Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Tôi muốn sửa di chúc.”

“Ngài muốn sửa thế nào ạ?”

“Tài sản ban đầu bao gồm cổ phần công ty chia đều cho ba đứa cháu. Bây giờ sửa lại, phần cho Minh Tư Liên hủy bỏ, đem phần đó chia đều cho Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền.”

Minh Tịnh Thủy tuy bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Đây chính là sự trừng phạt đối với Minh Tư Liên!

Nhưng Phương Thiên An lại kinh sợ ngồi bệt xuống đất. Minh Tư Liên chẳng có gì cả, vậy lúc bà ta và Minh Tịnh Thủy không còn, Minh Tư Liên phải làm sao?

Hai chị em Minh Ngữ Đồng chắc chắn sẽ không thèm quan tâm đến con bé!


Ông ấy không thể làm thế!

“Ba! Tư Liên cũng là cháu gái của ba mà!” Phương Thiên An hét lên thất thanh.

Minh Tịnh Thủy nổi giận kéo bà ta lại, lôi ra ngoài, “Bà câm miệng! Nếu bà không thể yên lặng đứng đây thì ra ngoài cho tôi!”

Minh lão gia không thèm nhìn hai người họ, chỉ nhìn Minh Tư Liên đã hoàn toàn ngây ra.

“Không phải cô nói ta thiên vị sao? Ta sẽ thiên vị cho cô xem! Trước khi cô trở về, ta đã lập di chúc. Sau khi cô trở về, ta đã sửa di chúc một lần, tính cả cô vào. Hai chị em Ngữ Đồng có, cô cũng có. Ba người, chẳng ai nhiều, chẳng ai ít, tất cả đều bằng nhau. Nhưng tôi không ngờ rằng tối nay cô lại nói ra những lời đó, thời gian cô trở về đây không lâu, đối với gia đình này chưa thật sự có đủ cảm giác thân thuộc. Điều này ta có thể hiểu, nhưng cô trực tiếp nghi ngờ tình cảm của chúng tôi dành cho cô, điều này cho thấy cô chưa từng xem chúng tôi là người nhà của cô! Cô nói tôi thiên vị, nhưng Ngữ Đồng chịu uất ức, cô thì lại không, cô thậm chí còn không phải trả cái giá tương ứng. Không lẽ cho cô ra nước ngoài du học, mở mang kiến thức, đối với cô mà nói cũng là trừng phạt sao?”

Minh lão gia áy náy nhìn sang Ngữ Đồng, “Cháu ngoan, thật sự xin lỗi, cho đến tận bây giờ vẫn phải để cháu chịu thiệt thòi.”

Minh Ngữ Đồng im lặng cúi đầu, không bày tỏ thái độ.

Minh lão gia biết, thật ra trong lòng Minh Ngữ Đồng vốn không hài lòng, chỉ là con bé không nói ra mà thôi. Ông nặng nề thở dài, kiệt sức ngồi lên sofa, không còn sức để nói thêm gì nữa.

Bầu không khí đã nặng nề như vậy rồi, lúc này Phó Dẫn Tu còn lên tiếng, dịu giọng nói với Minh Ngữ Đồng: “Không sao, em ở trong ngôi nhà này chịu thiệt thòi, không ở lại nữa là được. Em đến chỗ anh, để anh xem ai dám làm em chịu thiệt thòi.”

Minh Ngữ Đồng: “...”


Mọi người: “...”

Có thể đừng nhằm vào lúc này bày tỏ quyết tâm có được không!

Gây rối thêm gì vậy chứ!

Minh lão thái thái ghét bỏ hướng về phía Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An xua xua tay, “Mau đưa nó về đi, trước khi đi cũng không cần đến thăm chúng ta nữa.”

“Vâng.” Minh Tịnh Thủy khàn giọng nói, “Ba, mẹ, là con trai bất hiếu, không biết dạy dỗ vợ con. Ba mẹ xin bớt giận, tuyệt đối đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Minh Tịnh Thủy lại xoay người đối mặt với Minh Tịnh Sơn và Chu Thái Lâm, “Anh cả, chị dâu, là em có lỗi với anh chị. Sau này em đưa hai mẹ con nó đến nước Y, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho anh chị.”

Khóe miệng Minh Tịnh Sơn khẽ run run, ông ta giận Minh Tư Liên, cũng giận Phương Thiên An thị phi bất phân, một mực bao che Minh Tư Liên. Nhưng đối với Minh Tịnh Thủy, ông ta không thể tức giận. Hai anh em từ nhỏ đến lớn tình cảm rất tốt, em ngã anh nâng, giúp đỡ nhau chưa từng tranh giành bất cứ thứ gì. Minh Tịnh Thủy cũng chưa từng cảm thấy anh cả làm việc gì bất công với ông ta.

“Em không cần như thế. Tịnh Thủy, em mãi mãi vẫn là em trai tốt của anh. Tính tình em thế nào, không lẽ anh không biết sao? Lúc còn trẻ còn kích động ham chơi, không quan tâm đến gia đình. Nhưng bây giờ lớn tuổi rồi, chỉ muốn hiếu thuận ba mẹ. Em... sớm ngày trở về.”


Hai mắt Minh Tịnh Thủy đỏ bừng, nhìn người anh trai vẫn luôn chiếu cố mình, liền bước đến ôm chầm anh ấy một chút.

“Cho dù em ở nước Y, tình cảm của chúng ta cũng không thay đổi.” Minh Tịnh Thủy nói.

Minh Tịnh Sơn gật đầu, Minh Tịnh Thủy liền đưa Phương Thiên An và Minh Tư Liên rời khỏi.

Cả nhà họ ngồi vào xe, vừa rời đi, xe của Giáp vệ đã theo sau. Vì Phó Dẫn Tu vốn không yên tâm, muốn chắc chắn họ về đến nhà, không gây thêm bất kỳ chuyện điên rồ gì nữa.

Trong nhà, Minh thái thái ngồi bên cạnh Minh lão gia, người đầy mệt mỏi.

“Vốn cứ tưởng, cuối cùng cũng tìm thấy con gái của Tịnh Thủy trở về, cả nhà đoàn tụ, cuối cùng cũng không còn tiếc nuối gì nữa, cũng không cần lo lắng đứa bé này ở bên ngoài chịu khổ. Ai ngờ lại tìm về một kẻ quấy rối! Sao lại có loại người xấu xa như vậy chứ. Mới tí tuổi đầu, đã mang suy nghĩ xấu, không muốn thấy người khác sống yên ổn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui