Sáng hôm sau Cố Hoài Ninh thức dậy trước. Lần này anh
quay về đúng là có công việc thật. Chính uỷ Trương của Đoàn bộ bị bệnh nằm viện
đã một năm nay, không đi đứng được, cho dù khôi phục lại sức khoẻ như cũ cũng
không có nhiều khả năng sẽ quay lại công tác ở đoàn Phòng Hoá nữa. Cấp trên
cũng đã hạ điều lệnh chuyển ông tới nhận chức ở Tổng cục Hậu Cần, công việc
nhàn hơn rất nhiều, đồng thời cũng đã điều một người khác lên thay chức ông.
Điều lệnh đã được ban ra từ sớm, đáng lẽ có thể trực tiếp gửi tới cho Chính uỷ
Trương. Nhưng hai người cùng nhau làm việc đã ba năm nên Cố Hoài Ninh cảm thấy
mình nên tự đi gặp ông vẫn tốt hơn. Thứ nhất là đến thăm ông, thứ hai là nói về
chuyện điều chuyển công tác.
Lúc anh dậy Lương Hoà vẫn còn ngủ, cả người cô cuộn
tròn như tôm trong chăn, nhìn trông giống như một con nhộng. Anh vô thức mỉm
cười, tự tay kéo chăn lại, vuốt tóc cho cô. Bàn tay lơ đãng chạm phải gò má
Lương Hoà, cảm giác mềm mại, trơn nhẵn khiến anh dừng lại lưu luyến một chút.
Cô hơi giật mình.
Cố Hoài Ninh sửng sốt, anh muốn bật cười lên. Tối qua
anh không khống chế được đã làm đau cô. Có điều, thể lực của vợ quá kém,
có lẽ đã đến lúc phải rèn luyện mới được. Anh nhíu mày ngẫm nghĩ về điều này,
âm thầm quyết định.
Bàn tay chạm tới núm vặn cửa phòng, không thèm quay
đầu lại nhìn "con nhộng"
trên giường, anh nói chậm rì rì:“Anh làm bữa sáng rồi,
trước khi đi làm nhớ ăn đi một chút nhé. Anh có việc đi trước đây!"
"Con nhộng" đang
giả vờ ngủ khẽ động đậy một chút, chờ tới khi cửa phòng hoàn toàn khép lại mới
dám mở mắt ra nhìn. Cô nhịn không được tự khinh bỉ chính bản thân mình, không
phải lần đầu tiên làm tình, thẹn thùng cái gì chứ. Nhưng mà có kết quả giống
nhau là được rồi, cô lại hôn mê bất tỉnh như trước.
Chậm rãi ăn bữa sáng xong lúc đến công ty cũng không
còn sớm nữa. Hạ An Mẫn đi công tác mới về, trên tay đang cầm ly cafe nóng hổi.
Thấy Lương Hoà đi vào liền vùng lên ôm chặt lấy cô. Cô cô phải ra ngoài viết
bài xã hội mấy hôm, da đã đen nhẻm đi trông thấy.
Lương Hoà cười trêu ghẹo: “Hê,
nhóc, làm sao mà chỉ mới vài ngày đã không giống người thế này?"
Hạ An Mẫn giận dữ trừng trừng nhìn cô, lại cao thấp
đánh giá Lương Hoà từ trên xuống dưới, cười gian: “He
he, mới mấy ngày không gặp đã tràn ngập mùi quyến rũ rồi nha, sung sướng dễ
chịu lắm phải không?" Nói xong còn quệt ngón
tay qua gò má cô.
"Mình á? Mình sắp xong đời rồi!"
Nói tới đây Lương Hoà dừng lại, liếc về phía văn phòng
của Lục Thừa Vấn, cửa phòng khép hờ, hình như vừa có người mới đi vào. Đột
nhiên cửa bị kéo ra từ bên trong, sếp Lục cùng Chu Cánh hai người sóng vai nhau
bước ra, Lương Hoà bị bắt gặp đang vụng trộm nhìn thì xấu hổ cúi đầu xuống.
Lục Thừa Vấn thoáng nhìn qua cô, bước chân vẫn không
dừng lại đi ra ngoài. Ngược lại Chu Cánh lại tươi cười gật đầu với Lương
Hoà. Từ văn phòng còn một người đồng nghiệp khác đi ra theo, anh ta cho cô biết
chuyện phỏng vấn của Húc Dương cô không phải làm nữa, sẽ được chuyển sang cho
anh ta phụ trách. Lương Hoà buồn bực một chút, nhưng dù sao như vậy cũng tốt
hơn là mọi việc hỏng bét hết cả. Cô nhún vai, lôi mọi tài liệu liên quan đến
Húc Dương từ trong ngăn bàn ra đưa cho đồng nghiệp, còn dặn dò cẩn thận lại một
lần.
Người đồng nghiệp cười với vẻ ngượng ngiụ "Cô
Lương, thật ngại quá!"
Lương Hoà cười, tỏ ý không sao cả. Ngược lại Hạ An Mẫn
lại tỏ vẻ bất mãn, nhỏ giọng than thở "Hừ, sướng
quá chứ ngại cái gì!". Người đồng nghiệp nghe thấy câu này
thì mặt xanh mét, thấy vậy Lương Hoà vội thúc Hạ An Mẫn một cái, ngăn cản không
cho cô nói tiếp.
Bởi vì bài viết về Húc Dương mất nhiều thời gian, cho
nên lúc đó Lương Hoà không nhận bất cứ nhiệm vụ nào khác. Bây giờ không
phải làm việc kia nữa thì lại không còn việc gì để làm, cảm thấy rảnh rỗi vô
vị. Nhìn xung quanh các đồng nghiệp đều bận rộn, cô thở dài, định tìm việc gì
đó làm giúp mọi người thì điện thoại vang lên báo có tin nhắn. Lương Hoà mở ra,
mặt mày lập tức hớn hở hẳn lên.
"Nhớ phải ăn cơm trưa nhé!"
Là tin nhắn của anh! Tuy rằng câu chữ đơn giản đến mức
ngắn ngủn, Lương Hoà cảm thấy thật lãng phí tiền cước gửi tin nhắn, nhưng người
như anh mà cũng chịu động tay viết tin chỉ để dặn cô một việc cỏn con như vậy
Lương Hoà cũng đã thoả mãn lắm rồi. Cô đặt điện thoại xuống bàn, quay sang định
rủ Hạ An Mẫn đi ăn trưa lại nghe tiếng di động vang lên. Một tay bấm tắt máy
tính, một tay Lương Hoà ấn phím nghe.
"Alô?"
Cô nói rất nhẹ nhàng, thật lâu sau đầu dây bên kia mới
lên tiếng, "Mẹ đây!"
"Vâng, mẹ ạ?"
Bà nghe thấy giọng nói nhu thuận của cô thì hơi vừa
lòng, loay hoay chọn tư thế ngồi cho thoải mái rồi nói: “Bây
giờ đang ở Toà soạn phải không, mẹ đã nói với sếp thay con rồi, bây giờ ra
ngoài một chút, mẹ có việc muốn nói."
Lương Hoà nhíu mày lại, hỏi: “Mẹ
đã xin phép rồi ạ?"
Bà hiểu ý cô muốn nói gì, bổ sung lại, "Yên
tâm, không sao, chỉ thay con xin nghỉ nửa buổi thôi. Xuống đây đi, mẹ đang ở
vườn hoa phía sau Toà soạn."
Tắt điện thoại xong Lương Hoà nói qua với Hạ An Mẫn
rồi khoác áo đi xuống lầu. Hôm nay thời tiết lạnh hơn hôm qua rất nhiều, dự báo
nói không lâu nữa tuyết sẽ rơi, may là sáng nay cô mặc thêm áo khoác ấm, cho
nên không cảm thấy lạnh.
Chiếc xe Bentley đậu ngay chỗ Phùng Trạm thường đứng,
lái xe lại không phải là cậu ta, là một người mà Lương Hoà chưa từng gặp bao
giờ. Lúc thấy cô cậu ta mỉm cười mở cửa xe giúp. Lý Uyển ngồi trong xe, mặc một
bộ đen tuyền, đột nhiên Lương Hoà có cảm giác hơi lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
"Lên đi, chúng ta tìm một chỗ nói
chuyện."
o----------------o
Xe dừng ở góc đường gần một công viên. Dừng xong lái
xe lập tức xuống xe bỏ ra ngoài đứng. Lương Hoà cảm thấy khẩn trương lên. Mẹ
chồng cố ý đến công ty tìm cô nói chuyện, còn dùng lái xe khác mà không phải
Phùng Trạm, như vậy rõ ràng chính là muốn tránh không cho người khác biết.
Không hiểu bà muốn nói chuyện gì đây.
Lý Uyển đưa một chiếc túi đựng tập hồ sơ thật dày đưa
ra trước mặt cô, Lương Hoà kinh ngạc cầm lấy.
"Hoà Hoà, chắc là còn nhớ rõ Lương
Quốc Danh và Tương Viện chứ?"
Bàn tay đang mở túi giấy của Lương Hoà dừng lại, run
lên. Sắc mặt cô trở nên tái nhợt hẳn, "Đó
là ba mẹ của con!"
"Ồ, nếu không lầm thì ba mẹ con qua
đời đã ba năm rồi phải không?"
"Vâng ạ."
Lúc đó cô còn học Đại Học ở bên Anh. Vào một ngày
Lương Hoà nhận được điện thoại của bà ngoại, mới biết ba mẹ đã bị tai nạn xe.
Điều châm chọc là lúc xảy ra tai nạn hai người đang trên đường đi Toà Án giải
quyết việc ly hôn. Ba và mẹ sống với nhau không hoà thuận điều này Lương Hoà
vốn đã biết, hai người mâu thuẫn cả cuộc đời, cuối cùng đến lúc chết vẫn không
tách rời nhau được. Nhưng cô không hiểu, chuyện đã ba năm rồi, bây giờ mẹ chồng
cô nhắc tới họ để làm gì?
"Đừng ngạc nhiên. Lúc Hoài Ninh đem
con về nhà đó hai đứa cũng đã kết hôn rồi, mọi sự đã xong ván đã đóng thuyền.
Mẹ thấy con cũng hiền lành nhu thuận, nên cũng chiều theo ý nó. Dù sao từ nhỏ
đến lớn mọi việc nó đều tự mình quyết định, nó muốn kết hôn ba mẹ vui còn không
kịp nữa là. Có điều người thân của con từ đầu đến bây giờ chúng ta vẫn không
gặp thấy một người nào, cho nên hơi tò mò. Bọn họ đều mất cả rồi sao?"
Đều mất cả rồi, ba mẹ cô cùng bà ngoại, tất cả đều mất
rồi.
Thấy sắc mặt càng lúc càng tái của Lương Hoà, Lý Uyển
dịu giọng xuống "Mẹ không cố ý gợi lại
chuyện quá khứ, chỉ là có một vài vấn đề muốn hỏi con cho rõ. Theo mẹ biết được
thì, trước khi ba mẹ con mất hai người luôn luôn cãi vã đòi ly hôn, con có biết
nguyên nhân vì sao không?"
Lương Hoà mờ mịt, lắc đầu "Chẳng
nhẽ không phải vì tình cảm tan vỡ hay sao ạ?"
Lý Uyển cười nhẹ "Vậy chắc
là con không biết rồi. Lúc còn sống ba con công tác ở Sở công an thành phố C,
bị tố giác vì tội tham ô. Mẹ con sợ bị liên can nên trước đó đã đưa con ra nước
ngoài, sau đó mới đòi ly hôn với ba con, ai ngờ, a..."
Tiếng cười khẽ cuối cùng của bà nghe vào tai cô giống
như kim đâm, giống như châm chọc, mỗi một lời bà nói ra như đạn oanh tạc, Lương
Hoà nghẹn không phản bác được một câu nào.
"Nếu ba con không chết đúng lúc đó,
chỉ e là bây giờ còn đang ngồi tù, còn con, làm sao có thể có cuộc sống vô lo
thảnh thơi như bây giờ được? Là con gái của tội phạm, cái danh hiệu đó đâu phải
là tốt đẹp gì. Còn nữa, những việc này Hoài Ninh chưa biết phải không?"
Lương Hoà dừng lại những suy nghĩ cuồng loạn trong
lòng, cô cảm thấy thật buồn cười. Lúc này, cô rất muốn giống như nữ nhân vật
chính trong tiểu thuyết tình yêu đứng bật dậy, hét vào mặt bà mẹ chồng độc ác
mấy câu "Tôi không tin! Tôi không
tin! Tôi không tin!". Nhưng mà ba mẹ của cô đã mất đi lâu
lắm rồi, có những ký ức trong cô đã trở nên mơ hồ. Cô chỉ nhớ rõ, đúng thật là
mẹ đưa cô ra nước ngoài, khi cô đến Anh xong xuôi lại gửi vào tài khoản cho cô
một số tiền rất lớn. Lúc đó Lương Hoà chỉ nghĩ là nhà mình giàu, có số tiền như
vậy thì đã sao, chưa bao giờ cô suy nghĩ sâu xa hơn về những việc đó.
Cô cũng chưa từng nghĩ đến, người ba phúc hậu với cái
bụng phệ vì bia kia, luôn cười hiền lành với cô, vô cùng yêu thương đứa con gái
là cô, lại sẽ tham ô. Giờ phút này Lương Hoà hận chính bản thân mình, đã không
biết một chút gì hết, ngay cả chuyện biện giải cho ba mình một câu cô cũng
không thể cất lời lên được. Bởi vì mẹ chồng cô đã có tài liệu chính xác, nói có
sách, mách có chứng. Lương Hoà thậm chí còn không có can đảm tiếp tục mở túi ra
xem trong đó có những gì.
Một lát sau cô mở miệng, không khóc chút nào nhưng
giọng nói khàn hẳn đi, "Vậy, mẹ cho con biết chuyện
này là có ý gì?"
Lý Uyển vỗ nhẹ lên bàn tay cô, "Mẹ
không có ý gì cả, ai..., già cả rồi hay nói chuyện đâu đâu không ấy mà, ở bên
cạnh thì chẳng có ai bầu bạn cùng. Lúc trước mẹ cũng đề cập với con nhiều lần
rồi, chuyện con khuyên nhủ Hoài Ninh trở về đây ấy, không phải con đã quên rồi
chứ?"
Ngay cả nhíu lông mày Lương Hoà cũng không có sức lực
để làm, hai vai sụp rũ xuống. Ý tứ của bà cô hoàn toàn có thể hiểu được, chỉ
cần cô có thể khuyên được Cố Hoài Ninh quay về, như vậy những chuyện này anh sẽ
không được biết. Lương Hoà cảm thấy thật buồn cười, người mẹ này có lẽ yêu con
mình quá, đến mức khuyến khích Chu Cánh huỷ kế hoạch hợp tác với cô, bức cô
nghỉ việc, bây giờ còn lấy ba cô ra uy hiếp cô nữa, tất cả những kế hoạch này
chỉ nhằm mục đích muốn cô kéo con trai bà quay về. Điều càng làm Lương Hoà buồn
cười hơn là, giờ phút này cô có thể trấn định nhìn bà nói: “Con
biết rồi."
Lương Hoà không biết mình xuống xe như thế nào, bước
chân lảo đảo không vững liền bị một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy. Ngẩng đầu nhìn lên
thì ra là lái xe. Cậu thanh niên trẻ thấy vẻ mặt hoảng hốt của Lương Hoà thì
khẽ dặn: “Chị dâu, cẩn thận một chút!"
Cô cười gượng gạo, xem như đáp lời. Tình cảnh này
khiến Lương Hoà giật mình.
Đột nhiên cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Cố Hoài Ninh,
lúc đó cô vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, báo rằng bệnh của bà ngoại
trở nên nguy kịch. Lúc cô tới bệnh viện bà ngoại đã hấp hối rồi, mọi khí lực
lúc đó chỉ đủ để bà nói với cô một câu duy nhất. Câu nói đó xem như di ngôn,
Lương Hoà luôn luôn ghi nhớ ở trong lòng.
"Hoà Hoà, bà không cầu gì cả, con hãy
tìm một người đàn ông tốt mà lấy làm chồng, đừng giống như mẹ con."
Sau đó bà ngoại ngừng thở. Các bác sĩ cùng y tá xoay
xung quanh bận rộn, còn cô thì tinh thần mơ hồ không mục đích bước chậm chạp
trên hành lang. Đi mãi, tới lúc đụng vào vai một người, lúc cô sắp ngã sấp
xuống thì người ấy vươn ra một cánh tay, nhẹ nhàng đỡ lấy cô, cũng nhẹ nhàng
dặn: “Cẩn thận một chút!".
Mùi hương thanh mát phảng phất qua mũi, Lương Hoà hoàn
hồn ngẩng đầu lên, điều đầu tiên đập vào mắt là chiếc cúc áo thứ nhất trên
bộ quân phục, nhìn lên trên một chút nữa, chính là khuôn mặt anh, Cố Hoài Ninh.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, bởi vì đó là
ngày bà ngoại mất cho nên cô luôn không muốn nhớ lại. Vì thế anh cũng không
nhắc tới, nhưng cô lại luôn nhớ rõ từng lời trong câu nói của anh.
"Người đã mất rồi thì không thể sống
lại được, cô đã đồng ý với nguyện vọng của bà rồi, bà ra đi cũng cảm thấy thanh
thản."
Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, anh cười nhẹ: “Bạn
của tôi nằm cùng phòng bệnh với bà ngoại cô, nên tình cờ tôi nghe được."
Sau đó cô xử lý hậu sự cho bà ngoại, còn anh thăm bạn,
sau đó nữa, là hôn lễ của hai người.
Lý Uyển đã nắm trúng ngay huyết mạch của cô, Cố
Hoài Ninh chính là cái phao cứu sinh của Lương Hoà, cô gắt gao bám lấy cho dù
chết cũng không buông tay ra, cách cô giữ lại anh vừa kì quái vừa vụng về, lần
nào cũng vậy, thậm chí ngay cả lần thổ lộ đầu tiên. Cô không biết xấu hổ nói
thích anh, yêu anh, thật ra chỉ vì cô sợ anh rời bỏ mình mà thôi.
o----------------o
Một trận gió lạnh thổi ập tới khiến Lương Hoà bừng
tỉnh khỏi hồi ức. Chiếc xe Bentley màu đen đã đi tự lúc nào. Xung quanh yên
tĩnh đến mức vắng lặng. Lương Hoà lấy điện thoại trong túi ra, ngón tay chần
chừ dừng trước cái tên anh một lúc lâu, do dự, cuối cùng bấm gọi cho anh. Ở bên
kia anh bắt máy rất nhanh, giọng vô cùng nhẹ nhàng:
"Em ăn cơm chưa?"
"Em chưa." Nói
chuyện với mẹ chồng lâu quá, đã qua cả giờ ăn trưa rồi. Nhưng lúc này bụng lại
không cảm thấy đói.
"Có nhận được tin nhắn của anh
không?"
"Có."
Anh im lặng một lát, sau đó hỏi "Em
đang ở đâu?"
Cố Hoài Ninh đến rất nhanh, chiếc xe Audi màu đen ấy
dễ nhận ra vô cùng, cô mỉm cười chào anh từ thật xa. Anh xuống xe, sắc mặt
không đẹp một chút nào. Cô mặc kệ, kéo tay anh áp lên má mình. Bàn tay anh ấm
áp, sưởi ấm cả người cô trong gió lạnh.
"Sao lại đứng ở đây?"
Đôi mắt màu hổ phách lưu chuyển, sau đó cười trả lời
anh"Em muốn sớm gặp anh nên đứng đây
đợi."
"Sao không đi ăn cơm?"
"Anh dẫn em đi nhé?"
Cố Hoài Ninh nhìn cô, cảm giác được có chuyện khác
thường. Anh trầm ngâm một lát, hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
Lương Hoà cười khẽ, dúi đầu vào ngực anh, giọng rầu
rĩ,"Dẫn em đi uống rượu đi."
Anh hừ nhẹ một cái, "Có
cần anh phải nhắc lại cho em biết tửu lượng của em như thế nào không?"
"Chỉ một lần." Cô lắc
lắc một ngón tay trước mặt anh,"Chỉ một lần thôi,
nhé, được không?"
"Một chai rượu đổi lấy tâm sự của
em?"
Anh nhíu mày hỏi nhẹ, người trong ngực anh lập tức im
bặt không trả lời. Thật lâu lâu sau, anh đành thở dài, "Được
rồi, đi nào!"
Anh đưa cô quay về nhà, trên đường về ghé vào siêu thị
mua hai chai bia. Lương Hoà trợn mắt nhìn anh trừng trừng, đầy vẻ bất mãn,
nhưng nhớ tới tửu lượng của mình cô liền im không dám nói gì. Cô uống rượu quá
kém, kém tới mức không dễ dàng dám thử uống.
Cầm hai cái ly từ trong bếp ra, đặt trước mặt anh một
cái, cái còn lại của cô thì rót bia òng ọc thật đầy, lườm anh nói: “Không
rót cho anh đâu, đồ hẹp hòi!"
Anh bật cười, vợ anh chưa uống mà đã bắt đầu say rồi.
Không thèm chấp cô, anh kéo ghế ngồi xuống, nhìn cô uống. Theo dáng vẻ đó anh
đoán cô lại có chuyện không vui. Đột nhiên anh nghĩ tới chuyện sáng nay vừa nói
với Chính uỷ Trương, nên thử mở lời thăm dò Lương Hoà.
"Lương Hoà, em có thể xin nghỉ việc
không?"
"Cái gì?"
Bàn tay cầm ly bia khựng lại, cô nhìn anh bằng đôi mắt
không thể tin được. Hôm qua anh còn an ủi cô, nói không cần phải lo lắng, hôm
nay lại nói ngược lại hoàn toàn như vậy, chẳng nhẽ anh cũng bị bà mẹ thuyết
phục rồi? Lương Hoà phẫn uất vô cùng, đã uống mấy ly bia rồi nên dũng khí của
cô bắt đầu bốc lên, đứng bật dậy chỉ vào mũi anh "Anh..
anh cũng nói thế phải không? Cũng muốn ép buộc em có phải không? Tại sao
bắt em phải nghỉ việc, yêu cầu gì em cũng đồng ý rồi, vì sao còn phải nghỉ
việc, anh..anh.."
Lương Hoà càng nói càng giận, đứng ở đó lắp bắp nói
không nên lời. Cô cảm thấy tủi thân vô cùng, nước mắt ứa tràn ra trên má.
Chưa bao giờ anh thấy cô tức giận như vậy, vội vàng
đoạt lấy ly bia trong tay Lương Hoà, ngăn không cho cô uống tiếp. Nhìn cô khóc,
anh cảm thấy rất bối rối, khổ sở nói "Nín đi, đừng
khóc nữa, anh chỉ hỏi xem là em có muốn đi thành phố B cùng với anh không thôi
mà, em không muốn nghỉ việc thì thôi vậy."
A? Lương Hoà trợn to mắt ướt nhìn anh, nín khóc hẳn.
Cố
Hoài Ninh cảm thấy buồn cười, dùng ngón tay quệt lau đi nước mắt trên mặt cô,
hỏi "Không muốn thật sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...