Cô ở bên dưới ngắm nhìn anh, lúc đó anh nói về vấn đề gì cô vốn không nhớ nổi nữa, cũng chẳng nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú như ngọc của anh đứng trên bục, thuyết giảng rất đĩnh đạc.
Thật muốn đến gần nhìn thật kỹ!
Thật muốn được nắm tay anh!
Cô đã yêu thầm anh từ lúc đó.
Nhưng cô là học sinh, còn anh là một người đàn ông thành đạt trẻ tuổi. Tuy gia thế của cô cũng không thấp, nhưng vẫn cảm thấy cách anh rất xa. Cô không dám chủ động theo đuổi, chỉ len lén hỏi thăm địa chỉ công ty của anh. Lúc không có tiết học, cô liền chạy đến gần công ty của anh đảo vài vòng. Cuối cùng cũng biết việc anh thường xuyên đến một quán cà phê gần công ty.
Cô đến quán cà phê đó xin làm nhân viên bán thời gian. Lần đầu tiên cô nói chuyện với Phó Dẫn Tu cũng là ở quán cà phê đó.
Nhưng anh trước nay chưa từng biết là cô thích anh trước. Anh cho rằng họ chỉ vô tình gặp nhau, sau đó lúc biết cô là học sinh của trường đại học New York, còn bật cười nói thật tình cờ, trước đây anh từng có một buổi tọa đàm ở đó. Anh vẫn luôn không biết rằng để có thể gặp được anh, thật ra cô đã phải âm thầm nỗ lực, đợi rất lâu mới có được cơ hội để bản thân được anh nhìn tới.
Minh Ngữ Đồng mỉm cười khổ tâm, nhưng cũng không định sẽ nói sự thật năm xưa cho anh biết. Nhưng đúng là cô chưa từng hưởng thụ cảm giác được anh theo đuổi.
“Cho anh một cơ hội theo đuổi lại em, bù đắp thiếu sót năm xưa. Cứ xem như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Chúng ta có thể từ từ, thuận theo tự nhiên…” Phó Dẫn Tu thấp thỏm nhìn cô, “Được không?”
Minh Ngữ Đồng không trả lời ngay, cô muốn đứng dậy nhưng vẫn bị Phó Dẫn Tu ôm chặt.
“Em trả lời anh trước đã.”
“Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ nhìn anh, “Anh theo đuổi con gái, cũng sống chết bám chặt như vậy sao?”
Phó Dẫn Tu mỉm cười, “Anh không theo đuổi ai khác, chỉ theo đuổi em, đây cũng là lần đầu tiên anh theo đuổi con gái.”
“Có người nào mới theo đuổi con gái chẳng bao lâu đã hôn người ta rồi không?”
Phó Dẫn Tu nén cười, thái độ của cô khiến trong lòng anh nhẹ nhõm. Cô không bài xích anh nữa, và cũng không phản đối anh theo đuổi.
“Anh thả tôi ra trước đã!”
“Em nói trước đi, em có đồng ý không?” Phó Dẫn Tu biết cô chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng chỉ muốn tìm một lý do để không buông cô ra.
Minh Ngữ Đồng đỏ mặt, thẹn thùng không nói nên lời.
“Nếu có người đàn ông nào mới gặp được mấy lần đã ôm tôi như vậy không buông, còn uy hiếp tôi, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý!”
Bản thân cô cũng không ý thức được việc bây giờ cô nói chuyện với anh đã không còn lạnh lùng như trước, vừa giống như làm nũng lại có chút dí dỏm.
Phó Dẫn Tu nhíu mày, “Nếu có người đàn ông khác phao tin theo đuổi em, chưa gặp được mấy lần đã dám ôm em, anh sẽ đánh gãy tay hắn ta!”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Minh Ngữ Đồng đứng dậy, “Anh ngủ sớm đi.”
Khóe môi Phó Dẫn Tu vẫn mang nụ cười, anh ngăn cô lại, “Nói cho anh biết, em có đồng ý cho anh theo đuổi em không đã.”
Minh Ngữ Đồng tức giận cắn chặt môi dưới, người đàn ông này đang cố ý mà!
Thái độ của cô đã rõ ràng thế rồi, không tin anh ấy không nhìn ra.
Phó Dẫn Tu bước lên trước một bước, tiến gần đến cô, “Đồng Đồng?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...