Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Tối hôm qua Lương Hoà trằn trọc lâu lắm mới ngủ được,
vì không quen ngủ giường lạ cộng thêm tính hay lo cả nghĩ của cô cùng lúc không
hẹn mà gặp. Sáng hôm sau lúc soi gương cô liền nghĩ mình có thể so sánh với bảo
vật gấu trúc được rồi. Lương Hoà xoã dài mái tóc mềm xuống che bớt sắc mặt trắng
bệch vì mất ngủ của mình. Cô đứng trong phòng vệ sinh, nhìn gương, cảm xúc bồn
chồn mê muội.

Lúc đi xuống dưới nhà bà Lý Uyển đang ngồi trước sô
pha xem tivi, trước bàn để sẵn một bát thuốc Đông y. Lương Hoà từng bị Phùng
Trạm nhìn chằm chằm giám sát uống thuốc một tuần, bây giờ cứ mỗi lần nhìn
thấy bát thuốc đen xì xì này cơ thể cô không tự chủ được liền có cảm giác muốn
nôn. Nhưng có mặt mẹ chồng ngồi ở đó nên Lương Hoà cố nhịn lại.

Sắc mặt bà Lý Uyển có vẻ không vui, Lương Hoà không
yên lòng ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ,
Hoài Ninh.. anh ấy vẫn chưa có tin tức gì sao?"

Bà Lý Uyển tuy ngồi xem tivi nhưng tâm trí lại không
tập trung, từ lúc nghe điện thoại của ông Cố Trường An xong đến giờ cũng không
biết phát giận vào đâu. Giờ nghe Lương Hoà hỏi bà lại không biết nói thế nào để
an ủi cô: "Thật ra thì cũng có, bảy
giờ sáng nay nó có gọi điện về, lúc đó con còn đang ngủ, Hoài Ninh bảo cứ để
con ngủ không cần đánh thức. Nó nói là đã thắng trận rồi, cũng sắp về, nhưng mà
bây giờ vẫn chưa về được."

Bà nói câu sau với vẻ chậm chạp, giống như quan sát
thần sắc của cô mới chậm rãi nói ra. Thấy biểu tình của Lương Hoà không có gì
khác thường, Lý Uyển thở dài một hơi: "Mẹ còn lo
không biết nên nói với con thế nào, hai đứa kết hôn lâu như thế mà thời gian ở
cùng nhau chẳng được mấy, thật khổ cho con!"

Lương Hoà vén mấy sợi tóc rơi xuống bên má, cười nhẹ:"Không
sao đâu mẹ ạ, con hiểu mà!"

"Ai, mẹ đã nói chuyển nó về đây bao
nhiêu lần rồi mà không ai trong nhà này chịu làm. Chuyện của Hoài Thanh thì mẹ
không xen vào làm gì. Về phần Hoài Việt bây giờ cũng bận rộn suốt, ba ngày đi
hai chỗ để thị sát đơn vị, mẹ cũng không tính nữa. Tưởng rằng Hoài Ninh thì đỡ
hơn một chút, ai ngờ nó cũng chạy đến thành phố
B xa xôi như vậy." Nói xong bà lại có vẻ tức giận lên.

Bà nói chạm đến đúng một vấn đề mà cho đến bây giờ cô
chưa từng nghĩ tới. Lúc vừa mới kết hôn hai người họ giống như người xa lạ đối
với nhau, tuy rằng trước mặt mọi người không thể không tỏ vẻ ân ái thắm thiết,
nhưng tình huống so với bây giờ đơn giản hơn nhiều lắm. Hiện tại thì, từ khi cô
bắt đầu nói yêu anh đến lúc này đã có rất nhiều vấn đề đã xảy ra. Cô luôn luôn

rất khờ khạo, xử lý mọi chuyện quanh co lòng vòng suy nghĩ rối rắm khiến chính
mình bị rối tung cả lên, vậy mà cố tình còn có người đứng bên ngoài vòng luẩn
quẩn như tơ vò ấy không chịu cứu cô. Nghĩ như vậy khiến cô cảm thấy uể oải vô
cùng, quả nhiên ai thổ lộ tình cảm trước thì người đó phải chịu lép vế.

Chuyện này không được.Vốn cầm điện thoại định gọi cho
anh Lương Hoà lại cắn răng nhét điện thoại trở lại túi xách. Thừa lúc vẫn còn
khí thế cô quyết định không gọi cho anh vào lúc này. Để đến tối hãy giả bộ
cả ngày hôm nay bận rộn giờ mới nghĩ tới việc gọi điện, như thế gọi là thua
người nhưng không thua trận.

Sau khi nghĩ thông suốt Lương Hoà liền vui vẻ đi làm.
Cuộc phỏng vấn Chu Cánh tiến triển thuận lợi, đến bây giờ cũng đã hoàn thành
hai phần ba công việc, còn lại những phỏng vấn nhỏ Lương Hoà đã đưa cho Lý Gia
làm. Hạ An Mẫn nói cô đây là áp bức sức lao động giá rẻ, làm khó người bằng cấp
cao hơn cô. Lương Hoà khinh bỉ không thèm trả lời bạn.

Ấn tượng của Lý Gia đối với Lương Hoà tuy chưa được
tốt lắm, nhưng cô vẫn công nhận là cô ta rất có năng lực. Rất nhiều bài phỏng
vấn cùng bài báo Lý Gia đã có thể một mình tự đảm nhiệm, hoàn toàn không cần cô
chỉ bảo điều gì. Lúc rảnh rỗi Lương Hoà thường hay suy nghĩ không biết Lục đại
boss rốt cuộc có ý gì mà để cô hướng dẫn một người bằng cấp còn cao hơn cô.
Chẳng nhẽ Lục boss thấy cô ù lì quá nên làm vậy để kích cô? Lương Hoà shock vì
ý nghĩ đó của mình.

"Phóng viên Lương, đây là bản thảo
phỏng vấn, cô có muốn xem qua một chút không?"

Lý Gia đưa qua một tập tài liệu thật dày, vốn từng báo
cáo viết lách quá nhiều giờ nhìn thấy một tập chữ nghĩa thế này Lương Hoà liền
cảm thấy đau đầu, cô cầm luôn bản thảo của mình đưa cho Lý Gia, cười nói: "Cô
cứ trực tiếp đưa đi, tôi ngại xem lắm rồi!"

"Vậy cũng được!" Lý Gia
cười ngọt ngào đồng ý.

Ngày hôm nay tuyết rơi nhiều hơn hôm qua, mặt đường đã
phủ một tầng tuyết thật dày, trắng xoá. Lương Hoà cầm ly cà phê nóng đứng trong
nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã gần đến Giáng Sinh rồi, các cửa tiệm bán hàng đã bắt
đầu trang trí cây thông,bày tượng ông già Noel, sắc trắng đỏ khắp cả con phố,
không khí ngày hội bắt đầu náo nhiệt rồi. Lương Hoà thở dài một tiếng, mẹ
chồng cô nói rất đúng, nếu có một người đàn ông ở bên cạnh, thật là tốt biết
bao.

o-------------------o


So với thành phố C, thời tiết ở Nội Mông Cổ càng
làm cho người ta cảm thấy khó chịu hơn. Từ lúc tập hợp ở căn cứ đến giờ tuyết
rơi liên miên không ngừng. Đến nay đã kết thúc tập trận tuyết càng rơi lại càng
dày. Dựa vào kinh nghiệm suy đoán của dân du mục bản địa, có lẽ sắp có một trận
bão tuyết. Các binh sĩ tham diễn hôm đó nhận được mệnh lệnh ngay lập tức thu
dọn khởi hành quay về, không thể dừng lại. Điều làm cho mọi người vui mừng hơn
là Quân khu điều đến một tổ xe cơ động đưa những nhân viên tham diễn trở về.

Một chiếc xe Hummer dừng lại cách doanh trại không xa,
Cố Trường An mặc quân phục chỉnh tề ngồi ở ghế sau, cầm tập tài liệu Đảng, dáng
vẻ trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau cửa xe mở ra, một trận gió lạnh từ bên
ngoài rít gào tràn vào trong xe, Cố Hoài Ninh ngồi vào ghế hờ hững nhìn ông. Cố
Trường An nhiều hơn Cố Hoài Ninh mười mấy tuổi, lúc hai người ở riêng cùng nhau
cũng không câu nệ ra vẻ. Cho nên Cố Hoài Ninh luôn xem ông chú út này là bậc
trưởng bối thân thiết nhất của mình.

"Chú tới có chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì thì không thể
tìm cháu à?" Chú út trêu ghẹo, cầm tập tài liệu đưa cho anh: "Đọc
đi!"

Anh cầm lấy lật lật vài tờ, trầm ngâm nói: "Chuyện
xảy ra lúc nào vậy?"

"Đại khái là trước khi diễn tập bắt
đầu hai ba ngày, vốn dĩ bác Lục muốn trực tiếp hạ điều lệnh xuống cho Khinh Vũ,
nhưng sau nghĩ lại vẫn nên báo cho cháu trước."

"Vâng, thật cám ơn tư lệnh Lục còn
quan tâm đến thể diện của cháu!"

Cố Trường An hơi híp mắt nhìn biểu tình bình thản của
cậu cháu khi nói câu đó. Nghĩ một lát, ông nói:

"Hoài Ninh, chú vốn không nên hỏi
việc riêng tư của cháu. Nhưng bây giờ chú cảm thấy cháu nên chuyên tâm một
chút, dù sao cháu cũng đã cưới Lương Hoà."

Cố Hoài Ninh nghe nhắc đến cái tên này thì thoáng ngẩn

người ra, rồi trả lời, giọng nói vẫn bình thản lạnh nhạt như trước, khiến cho
người bên cạnh dở khóc dở cười: "Chú, nếu như từng có ý đó thì
cháu đã không kết hôn với Lương Hoà." Cô gái bé nhỏ ấy,
kể từ lúc mới gặp nhau đã không hề che giấu vẻ yếu ớt mà bộc lộ hoàn toàn trước
mặt anh, khi đó anh đã tự nhủ sẽ không bao giờ thương tổn cô.

"Vậy thì xử lý vấn đề của Lục Khinh
Vũ một cách nhanh chóng đi, dù sao người ta cũng là con gái, cũng đã trưởng
thành rồi, cả ngày ở bên cạnh cháu như thế làm sao mà lấy chồng được? Chú đồng
ý với quyết định của bác Lục, mẹ của Khinh Vũ bây giờ chỉ sống có một mình,
điều chuyển cô ấy về Quân khu Thẩm Dương đối với cả cô ấy và cháu đều có
lợi."

Cố Hoài Ninh bật cười, "Nếu
chuyện gấp gáp như vậy thì tại sao không trực tiếp tác động lên cấp trên của
cháu luôn?"

Cho dù tính tình trẻ trung Cố Trường An cũng không
nhịn được vẻ ngang tàng của anh, ông nói nghiêm túc: "Đội
trưởng Cố, mời anh có thái độ nghiêm túc, bây giờ tôi đang bàn với anh về vấn
đề điều động quân nhân, không phải nói chuyện trà nước trong nhà."

Đôi mắt đẹp của Cố Hoài Ninh híp lại, ánh cười trong
cặp đồng tử màu đen lập tức biến mất, "Cháu sẽ
đồng ý với lệnh điều động nếu Lục Khinh Vũ yêu cầu."

Đây không phải câu trả lời mà ông muốn. Cố Trường An
than thầm: "Được rồi, lần này cháu đi
cùng chú đến Quân khu thị sát, tiện thể thăm luôn chú Hai luôn. Hi vọng
trước khi trời tối có thể đến được thành phố B."

Ánh mắt Cố Hoài Ninh xoay nhìn trong xe một vòng, đáp:"Vâng,
như thế cũng được!"

Việc làm này của Cố Trường An không ai biết, ông lại
đi bằng loại xe bình thường vẫn hay dùng trong quân đội là Hummer, chiếc xe
lặng lẽ trườn ra khỏi khu vực doanh trại cũng không ai để ý. Dọc đường đi Nội
Mông Cổ tuyết vẫn rơi rất nhiều, xe đi không hề dễ dàng.

Lái xe đột nhiên "Ồ"
một tiếng nói, "Thủ trưởng, trời tuyết lớn
như vậy sao còn có dân du mục thả súc vật nuôi?"

Cố Trường An ngẩng đầu nhìn, qua cửa kính xe mờ mờ
nhìn thấy vài người đàn ông mặc quần áo Mông Cổ đang xua đuổi mấy con vật liền
hiểu ra: "Không phải họ đang chăn thả
đâu, đó là các động vật hoang dã, tuyết rơi lớn như thế này chắc là họ đem
chúng dồn đến khu bảo tồn đấy thôi."

"Ồ, nhiều thế này thì nên lái xe tải
đến mới đủ".


Lái xe Tiểu Trương nói đùa làm hai người ngồi trong xe
hơi cười, không khí vắng lặng dịu bớt đi một chút. Cố Trường An còn nhớ lời
người anh Hai của ông là Cố Trường Minh nói, đứa cháu út Cố Hoài Ninh này tâm
tư rất kín đáo sâu sắc. Có một số việc nếu nó không muốn nói, cho dù các ông ép
buộc dụ dỗ thế nào cũng không cạy miệng nó ra được.

Ông cũng không cố ý nghĩ tới, nhưng mà trong nhà ngoài
Hoài Việt ra thì ông là người thân thiết với Hoài Ninh nhất. Có rất nhiều
chuyện anh trai và chị dâu của ông không biết, nhưng mà ông lại biết. Nhớ lúc
Hoài Ninh được mười tám tuổi, khi ấy ông còn huấn luyện binh sĩ ở đơn vị, đột
nhiên thấy thằng cháu nhỏ xuất hiện trong đội lính mới, cả kinh, ông cuống quýt
hỏi mới biết được thằng nhóc muốn nhập ngũ. Ông vội vàng gọi điện thoại cho anh
cả Cố Trường Chí, anh trai ông cũng chỉ nói ba từ: "Tuỳ
nó đi."

Cuối cùng thì cũng tuỳ nó thật, nhập ngũ, lại thi đõ
vào Học viện Quân sự Hoàng Gia Sandhurst. Công tác phấn đấu không ngừng, thật
sự không hề bị người ta thiên vị, cho dù người khác muốn thiên vị nâng đỡ nó
cũng cự tuyệt. Nó cũng giống Hoài Việt, có lòng tự trọng và tự tôn rất cao.

Ông không biết mối quan hệ của đứa cháu này cùng Lục
Khinh Vũ, trước đây ông cũng chỉ gặp Lục Khinh Vũ có mấy lần, nhưng ấn tượng vô
cùng sâu sắc. Bởi vì lúc Cố Hoài Ninh mười tám tuổi, người nhập ngũ cùng Cố
Hoài Ninh là chính cô gái ấy.

Xe đến trạm thu phí đầu thành phố B đã là bảy giờ tối.
Ở đây tuyết rơi ít hơn Nội Mông Cổ, thời tiết cũng ấm hơn Nội Mông Cổ rất
nhiều. Ngồi trên xe một đoạn đường dài như vậy Cố Trường An cảm thấy rất mệt,
ông bảo lái xe Tiểu Lý dừng lại trước một cửa hàng tạp hoá để xuống xe thả lỏng
một chút.

Tiểu Trương đã lái xe cả một quãng đường dài, bởi vì
do thời tiết xấu thêm nữa lại chở hai nhân vật lớn trong xe, đầu óc luôn tập
trung căng thẳng, bây giờ nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện rất tốt. Vì thế anh
chậm dần tốc độ xe, chuẩn bị chuyển hướng tấp vào lề đường.

"Chỗ này hình như có bán một loại
rượu tự ủ lâu năm, uống vào rất thơm, để Tiểu Trương mua
về uống thử xem."Cố Trường An cười nói.

"Hiếm khi chú tỏ vẻ thích, vậy cháu
sẽ hầu chú một ly."Anh bị đau dạ dày, không
thể thường xuyên uống rượu.

Lái xe Trương nghe vậy thì rất cao hứng, quay đầu định
nói, vừa mới bật ra hai chữ "Thủ trưởng" liền
thấy sắc mặt Cố Hoài Ninh thay đổi hét lên: "Tiểu
Trương, cẩn thận xe!"

Lái xe Trương cuống quýt quay lên, chưa kịp đạp phanh
đã bị một lực va chạm mạnh khiến chiếc xe chấn động, mắt chỉ kịp nhìn thấy một
luồng ánh sáng trắng loá đâm tới xe của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui