Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
Biểu cảm của Minh Ngữ Tiền đột nhiên trầm xuống, nếu không phải cần nghe xem Tưởng Lộ Liêm sẽ nói gì tiếp theo, cậu hận không thể lập tức đi tìm anh ta tính sổ.
“Anh... thật sự anh không biết...”
Minh Ngữ Tiền thật sự muốn mắng người.
Cái gì mà không biết chứ? Vậy anh ta gọi điện thoại đến rốt cuộc là ý gì?
Đến bản thân nói gì cũng không biết sao? Giả ngốc à?!
“Rốt cuộc anh có ý gì? Anh đã nói cái gì lẽ nào anh còn không biết?” Minh Ngữ Đồng cũng tức giận, đem lời Minh Ngữ Tiền kìm nén trong lòng hỏi ra.
“Lúc đó anh uống say quá! Anh vốn chỉ uống một mình trong phòng. Nhìn thấy em và Phó Dẫn Tu, anh... anh biết anh không có tư cách, nhưng anh vẫn khó chịu.”
Minh Ngữ Tiền siết chặt tay, cố gắng kiềm nén cơn tức giận trong lòng.
Nếu đã biết thì nhắc đến làm gì?
Lẽ nào vẫn còn muốn có sự đồng cảm của Minh Ngữ Đồng, muốn tranh thủ sự không nỡ của Minh Ngữ Đồng đối với anh ta?
Uổng cho Minh Ngữ Đồng đã nói anh ta đáng tin tưởng!
Đây là chuyện một người đàn ông đáng tin tưởng sẽ làm sao?
Minh Ngữ Tiền “hừ” một tiếng, rất may là chị gái của anh không dễ dàng bị người ta dắt mũi dẫn đi. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ bị Tưởng Lộ Liêm lừa một cú!
Minh Ngữ Đồng nghe cách nói của Tưởng Lộ Liêm cũng rất tức giận. Cô mím môi, cố gắng kìm nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, nói với Tưởng Lộ Liêm: “Vậy nên?”
“Anh lúc đó uống hơi nhiều, là vì trong lòng nhớ tới em, anh lờ mờ nhớ là dường như anh có gọi tên em. Vì lúc đó anh... trong lòng đang nghĩ đúng lúc lại là...” Tưởng Lộ Liêm ngập ngừng, giọng nói gượng gạo, “… là chuyện em không thể sinh con. Nếu em không có vấn đề khó khăn đó thì tốt biết mấy. Nhưng anh nhớ anh không hề nhắc tới chuyện gì cả.”
Minh Ngữ Đồng căng chặt hàm dưới, mím môi cắn răng, “Không hề nhắc tới cái gì?”
Tưởng Lộ Liêm ngập ngừng, thật sự trong lòng anh ta không chắc chắn. Dù sao cũng đã uống say, anh cũng rất nghi ngờ độ chính xác của kí ức mình. Phải chăng trong tiềm thức thì nghĩ mình không nói ra nhưng trên thực tế thì đã nói ra rồi?
“Anh nói lúc đó anh chỉ có một mình, vậy thì anh sợ cái gì? Lẽ nào sau đó còn có người khác?” Minh Ngữ Đồng trầm giọng hỏi.
“Anh lờ mờ nhớ rằng sau đó Nghê Nhã Lâm có đến tìm anh. Anh quên mất cô ấy đã hỏi anh chuyện gì, chỉ nhớ là nghe cô ấy nhắc đến tên em.” Tưởng Lộ Liêm càng nói càng chột dạ, càng nói càng nhỏ tiếng.
“Cô ta gọi tên tôi, vì thế anh tiện thể nói hết lời trong lòng ra, có phải không?”
“Anh nhớ anh không hề nói gì với cô ấy, đại khái là không quá một câu, không thể nào nói ra chuyện của em được.”
“Vậy Nghê Nhã Lâm tại sao lại nhắc tới tên tôi?”
“Có lẽ... có lẽ cảm thấy anh vẫn chưa quên được em.”
Minh Ngữ Tiền mỉa mai hừ nhẹ, bất luận là ai cũng không chịu được người yêu mình nghĩ đến người khác. Vậy mà anh ta còn mặt mũi để nói, muốn thể hiện mình nặng tình sao?
“Nhưng cuối cùng thì anh đã nói gì đó với cô ta, đúng không?” Giọng của Minh Ngữ Đồng không kiềm được trở nên nghiêm khắc.
Tưởng Lộ Liêm lặng lẽ nói: “Anh quên rồi, chỉ lờ mờ nhớ là gặp cô ấy, nhưng sau khi gặp cô ấy thì anh say khướt rồi.”
“Tưởng Lộ Liêm! Tôi tin tưởng anh như vậy nên mới đem chuyện riêng tư của tôi kể cho anh nghe. Anh có biết vết thương do chính bản thân mình gây ra đau đến mức nào không? Anh có biết khi tôi nói với anh chuyện của mình, tôi khó chịu thế nào không? Chuyện đó chỉ có người nhà tôi biết, ngoài họ ra thì chỉ có anh! Vì tôi cảm thấy anh là người đáng để kết giao, không muốn liên lụy tới anh nên mới nói cho anh nghe. Nhưng anh đã làm gì? Anh đã từng hứa anh sẽ không nói ra chuyện này cơ mà!”
“Anh không có nói, anh không có nói! Anh khẳng định là không có nói!” Tưởng Lộ Liêm liên tục giả thích.
“Nhưng anh không nhớ gì hết.” Minh Ngữ Đồng tức giận, “Nếu anh có thể cực kì chắc chắn anh không nói ra, vậy tại sao anh còn gọi cho tôi làm gì?”
“Anh... Xin lỗi, anh thật sự không cố ý!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...