“Đem chuyện Ngữ Đồng khó sinh nói ra, Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm tự nhiên sẽ kết thúc. Em xem bây giờ Tưởng Lộ Liêm còn theo đuổi Ngữ Đồng nữa không? Không chỉ ngăn cản mối quan hệ của Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm, đến tất cả khả năng sau này của nó cũng chấm hết. Nó vẫn rất hận Ngữ Đồng!” Minh Tịnh Thủy giận đến đỏ mặt tía tai.
Tuy không có chứng cứ nhưng ông đã chắc chắn là do Minh Tư Liên làm.
“Anh... anh đừng nghĩ xấu cho Tư Liên như vậy. Đó chỉ là suy đoán của anh mà thôi.”
“Anh cũng không muốn nghĩ nó xấu như vậy, nó là con gái của anh, có ai lại không hi vọng con gái của mình tốt? Không chỉ muốn nó có thể sống tốt và hạnh phúc mà còn hi vọng nó chính trực, lương thiện, ngay thẳng. Chứ không phải suy tính âm mưu, đối phó người nhà của mình. Hơn nữa, không có Ngữ Đồng, chưa chắc nó đã trở về nhà được!”
Minh Tịnh Thủy càng nói càng tức, “Hủy đi tương lai của Ngữ Đồng, nó có lợi ích gì chứ? Năng lực của Ngữ Đồng đã quá rõ ràng, chỉ cần nó tốt thì Minh gia ắt sẽ tốt.”
Phương Thiên An chỉ đành hít thở nặng nhọc, “Đó cũng là vì từ nhỏ nó đã không được chúng ta ở bên cạnh dạy dỗ. Nếu như nó ở cùng chúng ta, được giáo dục một cách khác, để nó sớm tiếp xúc những chuyện này, nó nhất định sẽ không như vậy.”
Minh Tịnh Thủy chau mày, bất đắc dĩ thở dài, biểu cảm mềm mỏng hơn. Phương Thiên An nói không sai, chính là vì Minh Tư Liên từ nhỏ đã không ở bên cạnh họ được họ dạy dỗ nên mới không thân thiết với người trong nhà.
“Bất luận có phải là Tư Liên làm hay không thì chúng ta phải trông chừng nó thật tốt.” Phương Thiên An nói.
“Trước đó lẽ nào chúng ta không có trông chừng? Nó đã trưởng thành rồi, lẽ nào chúng ta có thể ở bên cạnh nó suốt 24 giờ, đề phòng nó làm sai?”
“Trước kia chúng ta đối với nó thiếu sự thấu hiểu, dù gì cũng đã thất lạc một khoảng thời gian khá dài. Nhưng nếu bây giờ đã biết, phải nhân lúc nó còn trẻ mà chỉnh sửa tính cách của nó, sẽ làm được thôi.”
Cuối cùng Minh Tịnh Thủy nói: “Chỉ có thể làm vậy thôi.”
“Vậy... chuyện đó, có nói cho Ngữ Đồng không?” Phương Thiên An căng thẳng hỏi.
Minh Tịnh Thủy sao có thể không nhìn ra bà nghĩ gì?
“Hiện giờ không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta. Cũng có thể không phải do Tư Liên làm, tùy tiện nói ra vu oan cho Tư Liên, sẽ làm tổn thương nó...”
“Em có từng nghĩ tới việc nếu Ngữ Đồng điều tra ra thật sự thì sẽ thế nào? Người ta vất vả giúp chúng ta tìm con gái về, kết quả con gái tìm được lại hết lần này đến lần khác hãm hại nó! Em định làm tổn thương Ngữ Đồng, từ đó chia cắt hai nhà chúng ta sao?”
“Nhưng anh có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì anh nói thế nào? Nói chúng ta nghi ngờ là Tư Liên làm? Nếu anh có chứng cứ thì em sẽ không cản anh. Nhưng chỉ dựa vào suy đoán, em không thể để anh tùy tiện đổ tội lên đầu Tư Liên. Nếu thật sự là vu oan nó, anh có thể không còn áy náy với Ngữ Đồng, nhưng anh thấy mình còn xứng với Tư Liên không?”
“Nếu em nói như vậy thì trong lòng đã xác nhận là nó làm. Anh không phải muốn đổ tội cho Tư Liên, chỉ hi vọng Ngữ Đồng có thể cảnh giác, sau này... tránh xa Tư Liên một chút.”
Nói đến câu sau cùng, sắc mặt Minh Tịnh Thủy cũng căng chặt.
“Không được, không thể nói!” Phương Thiên An nắm chặt cổ tay Minh Tịnh Thủy, “Tịnh Thủy, anh cứ xem như... không biết gì đi. Hơn nữa, anh cũng không phải đang nói dối, anh thật sự không có chứng cứ mà. Nếu Ngữ Đồng thật sự điều tra ra, có chứng cứ chứng minh thật sự là Tư Liên làm, em nhất định sẽ dẫn Tư Liên đích thân đi xin lỗi Ngữ Đồng rồi để mặc nó xử lý. Nhưng trước lúc đó thì không được. Tư Liên là con gái của chúng ta mà! Chúng ta phải dạy dỗ nó thật tốt, nó sẽ sửa mà.”
Minh Tịnh Thủy nhìn sâu vào Phương Thiên An, hít một hơi thật sâu, hai vai từ từ rũ xuống.
“Được rồi!” Minh Tịnh Thủy ngầm chịu đựng, hai bàn tay nắm chặt lại, “Nhưng mà, chỉ lần này thôi. Dù nó là con gái của chúng ta thì cũng không thể hãm hại người trong nhà.”
“Em biết, em biết rồi.” Phương Thiên An liên tục nói, “Sẽ dạy dỗ tốt, nó vẫn còn nhỏ, sẽ dạy dỗ tốt.”
Minh Tịnh Thủy chán nản ngồi trên sofa, ông thật sự không biết nên đối diện với Minh Ngữ Đồng thế nào.
Phương Thiên An vì Minh Tư Liên mà làm chuyện có lỗi với Minh Ngữ Đồng, trong lòng bà cũng chứa đầy sự tự trách.
Minh Tịnh Thủy ngồi trầm mặc một hồi, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...