Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy
“Bé ơi, anh xin lỗi vì chuyện lúc nãy nha.
Em còn bị tào tháo dí không?”Đm, lúc đó cổng trường đông lắm, ai nấy đều nhìn tôi với ánh mắt rất chi là...!các bạn hiểu rồi đó.Hình như tên ấy hả hê lắm ha sao còn chạy lại hỏi thăm tôi nữa chứ.
Làm các bạn khác tránh tôi như tránh tà.
Tôi vội lấy bìa che mặt lại, xấu hổ chết đi được!“Bé, em ổn không?”“Anh chơi khâm tôi đấy à? Lúc nguy cấp thì đối xử ác độc, giờ còn cố tình làm tôi nhục mặt nữa!”Tên nào đó cứ dí dí mặt vào tôi tỏ ra thánh thiện lắm.“Em khóc à? Do còn tiêu chảy sao?!”“Đi chết đi!”Tôi tức quá dậm chân anh ta một cái thật mạnh sau đó chạy đi.
Chưa đủ nhục sao chứ? Đã vừa thi không được, vừa buồn thúi ruột đây.Tôi chạy một mạch tới chỗ ba tôi đang đậu xe, ông làm nghề bóc vác, cực khổ lắm nên lúc nào cũng lấm lem, chạy chiếc xe cup khá cũ kĩ.
Vừa thấy ba, tôi đã không kìm lòng được mà chạy đến ôm ông.“Ba ơi, con làm bài không được...!hic..”Ba tôi cũng ôm lấy tôi, tôi vuốt mái tóc dài của tôi và an ủi.“Không sao, con gái của ba, không sao, thi cử thôi mà, đâu phải lúc nào cũng điểm cao, nín đi này”“Con tức quá ba ơi, tại cái thằng..”“A chú Tiến!”Tiến? Tiến là ba tôi mà, sao có người quen ở đây nhỉ? Tôi quay người lại xem người mới gọi ba tôi.
Là...!là cái tên quái quỷ đó!Anh ta có quen biết ba tôi à? Sao nghe thân mật thế?Chưa kịp hỏi gì thì ba tôi đã lên tiếng trước.
Ông niềm nở ngoắt tên ấy lại, giới thiệu với tôi.“Lan, đây là Quân, con trai của ông chủ mà ba làm thuê ấy.
Thằng bé lớn hơn con một tuổi, cũng học trường này”“Hi, bé nhà chú tên Lan à?”“Tôi tên gì kệ tôi, anh cút dùm”“Lan!!!”Ba tôi bất ngờ trước thái độ đối địch của tôi với Quân.
Ông chưa bao giờ thấy con gái mình hỗn vậy.
Vội đánh vào tay tôi một cái rõ đau.
Tôi vừa tủi thân vì vụ lúc nãy vừa tức vì bị đánh không lí do.“Sao ba đánh con? Thằng mặt *** này đáng ghét thì bảo cút đi, huhu”Tôi bỏ về còn không quên liếc tặng anh Quân một cái liếc ghê rợn.Thế là về nhà ba tôi mách mẹ vụ ấy.
Bà phạt tôi quỳ trước nhà, cầm thêm hai xô nước.
Mấy đứa hàng xóm cứ đi qua rồi đi lại chọc ghẹo tôi.Bình thường bà bắt tôi quỳ 30 phút lận nhưng do ngày mai tôi thi nên chỉ quỳ 10 phút vì tội dám chửi thề thôi.Mẹ tôi tên là Trà, bà ấy là giáo viên nên nghiêm khắc lắm.
Nhất là các vụ hành xử của tôi.
Vì tôi là con một nên cũng quản giáo rất nhiều.Sau khi bị phạt xong, tôi được ăn bữa cơm của biết bao nhiêu thế hệ con cái - cơm chan nước mắt.“Oan ức lắm hả? Con là con gái, đã đặt tên Lan cho dịu hiền mà..
haiz”“Tại tên đó chứ bộ!”“Con nói anh Quân à? Ba thấy nó tốt mà?”Tôi trong tâm trạng chán nản đã kể hết cho ba mẹ nghe.
Hai người không những không tức giận mà còn bật cười lớn.“Tội nghiệp con gái bảo bối của ba haha”“Thôi thôi, hai con không đứa nào vừa”[...]Sáng hôm sau tôi lại đến trường thi môn cuối cùng - môn Anh.
Thế mà lại đến trễ, gần sát giờ thi do ba tôi bị hư bánh xe giữa đường nên tôi phải chạy bộ đến đây.Đến nơi thì bảo vệ đã đóng cửa rồi, không thấy bảo vệ đâu.
Tôi đành lấy hết sức bình sinh, leo lên rào và nhảy xuống như một vị anh hùng, tiếp đất khá êm ái.Nhưng không..*Rẹt!Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, hai tay đưa ra sau mông..“Chết mẹ, rách quần rồi”Ôi cái cảm giác quần tây bị rách nó thấu trời xanh.
Tôi bị đứng hình ngồi ở đó luôn ấy.
Hình như bị rách một lỗ to rồi thì phải.“Ủa bé Lan, bé đến trễ à?Tên mặc áo xanh hôm qua từ đâu bước đến như vị thần.
Sao lại có thể đúng lúc như vậy chứ?!“Sao em ngồi đấy? Lại bị tiêu chảy nữa à?”Quân vừa nói vừa cười tủm tỉm, chạy nhanh đến bên chỗ tôi, tôi không biết lúc ấy nghĩ gì đã tóm lấy chân anh khẩn cầu.“Tên điên, cho tôi mượn cái quần thi chút trả lại được không?”“Bé...!bé...!ỉn ra quần à??!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...