Lúc tan sở nhìn thấy Phùng Trạm đứng đợi ở trước cửa
Toà soạn Lương Hoà cũng không thấy bất ngờ. Buổi sáng lúc đi làm mẹ chồng đã
gọi trước cho cô, dặn buổi chiều sau khi làm xong thì đến thẳng Cố viên.
Tâm trạng cô hơi uể oải. Ba người con trai của nhà họ
Cố, ngoại trừ Cố Hoài Ninh, vợ của hai người anh đều không có ai sống ở thành
phố này. Con cả Cố Hoài Thanh làm việc ở phía Nam, vợ cùng con gái đều đi theo
sống ở phía Nam. Con thứ hai Cố Hoài Việt cũng giống Cố Hoài Ninh, làm việc ở
thành phố B, vợ cũng không sống ở đây.
Kể từ bây giờ chỉ còn mỗi cậu nhóc nghịch ngợm Cố Gia
Minh cùng Lương Hoà ở lại. Lý Uyển thì luôn than thở trong nhà quá vắng vẻ,
thường hay gọi Lương Hoà tới chơi rồi ăn cơm. Xe của Phùng Trạm xuất hiện
ở Toà soạn ngày càng thường xuyên, tất cả đồng nghiệp đều biết phóng viên Lương
mỗi ngày có người đưa đón, lại còn là xe có biển số quân đội.
Lúc chuyện bị mọi người đồn đãi bàn luận, Lương Hoà
đứng ngồi không yên. Sau Hạ An Mẫn khuyên bảo an ủi một hồi, cô mới giảm bớt
tâm trạng rối rắm. Rốt cuộc cô cũng hiểu được một đạo lý, nếu đã về làm dâu nhà
giàu, lại là danh gia vọng tộc như nhà họ Cố, có những chuyện cô không thể
không chú trọng.
-------------------
Lúc bước vào Cố viên không thấy Cố Gia Minh chạy ra đón như mọi khi, Lương Hoà
chưa kịp thắc mắc Phùng Trạm đi bên cạnh đã giải thích, nói Cố Hoài Việt đưa
cậu bé đi chơi ở nhà bà ngoại. Có một mình, Lương Hoà càng uể oải.
Vừa nghĩ vừa đẩy cửa ra, cô thấy một sĩ quan trẻ ngồi
trên sô pha đọc báo, tờ báo che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa bộ quân màu
xanh. Lương Hoà ban đầu có tâm trạng kích động, lúc ánh mắt cô lướt qua quân
hàm trên vai người đó, lại không nén được cả ngừơi ỉu xìu xuống. Bình tĩnh
lại, rõ ràng không thể là Cố Hoài Ninh, người này có hai vạch ba sao, là quân
hàm đại tá rồi.
Người đàn ông đột nhiên hạ tờ báo xuống, Lương Hoà
ngẩng đầu nhìn liền đối diện ngay với một đôi mắt đen. Cố Hoài Việt cười, vẫn
cầm tờ báo nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Lương Hoà, cảm thấy cô em dâu này thật thú
vị.
"Anh.. anh Hai." Lương
Hoà lắp bắp chào. Ôi, cô thật xấu hổ muốn che mặt lại. Người này không phải là
Cố Hoài Ninh, mình khẩn trương cái gì? Mà cũng không đúng, cho dù là Cố Hoài
Ninh, vì sao mình lại phải khẩn trương!
Cố Hoài Việt cười nhẹ, "Thất
vọng lắm phải không?"
Lương Hoà ngượng ngiụ đỏ mặt. Ngay cả Cố Hoài Việt
cũng trêu ghẹo cô, cô đứng im tại chỗ cười một tiếng, giả bộ lơ đi.
"Lần trước gặp thím ở Quân khu lại
bận chuyện thằng bé nên chưa có dịp nói chuyện. Về đây thằng bé quấy rầy thím
nhiều lắm phải không?"
"Không phải đâu ạ, em rất thích Gia Minh."
Cô nói thật. Cố Gia Minh tuy rằng nghịch ngợm hay quấy phá, nhưng lại đáng yêu
và dễ thương vô cùng.
Cố Hoài Việt cười gật đầu, vừa định nói thêm thím
Trương đã đi ra gọi hai người vào ăn cơm.
Cố lão gia mang ra một bình rượu Mao Đài, nhưng mà lúc
này chỉ có một mình ông uống, Cố Hoài Việt ngồi ăn cơm không. Trong lúc ăn cơm
Cố lão gia thích nói chuyện này chuyện kia, về điểm này Lương Hoà đã sớm được
biết. Nhưng cô cũng hơi thắc mắc, có người con xuất sắc như Cố Hoài Việt
còn có cái gì đáng để ông cụ phải phàn nàn.
Tuy rằng cho đến bây giờ cô chỉ gặp người anh chồng
này hai lần, nhưng anh để lại cho cô ấn tượng rất tốt. Giống như Hoài Ninh, anh
có nhiều nét giống bà Lý Uyển, khuôn mặt đẹp trai cương nghị, thân hình cao ráo
mặc quân phục vào lại càng thêm vẻ ưu tú. Anh hay cười hơn Cố Hoài Ninh, bình
thản thong dong hơn em trai mình, gần gũi mà bình dị. Nhưng mà, ba chồng cô lại
có điều gì đó bất mãn với anh.
Cố lão gia ngồi vào bàn cơm, nhìn nhìn xung quanh tìm
kiếm một vòng, hỏi "Gia Minh đâu rồi, thằng bé
lại chạy đi đâu rồi?"
Cố Hoài Việt uống một ngụm nước lọc, nói thản nhiên,"Bên
nhà bà ngoại muốn gặp nó, con mang nó
qua bên đó rồi."
Ba chồng cô vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi. Chiếc gậy
đặt một bên chân bị ông cầm lấy giận dữ dộng cộc cộc xuống sàn, giọng nói đầy
cơn tức "Ngày nào cũng nhớ ngày nào
cũng mong, thằng bé mang họ Cố hay là họ Lâm?"
Ngược lại với sự giận dữ của ông, Cố Hoài Việt lại có
biểu tình thản nhiên, "Đó là bà ngoại của Gia Minh, bà muốn gặp
cháu thì có gì là sai đâu ba?!"
"Cho dù là vậy cũng không thể ngày nào
cũng phải đi sang đó." Ông cụ giận dữ nói, dừng lại một chút lại như
hiểu ra chuyện gì, ông ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Việt, sắc mặt tái mét "Anh
nói cho ba biết, có phải anh vẫn chưa quên được Lâm Kha phải không?"
Lý Uyển ngồi một bên thấy tính thế bắt đầu căng thẳng,
bà nhìn Cố Hoài Việt nháy mắt mấy cái, nhưng anh không nhìn bà, sắc mặt anh
đanh lại. Anh nhìn thẳng ba mình, giọng nói cứng rắn: “Con
không ngại nói cho ba biết, đúng thật là con không quên được cô ấy!"
Bữa cơm tối cứ như vậy mà trở nên lạnh lẽo. Cố lão gia
giận tới nỗi mặt xanh mét. Từ lúc Lương Hoà gặp ông đến giờ cũng chưa lần nào
thấy ông giận dữ như vậy. Cố Hoài Việt tuy ngoài mặt không có vẻ khó chịu như
ba mình, nhưng cô biết chắc chắn anh cũng không cảm thấy thoải mái.
Lý Uyển nhẹ nhàng trấn an Cố lão gia "Xem
đi, hai bố con ông tới khi nào mới có thể êm đẹp ăn xong một bữa cơm, ở đây vẫn
còn những người khác nữa mà, bố con ông không thể nể mặt một chút hay
sao?"
Người khác? Lương Hoà lập tức liền hiểu, mẹ chồng gọi
cô tới chính là hi vọng cô có thể thay đổi cục diện này. Lương Hoà than thầm
trong bụng, e rằng cô khiến bà phải thất vọng rồi, cô làm sao có năng lực để
trấn định được khí thế của những người nhà họ Cố.
Cố Hoài Việt nghe mẹ nói vậy thì không nói gì thêm,
anh đứng dậy, hơi vỗ vai Lương Hoà như an ủi cô, sau đó rời khỏi bàn ăn. Dáng
vẻ dứt khoát của anh càng khiến Cố lão gia tức giận thêm, ông chỉ vào vợ, nói "Bà
xem nó đi, bà còn nói tôi nữa, đứa con này có tiến bộ thêm chút nào chưa? Đã
lâu như vậy, lâu như vậy rồi, nó vì một người phụ nữ mà làm chính bản thân mình
phải đau khổ như vậy.."
Lương Hoà không hiểu những lời ông nói có nghĩa gì, cô
thấy mẹ chồng nháy mắt với cô, liền ngoan ngoãn đứng dậy đuổi theo Cố Hoài
Việt. Qua thời gian dài ở chung cô cũng có thể đoán được ý của mẹ chồng, hiện
tại bà muốn cô giữ Cố Hoài Việt ở lại.
Thực ra Cố Hoài Việt vẫn chưa bỏ đi, Lương Hoà bước ra
ngoài hàng hiên liền nhìn thấy anh. Anh đứng trong vườn hoa, im lặng nhìn xa xa
đâu đó. Lương Hoà đứng lại cách anh một quãng phía sau, tôn trọng giờ phút này
của người đàn ông ấy. Nhưng Cố Hoài Việt lại quay về nhìn cô, khẽ cười:
"Lâu lắm anh mới về, vừa về một lúc
không ngờ lại làm chuyện cười cho thím xem rồi."
Lời nói của anh đầy vẻ tự giễu cợt chính mình, Lương
Hoà vội vàng lắc đầu:
"Em hiểu anh cũng có nỗi khổ riêng
của bản thân mình. Nhưng mà dù sao ba cũng đã già rồi."
"Đúng vậy, anh với Hoài Ninh cũng
không còn trẻ nữa, huống gì là ba đâu."
Lương Hoà hơi chần chừ một lát, mới hỏi, "Lâm
Kha là ai mà nhắc tới lại khiến cho ba giận dữ tới mức như vậy?"
Cố Hoài Việt im lặng một lúc, ánh mắt mông lung như
nhớ lại, dáng vẻ của anh phảng phất một nỗi buồn bã không thể diễn tả được.
Lương Hoà bắt đầu hối hận vì câu hỏi của mình, có lẽ chuyện này không nên hỏi,
hẳn đó là chuyện cấm kị của anh.
Thấy vẻ bối rối của cô Cố Hoài Việt cười, "Dáng
vẻ này của thím rất giống Lâm
Kha." Anh ngừng lại một chút, khi nói tiếp đã lại không còn
cười nữa, "Lâm Kha là người vợ đã
mất của anh, là mẹ của Gia Minh. Lúc cô ấy sinh Gia Minh bị khó sinh, đã mất
rồi."
Đã mất rồi? Lòng cô kinh ngạc. Người đàn ông trước mặt
cô mang một vẻ dịu dàng trên khuôn mặt, đôi mắt như đang nhớ lại người vợ yêu
quý của mình. Có lẽ đó là ký ức đau buồn, khiến trong phút chốc mặt anh đầy vẻ
thương tâm.
"Xin lỗi anh Hai.." Cô cúi
đầu, ân hận vì mình mà đã khơi lại quá khứ đau buồn của anh.
Cố Hoài Việt vỗ vai cô, "Không
sao, đi vào ăn cơm đi, nói với mẹ là anh về rồi."
"Anh về thành phố B bây giờ
sao?"
"Không, anh có nhà ở gần đây, bây giờ
về bên đó." Ngừng một lát anh lại nói, "Gia
Minh nhờ em quan tâm đến nó một chút, anh thấy nó có vẻ rất thích em. Từ nhỏ
đến lớn không có người phụ nữ nào nó yêu thích như vậy."
Lương Hoà ngượng ngiụ vuốt tóc gật đầu.
"Tiện đây anh cũng có chuyện muốn nói
them."
Giọng anh đầy vẻ nghiêm túc khiến cô ngẩng đầu lên chờ
đợi, đôi mắt màu đen của anh trong ánh đèn mờ tối như có đốm sáng ẩn hiện nhá
lên.
"Lấy Hoài Ninh rồi nên quan tâm đến
chú ấy một chút, hãy đối xử thật tốt. Bao năm qua những chuyện của chú ấy anh
đều chứng kiến hết, những nỗi khổ của chú ấy anh
cũng biết rõ ràng.". Cố Hoài Việt thấy biểu tình ngạc
nhiên trên mặt cô, tiếp tục nói "Vậy là chú ấy cũng
chưa kể cho em, nếu thế em cũng không cần hỏi làm gì, hãy sống với nhau
cho tốt nhé."
Anh nói xong dặn cô vào nhà, lại vỗ nhẹ đầu cô một cái
rồi mới rời đi.
Càng về đêm gió càng thổi lạnh, cô đứng đó bỗng nhiên
không biết mình phải làm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...