Phó Dẫn Tu tiến đến gần, hơi cúi đầu. Hai người cách nhau gần như vậy, đôi môi của cô gần trong gang tấc.
“Đồng Đồng, nói cho anh biết đi, chính miệng nói cho anh biết đi.” Phó Dẫn Tu khẽ nói, giọng anh càng thấp, khoảng cách với Minh Ngữ Đồng cũng càng gần. Đôi mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô không buông.
“Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ học cách thành thật, bất luận là tốt hay xấu cũng không giữ lại. Có lẽ có một số lời nói ra sẽ cảm thấy ngại, nhưng rồi sẽ quen thôi. Như vậy giữa chúng ta mới không có hiểu lầm… Có được không?”
Minh Ngữ Đồng đang căng thẳng, tốc độ chớp mắt cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.
“Được!” cô khó khăn lên tiếng.
Trước khi Phó Dẫn Tu lại lên tiếng, cô giải thích, “Đây là trả lời câu hỏi anh vừa hỏi tôi, cũng đồng ý những điều vừa rồi anh nói.”
Anh nắm chặt vai của Minh Ngữ Đồng, nhìn cô thật kỹ. Lúc này anh lại muốn hôn cô.
Minh Ngữ Đồng khẩn trương nín thở, nhưng không muốn tránh đi.
“Đồng Đồng!”
Vào lúc môi của Phó Dẫn Tu sắp chạm vào Minh Ngữ Đồng, hai người đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi bất ngờ. Minh Ngữ Đồng vội đẩy Phó Dẫn Tu ra xa, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời đang mặc áo ngủ, đứng một bên dụi mắt.
Phó Dẫn Tu: “...”
Tiểu tử thối này, sao cứ làm hư chuyện vậy chứ?
“Sao con lại ra đây?” Minh Ngữ Đồng vội bước đến hỏi.
Không biết vừa rồi Tiểu Cảnh Thời có nhìn thấy hai người họ… đứng gần như vậy không.
“Con dậy đi tè, thấy mẹ không có trong phòng nên ra ngoài xem thử.” Tiểu Cảnh Thời vẫn đang dụi mắt.
Minh Ngữ Đồng liền bỏ tay cậu nhóc xuống, “Đừng dụi như vậy nữa.”
“Ba, sao ba vào đây rồi? Đồng Đồng chịu cho ba vào nhà rồi sao?”
Phó Dẫn Tu: “...”
Nhìn nó nói kìa, cái gì gọi là cho anh vào chứ.
Anh đâu phải là chó!
Minh Ngữ Đồng nghe thấy câu này của Tiểu Cảnh Thời liền thở phào nhẹ nhõm. Chắc vừa rồi Tiểu Cảnh Thời không nhìn thấy hai người họ đứng gần như vậy.
“Con đã tè xong chưa?” Minh Ngữ Đồng hỏi.
“Dạ rồi, chỉ cần rửa tay nữa là được!”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình, ánh mắt cô đầy phức tạp, cô vội đẩy cậu nhóc vào nhà vệ sinh rửa tay.
Minh Ngữ Đồng đi ra vội vã nói với Phó Dẫn Tu: “Không còn sớm nữa, anh ngủ đi.”
Phó Dẫn Tu vẫn mãi đứng nhìn, đến lúc Minh Ngữ Đồng biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, anh mới chậm rãi bước vào nhà vệ sinh bên ngoài.
Tiểu Cảnh Thời đang cầm khăn lau tay, thấy Phó Dẫn Tu bước vào, liền mỉm cười “Hihi”: “Ba, có phải ba lại mặt dày mày dạn năn nỉ Đồng Đồng nên mới vào được không?”
Phó Dẫn Tu: “...”
Haha, nếu đây không phải là do Minh Ngữ Đồng sinh ra, anh thật không cần đứa con này.
“Lát nữa con đợi Đồng Đồng ngủ rồi ra mở cửa cho ba, để ba vào trong.” Phó Dẫn Tu khẽ dặn dò.
“Ba, sao ba lại muốn lẻn vào phòng của Đồng Đồng? Đây không phải giở trò lưu manh sao?”
“Rốt cuộc con có giúp hay không?”
“Đây là thái độ ba nhờ người khác giúp sao?” Tiểu Cảnh Thời đứng thẳng người ưỡn ngực.
Cảm giác này thật tuyệt!
Phó Dẫn Tu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu nhóc.
Mãi một lúc sau, Tiểu Cảnh Thời mới run run, “Được rồi được rồi, con sẽ giúp ba.”
Anh bước ra ngoài còn vừa thấy Tiểu Cảnh Thời càu nhàu: “Đúng là kiếp trước đã nợ ba. Làm con thật vất vả!”
Phó Dẫn Tu: “...”
Để hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Cảnh Thời đau khổ nằm trên giường cũng không dám ngủ.
Sau khi xác định Minh Ngữ Đồng đã ngủ say, cậu bé lặng lẽ xuống giường mở cửa cho Phó Dẫn Tu vào.
Phó Dẫn Tu giống như đi ăn trộm, lẻn vào không chút tiếng động, nằm xuống bên cạnh Minh Ngữ Đồng. Anh cẩn thận từng li từng tý ngửi mùi thơm trên tóc của Minh Ngữ Đồng, sau đó mới mãn nguyện chìm vào giấc ngủ. Trời còn chưa sáng, anh lại vội vàng thức dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tiểu Cảnh Thời thông đồng với Phó Dẫn Tu, nửa đêm mở cửa cho anh vào, cùng ngủ trên một chiếc giường với cô. Bây giờ thức dậy, Tiểu Cảnh Thời lại giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Minh Ngữ Đồng vào nhà bếp, thấy Phó Dẫn Tu đã ở trong đó chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Minh Ngữ Đồng, còn khoan khoái nói với cô một câu “Chào buổi sáng”.
“Hôm nay anh phải đi công tác, nếu mọi chuyện thuận lợi, cuối tuần sẽ có thể trở về.”
Khó khăn lắm Minh Ngữ Đồng mới cho anh vào cửa, anh còn chưa kịp củng cố địa vị của mình thì lại phải đi công tác.
Phó Dẫn Tu nhìn chằm chằm vào Minh Ngữ Đồng, “Thật không muốn đi!”
Minh Ngữ Đồng còn có thể nói gì chứ?
Bữa sáng hôm nay rất đơn giản, có bánh sandwich và salad rau củ.
Lúc Phó Dẫn Tu bê bữa sáng ra phòng ăn, nhìn thấy hai người ngoan ngoãn ngồi đợi, dáng vẻ mắt to nhìn mắt nhỏ, liền không kìm được bật cười.
“Ba, ba phải đi công tác sao? Vậy mà chỉ nói với Đồng Đồng, cũng không nói với con.”
“Cho dù ba ở đây, con cũng chỉ bám theo Đồng Đồng, có khác biệt sao?” Phó Dẫn Tu lườm cậu, trầm giọng nói một câu.
Tiểu Cảnh Thời bĩu môi, hừ!
Đúng là… đúng là không có khác biệt!
“Khi nào thì anh đi?”
Phó Dẫn Tu liền trở nên vui mừng, cảm giác cứ như hai người đã kết hôn thành người một nhà, cô là vợ, ngày ngày quan tâm anh vậy.
Anh trong quá khứ thật ngốc, lại không thích cô quan tâm anh như vậy, luôn cảm thấy cô đang can thiệp vào cuộc sống của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...