Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

“Đồng Đồng, con cũng muốn ăn.” Cậu còn nhỏ, cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng có thể chia một nửa. Đồng Đồng ăn không no thì sẽ phải ăn thêm bữa sáng mà ba làm.

Tiểu Cảnh Thời vui vẻ đem sandwich trong đĩa của mình đặt vào đĩa của Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, chúng ta đổi đi.”

“Được!”

Tiểu Cảnh Thời vui vẻ nhếch mép mỉm cười, vừa gặm bánh bao chiên vừa quay đầu nhìn Minh Ngữ Tiền mỉm cười khiêu khích.

Minh Ngữ Tiền: “...”

Quả không hổ là con trai của Phó Dẫn Tu, đúng là làm người ta tức chết mà!

Một lúc sau Phó Dẫn Tu mới quay trở lại. Không biết vừa rồi anh bỏ đi làm gì, Tiểu Cảnh Thời ăn xong một cái bánh bao chiên, lại lấy thêm một miếng bánh quẩy, ăn cả miệng dính đầy dầu, hỏi: “Ba, ba đi làm gì vậy?”

“Ăn bữa sáng của con đi.” Phó Dẫn Tu lạnh lùng đáp.

Tiểu Cảnh Thời tức giận nghiến răng, người này thật chẳng có lương tâm!


Uổng công vừa rồi cậu còn giúp cho ba!

Cậu nhóc tức giận cắn một miếng bánh quẩy thật to, “Hừ, không nói thì thôi!”

Cậu quay đầu nói với Minh Ngữ Đồng: “Đồng Đồng, mẹ ăn nhiều bánh bao một chút, còn nóng đó, sữa đậu đen cũng còn nóng, rất ngon, ngon hơn sandwich lạnh tanh nhiều!”

Phó Dẫn Tu lạnh lùng liếc nhìn bữa sáng trên bàn, thấy có thêm sữa đậu đen, bánh quẩy, còn có cả bánh bao, liền biết ngay là do Minh Ngữ Tiền mang đến.

Chẳng trách vừa nãy nhìn thấy cậu ta xách theo một cái túi.

Phó Dẫn Tu nhìn thấy Minh Ngữ Đồng gắp một cái bánh bao nhỏ thì liền ngồi xuống, tỉnh bơ gắp cho mình một nửa. Sau đó lại đem sandwich trong đĩa của mình cắt một nửa chia cho Minh Ngữ Đồng.

“Sợ em ăn không no.” Phó Dẫn Tu dịu dàng giải thích.

Bộ dạng sến súa này của Phó Dẫn Tu làm Minh Ngữ Tiền buồn nôn nổi hết cả da gà.

Mọi người ăn sáng xong thì cùng xuất phát.

Có Minh Ngữ Tiền ở đây, Phó Dẫn Tu cũng không còn cơ hội đưa Minh Ngữ Đồng đi làm. Tiểu Cảnh Thời cũng ngồi vào xe của Minh Ngữ Tiền, Giáp ba và Giáp bốn lái xe đi theo sau. Còn Phó Dẫn Tu thì xuất phát ra sân bay.

Trước khi đi, lúc đứng bên xe, Phó Dẫn Tu nắm chặt tay của Minh Ngữ Đồng. Minh Ngữ Đồng xấu hổ định giấu bàn tay mình ra sau nhưng vẫn bị Phó Dẫn Tu đi trước một bước tiến đến nắm chặt.

Cô vội nhìn xung quanh, Minh Ngữ Tiền đang nghiến răng nghiến lợi nhìn sang, Tiểu Cảnh Thời thì đang nhếch mép cười.

Phó Dẫn Tu cũng không muốn nói chuyện với Minh Ngữ Đồng dưới sự chú ý của một lớn một nhỏ đó nên dứt khoát kéo cô sang bên còn lại của xe, xoay lưng lại, chắn tầm nhìn của Minh Ngữ Tiền và Tiểu Cảnh Thời.

“Anh sẽ cố gắng về sớm. Chắc mất khoảng ba bốn ngày.”

Minh Ngữ Đồng bĩu môi, “Tôi cũng không sốt ruột đâu.”


Phó Dẫn Tu thầm thở dài, thật muốn được nghe cô bảo anh về sớm một chút.

Có một lần anh đi công tác có dẫn theo trợ lý và một vài nhân viên bình thương cùng quản lý ở các bộ phận. Có một nhân viên vừa mới kết hôn, vợ của cậu ta đã đến sân bay để tiễn. Lúc qua khu vực kiểm tra, vợ cậu ta cũng luôn ở bên cạnh cùng cậu ta xếp hàng, dặn dò cậu ta đi công tác bên ngoài phải chú ý nghỉ ngơi, đừng hút nhiều thuốc, đừng uống nhiều rượu, chú ý an toàn.

Lúc đó Phó Dẫn Tu nhìn thấy cũng không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy đàn ông như vậy có phần hơi ủy mị. Bây giờ không nghe được bất cứ lời dặn dò nào từ Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu liền nhớ đến hôm đó, lại thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Phó Dẫn Tu tủi thân, tự mình nói: “Anh ở bên ngoài sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

“Anh sẽ cố gắng không uống rượu, chắc cũng chẳng có ai dám chuốc rượu anh. Vì em không thích ngửi thấy mùi thuốc lá nên anh đang cai thuốc...”

Giáp một và Giáp hai đứng cách đó không xa, khóe mắt đã sắp co giật không ngừng rồi.

Cô Minh còn chưa nói gì, ngược lại ông chủ của họ lại nói không ngừng, khiến những lời cô Minh muốn nói cũng bị anh cướp hết rồi.

Phó Dẫn Tu nhếch môi, trên khuôn mặt tuấn tú lại thoáng vẻ e thẹn.

Minh Ngữ Đồng nghe anh nói mấy chuyện này, nghe đến mặt cũng đơ ra. Nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này, cô có chút hiếu kỳ, muốn biết tiếp theo sau anh sẽ nói cái gì.


“Anh đi công tác ở ngoài chắc chắn sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, không để cô gái khác đến gần.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Giáp một, Giáp hai: “...”

“Tóm lại, anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em!” Phó Dẫn Tu nắm chặt tay cô, vội vã bảo đảm.

Minh Ngữ Đồng: “...”

Cô còn chưa nói gì mà!

“Anh sẽ cố gắng về sớm!”

Minh Ngữ Đồng “Ừm” một tiếng, Phó Dẫn Tu thấy cô vẫn chưa nói gì, liền hỏi: “Em có gì muốn nói với anh không?”

Minh Ngữ Đồng nghĩ cả nửa ngày, phát hiện những điều có thể nói đều bị Phó Dẫn Tu nói hết rồi, liền lắc đầu, “Không có.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui