Phương Thiên An vô cùng tức giận nhếch môi, cũng chẳng thèm khách khí với Phó Dẫn Tu nữa, “Tôi đang hỏi Ngữ Đồng, là cháu gái của tôi!”
Phó Dẫn Tu cười giễu cợt, “Bây giờ bà đã nhớ ra Đồng Đồng là cháu của bà rồi sao? Lúc con gái bà hại cô ấy, người thím như bà đã ở đâu chứ?”
Phương Thiên An đuối lý mấp máy miệng, dứt khoát không thèm để ý đến Phó Dẫn Tu, chỉ nhìn sang Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, có thể để Tư Liên đến bệnh viện để kiểm tra không?”
Minh Ngữ Đồng chỉ nói: “Minh Tư Liên mang gương mặt này đến bệnh viện sẽ khiến người khác hiếu kì. Cho dù họ không nhận ra Minh Tư Liên thì cũng nhận ra chú thím, nhận ra cháu. Chú thím thật sự muốn đưa em ấy đến bệnh viện sao?”
Phương Thiên An trầm mặc một lúc, trong lòng do dự bất định. Minh Tư Liên đứng một bên đợi cũng sốt ruột, đồng thời cũng oán hận Phương Thiên An. Chỉ vì cái gọi là thể diện, đến cả vết thương của cô cũng không quan tâm. Lẽ nào thể diện còn quan trọng hơn cô sao?
“Đủ rồi!” Minh Tịnh Thủy tức giận nói.
Phương Thiên An vui mừng nhìn qua, cảm thấy cuối cùng Minh Tịnh Thủy cũng đứng ra làm chủ cho họ. Nhưng không ngờ sự tức giận này của Minh Tịnh Thủy không phải nhằm vào Minh Ngữ Đồng, mà nhằm vào Phương Thiên An và Minh Tư Liên.
“Vết thương này thì có gì phải nằng nặc đòi đến bệnh viện chứ? Đi thôi!” Minh Tịnh Thủy nói xong, ngồi vào xe trước.
Lúc này Minh Ngữ Đồng mới nói với Phương Thiên An: “Nếu chú cũng đã nói thế, vậy tốt nhất chúng ta nên mau chóng trở về đi.”
Nói xong, cô chẳng thèm để ý Phương Thiên An và Minh Tư Liên nữa, trực tiếp ngồi vào xe.
***
Minh Ngữ Đồng ngồi xe của Phó Dẫn Tu. Trong xe có Giáp một và Giáp hai bảo vệ cô.
Minh Tịnh Sơn nhìn thấy, khóe môi giật giật, nhưng rốt cuộc cũng không ngăn cản.
Phó Dẫn Tu bảo vệ Minh Ngữ Đồng như vậy, chứng tỏ cậu ta đang đứng về phía Minh Ngữ Đồng. Hơn nữa thái độ của Minh Ngữ Đồng đối với cậu ta cũng không thấy bài xích như trước.
Minh Ngữ Tiền lái xe ra khỏi bãi đậu xe, lúc đi qua cổng khách sạn nhìn thấy một mình Nghê Nhã Lâm đang đứng đó. Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn quay bánh lái, cho xe dừng lại trước mặt Nghê Nhã Lâm.
Nghê Nhã Lâm hơi nhíu mày, nhìn thấy cửa sổ của chiếc xe phía trước từ từ hạ xuống, bên trong để lộ gương mặt của Minh Ngữ Tiền.
Nghê Nhã Lâm nhìn thấy cậu, liền hừ một tiếng, bước sang một bên khác.
Minh Ngữ Tiền: “...”
Cậu xấu hổ sờ sờ mũi, lại từ từ lùi xe lại, một lần nữa dừng lại trước mặt Nghê Nhã Lâm.
Nghê Nhã Lâm bực mình, “Anh làm gì vậy? Cố ý vòng lại cười nhạo tôi sao?”
“Một cô gái như cô, có thể đừng ương ngạnh như thế không?”
Nghê Nhã Lâm tức giận phồng má quay đầu sang hướng khác.
Cậu khó xử ho khan một tiếng, “Trước đó là do tôi đã hiểu lầm cô, tôi xin lỗi.”
Nghê Nhã Lâm dùng ánh mắt vừa bất ngờ vừa hồ nghi nhìn sang, dáng vẻ vẫn không dám tin đánh giá cậu khắp một lượt.
Minh Ngữ Tiền thật sự bị ánh mắt nghi ngờ này của cô chọc tức, không hài lòng nói: “Trong mắt cô tôi là một người không đáng tin thế sao?”
Hai tay Nghê Nhã Lâm đan trước ngực, ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ lên cánh tay, “Anh nói xem?”
“Tôi biết thái độ trước kia của tôi không tốt. Cũng biết trút giận lên người cô là một chuyện rất vô lý. Lúc đó là tôi chưa hiểu cô.”
“Chưa hiểu thì có thể tùy tiện phán đoán về tôi sao?” Nghê Nhã Lâm hất cằm, kiêu ngạo chất vấn.
Minh Ngữ Tiền lại nhớ đến dáng vẻ đầy kiêu ngạo của Nghê Nhã Lâm lúc tự khen mình trước mặt Tưởng Lộ Liêm, bất giác cậu cảm thấy buồn cười.
“Anh cười gì chứ?”
“Là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi, cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?”
Nghê Nhã Lâm: “...”
Hai chị em này dường như đều biết rõ tính khí của cô vậy. Chỉ cần khách sáo nói chuyện với cô, cô cũng không tiện nổi cáu nữa.
Nghê Nhã Lâm bĩu môi, tỏ vẻ như không thích, “Bỏ đi, cũng không cần anh làm gì, tôi không tính toán với anh.”
Cô xua xua tay, “Được rồi, tôi tha thứ cho anh rồi, không còn chuyện gì khác thì anh đi đi.”
Minh Ngữ Tiền: “...”
Lúc này, một chiếc xe khác lái đến, một Giáp vệ bước ra. Vì thấy Minh Ngữ Tiền không đi cùng nên một trong số mấy chiếc xe kia liền quay trở lại kiểm tra tình hình.
“Thưa cậu Minh, bên này có vấn đề gì sao?”
“Không có gì, gặp một người bạn, các người đi trước đi, đừng để ý đến tôi.”
Nghê Nhã Lâm đảo mắt, ai là bạn của anh chứ?
Giáp Vệ nhìn sang Nghê Nhã Lâm một cái, gật đầu rồi bỏ đi.
Minh Ngữ Tiền lúc này mới hỏi Nghê Nhã Lâm: “Sao cô lại đứng một mình ở đây?”
Nghê Nhã Lâm lại trừng mắt nhìn anh.
Giả ngốc à?
“Vừa rồi không phải anh đã nghe hết rồi sao? Tôi và Tưởng Lộ Liêm đã chia tay rồi. Hôm nay tôi đi cùng anh ấy đến đây, chia tay rồi tôi cũng không thể bảo anh ấy tiễn tôi về, nên đã gọi điện bảo tài xế đến đón rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...