“Tôi thi cùng phòng với cô mà.
Lần đầu tiên tôi gặp trường hợp ai cũng căng thẳng thi, chỉ cô có tâm trạng thoải mái đi ỉa”Lại là câu chuyện đi ỉa?! Đm nó!!!Cuộc đời tôi mới bước sang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp mà sao nhục nhã thế này? Có một cái chuyện đi ỉa thôi mà ai cũng biết.
Nếu cả trường biết thì làm sao đây?! Nhục chết đi được.Tôi quay người ôm con Mén bỏ đi.
Lan đi ỉa ngày xưa chết rồi huhu, đừng ai nhắc đến quá khứ đó nữa.“Đi thôi”“Cô đánh tôi rồi chuồn đi đâu đấy?!”“Kệ mẹ tôi”Không ngờ lại thi cùng phòng.
Mong sau này không gặp lại.
Cái tên khó ưa!Tôi chạy thẳng ra khỏi vườn.
Nhìn đồng hồ cũng đã gần 3h chiều, đã đến lúc bàn giao con Mén lại cho chủ rồi đi về thôi.Tôi đặt con Mén vào trong chuồng, xoa nhẹ đầu nó rồi đóng cửa lại.
Con Mén là con thân thiện nhất, nó cứ quấn lấy tôi mãi.
Còn mấy con kia, may mà chưa cắn.“Đi siêu thị không?”“Ui mẹ ơi giật mình”Quân từ khi nào đã đứng sừng sững sau lưng tôi.“Không đi đâu.
Hết giờ làm rồi”“Đi đi, anh đi có mình à”“Không là không.
Bạn gái anh đâu?”“Chia tay rồi”Quào..
tại sao con người ta có thể nói từ chia tay một cách dễ dàng vậy chứ nhỉ? Vậy là chị họ tôi bị đá à? Haha, đáng đời!!“Tôi chia tay bé vui lắm sao?”Tôi thu lại nụ cười khi nãy, mặt Quân lườm tôi.
Ò ha, vậy là tên này bị đá.
Còn tưởng có dịp khịa lại con chị tôi.
Đúng là vô dụng.“Thôi, tôi về đây.
Anh tự đi đi”“Tăng lương”“Chốt đơn!”Nói gì chứ ai chả mê tiền.
5 phút sau tôi đã ngồi gọn trong xe nhà của Quân.
Để ý là anh ta hôm nay mặc quần ống xuông, áo tay lỡ rồi còn rách rách ở dưới trong khá là “sì taiii”.
Làm tôi nhớ tới cái quần vàng con vịt lúc sáng..“Này, anh mặc đẹp lắm ha sao bé cười mãi vậy?”“Không, bỗng nhiên tôi nhớ cái quần màu vàng lúc sáng thôi”“Quên đi!!”Quân đỏ cả mặt luôn.
Sau đó chúng tôi rơi vào im lặng.Vào đến siêu thị, đúng là con nhà giàu nhỉ? Ném đồ vào xe đẩy không cần nhìn giá.
Như ông chủ lớn ấy, tôi nhìn mà hoa cả mắt.“Đừng lại gần Luân nữa”“Hả? Luân nào?”“Thằng bé nãy”Quân đột nhiên xoay người lại, nhìn tôi chằm chằm.
Không phải là thích tôi rồi ghen đó chứ?“Nó là đứa khá nham hiểm, tốt nhất đừng dây dưa vào.”“Anh em nhau mà nói vậy đấy”Tôi bĩu môi khinh.
Quân nghiêm túc đến lạ.“Nó qua Mỹ hồi năm 10 tuổi, không biết lí do sao mà về đây học cấp 3.
Tính nó lầm lì, không thuận mắt ai, nó mà đánh bé thì đừng tìm anh”“Nghe có vẻ nguy hiểm đó”Tôi trả lời cho có, Quân cũng không nói gì nữa.
Dù sao thì hai anh em nhà này, nên tránh xa ra một chút.
Tên nào tính tình cũng..
haizQuân sau khi dạo quanh một vòng siêu thị đã được hai giỏ hàng thật to.
Chị thu ngân nhìn tôi và Quân sau đó bật cười khúc khích.“Hai anh em đi siêu thị à? Bé con này đã lên lớp mấy rồi? Mẹ em đẻ khéo ghê ha, hai đứa nhìn giống nhau quá”Chị thu ngân không cầm lòng được mà vồ tới nhéo má tôi.
Chị ấy xem tôi là con nít à? Đồng ý tôi chỉ cao 1m52, còn tên nhãi kế bên hình như 1m8 ha sao ấy.
Nhưng có cần so sánh như anh em không?“Cái đồ thần..
um..”Chưa kịp lên tiếng đã bị tên Quân chặn miệng lại.
Anh ta cười tươi với cô thu ngân, sau đó cầm các bọc hàng.
Ra tới ngoài mới chịu thả tôi ra.“Hỡ tí là chửi thề.
Bé học ai thế?”“Học ai kệ tôi? Anh quản tôi được chắc!”Quân chau mày xoa đầu tôi.“Tính tình như vậy rồi ai cưới bé?”“Tôi lấy chồng đại gia!”Quân ra vẻ ngạc nhiên trước câu nói của tôi lắm.
Anh vuốt tóc hờ hững.“Có một đại gia ở đây, bé chịu không?”Tôi cười nhạt.“À, đại gia mặc quần xà lỏn con vịt vàng chuyên đi lôi cái ỉa của ta ra chọc đúng không?”“Bé nói nhỏ thôi!!”[...]Và thế là một tuần đầu làm việc cũng trôi qua mau.
Mỗi ngày tôi đều đến chăm chó rồi về.
Quân cũng bắt đầu đi học thêm nên ít chạm mặt.
Tên điên kia cũng không thấy bóng dáng đâu thật khoẻ!!Và hôm nay là ngày đầu tuần, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến khi bà chủ trở về..Ông chủ bà chủ nghe bảo do bận rộn thường xuyên đi công tác rất ít trở về.
Dì Hương dặn tôi không nên đến gần họ làm gì.
Khó khăn lắm.Bà chủ là người toát lên vẻ giàu sang phú quý ấy.
Gương mặt vẫn rất thanh tú, và rực rỡ, có thể nói hồi xưa bà chắc chắn là một mỹ nhân.Bà đang đón tiếp khách chỉ? Nghe nói rôm rả, tôi bèn thò đầu ra xem..“Mẹ chồng à, Quân ấy, cậu ấy lại đòi chia tay con mãi..”“Bà Trang này, cháu gái nhỏ của tôi lại tới phiền bà.
Tôi thấy có lỗi quá..”Đó đó là..
ông nội..? Cùng với chị Như sao?“Bé Như lên phòng kiếm Quân đi, cô sẽ đáng đòn nó sau nha”Ai đó vừa nghe xong đã hí hửng chạy lên lầu, tôi núp vội.
Nếu cô ta phát hiện lại xong đời như chơi.Tôi vẫn tiếp tục thò đầu ra xem.
Ông nội dạo này vẫn trẻ trung nhỉ.
Nhìn ánh mắt ông yêu thương chị Như kìa, thật đáng ghen tị.
Tôi cũng muốn được ông thương yêu nữa.Tôi thở dài sau đó quay trở lại bếp.
Dì Hương giao cho tôi chút việc, tỉa cây lan ngoài vườn.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, hí hửng chạy ra ngoài.
Đây là lan bình thường thôi, ai lại dám cho tôi tỉa lan đột biến chứ?Một lúc sau, tôi thấy chị Như ra về, nét mặt vui lắm.
Chị chạy ra xe trước, còn ông nội cúi chào bà chủ từ từ đi sau.
Nhưng bước chân ông lại dừng lại, quay về phía tôi.
Ông nội thấy tôi rồi.Tôi buông kéo xuống, cúi chào ông nội.
Ông vẫn giữ nguyên cảm xúc, tiến về phía tôi.“Ông nội..”“Ta nghe nói con bắt nạt chị Như đúng không?”Hà..
thì ra đây là lí do ông lại tới gần tôi.
Lúc nào cũng là chị ấy..“Đừng làm gì quá phận mình.
Nhà nội sẽ ghét con nhiều hơn thôi”Ông nội nói rồi rời đi, tôi vẫn còn bàng hoàng trước lần gặp gỡ này.
Thì tên điên nào đó cười lớn giọng.“Haha, thì ra cô còn có họ hàng ‘cực phẩm’ thế ấy”Tôi quay lại nhìn Luân đang đứng ở ngay sào đồ.
Cậu ta thông thả làm cái gì đó cùng với chiếc kéo.“Cậu làm gì vậy?”“Không thấy sao?”Tôi cố gắng nhìn rõ hơn, sau đó lớn giọng.“Á à, thì ra cậu chính là người mấy hôm nay lén cắt quần đùi và silip của tên Quân! Làm anh ta cũng mách dì Hương mãi”“Im liền!!!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...