Chanh Vỏ Xanh

5.

Cuối cùng Thương Minh không làm gì cậu, hôn một cái xong là làm như không có việc gì, còn đưa cậu về đến tận cửa nhà.

Vừa tới nơi, không đợi xe dừng hẳn lại, Tiêu Ngôn đã mở cửa đi xuống. Ra ngoài cậu buồn bực đi về phía trước, kết quả chưa đi được hai bước cổ tay đã bị một người khác nắm chặt, chẳng cần quay đầu lại cũng biết là ai.

Thương Minh nói: "Xin lỗi em, hôm nay anh xúc động quá." Anh trầm mặc một tiếng rồi chớp chớp mắt, "Tiêu Tiêu, không cần phải trốn tránh anh như thế đâu."

Tiêu Ngôn không để ý tới anh, Thương Minh buông tay, nhìn cậu đi vào tận trong nhà Tư Bình Đào rồi mới rời đi. Anh vốn định một thời gian nữa mới bày tỏ lòng mình, nhưng Tiêu Ngôn lại dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh, như lúc nãy cậu nói phải theo đuổi người khác, anh liền không kịp suy nghĩ mà hành động theo bản năng.

Mà Thương Minh từ nhỏ đến lớn đã được giáo dục kiêng kị nhất là hành xử theo cảm tính, khiến anh không thể không suy xét lại kĩ càng đoạn tình cảm nguy hiểm này.

Mà Tiêu Ngôn bên này cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Cậu vừa vào cửa đã không khống chế được mà khuỵu xuống, rúc ở huyền quan, lộ ra gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng như tôm luộc.

Sao mà có người lại dùng cái mặt nghiêm trang như vậy nói lời yêu chứ, Thương Minh không thấy xấu hổ chút nào hay sao?!

Cậu dán hai má vào khuỷu tay, muốn làm cho bản thân phải tỉnh táo lại, vừa bình tĩnh lại đã nghĩ đến cái hôn không chủ đích kia, mặt lại nóng bừng lên.

Chờ tối nay Tư Bình Đào về nhà, chỉ thấy đứa trẻ to đầu nhà mình đang làm tổ trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm ti vi đến mức xuất thần.

Nghe thấy tiếng động, Tiêu Ngôn quay đầu lại, thần thần bí bí hỏi hắn: "Bình Đào, mày có tin vào tình yêu sét đánh không?"

Tư Bình Đào không biết cái gì đã kích thích cậu, đáp: "Có tin, làm sao?"

Tiêu Ngôn lại thần thần bí bí quay đầu đi.

Tư Bình Đào chả hiểu gì sất, hắn thay giày, vò vò cái đầu Tiêu Ngôn còn đương chôn mặt vào gối mây giả làm đà điểu: "Dù tao chẳng hiểu mày có chuyện gì, nhưng có vài khoảnh khắc chỉ cần một ánh mắt đầu tiên thôi cũng nhận ra được ai là người mà mày muốn ở bên cả đời." Nếu Tiêu Ngôn gặp được người ấy cũng tốt, hắn với chú dì càng đỡ lo.

Tiêu Ngôn ngoài ý muốn không hề gạt tay Tư Bình Đào ra, hắn được một tấc lại muốn một thước bèn càng ngày càng xoa thật lực, đến tận khi ngón út đụng vào cái gì đó đang nóng rừng rực, hắn cúi đầu xuống nhìn.

Ố là la, là cái rái tai tinh xảo khéo léo, đang đỏ bừng bừng.

................?

Tư Bình Đào rốt cuộc cũng thấy có gì đó không đúng, hắn đưa tay muốn rút cái gối mây, muốn nhìn cho rõ mặt Tiêu Ngôn: "Sao thế Tiểu Ngôn? Tao, sao mặt mày đỏ thế, bị cảm à?"

Tiêu Ngôn cố sức giữ cái gối như muốn giữ cái quần si líp cuối cùng, không muốn cho hắn nhìn được vẻ mặt ngượng ngùng của mình, nhưng sức cậu còn lâu mới bằng Tư Bình Đào, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có gì, mau buông ngay."

Tư Bình Đào cũng không ngốc, theo hiểu biết của hắn với Tiêu Ngôn, này tám chín phần mười là ngượng rồi.


Xoa xoa đầu ngón tay, chỉ có hai ứng cử viên, một là người Tiêu Ngôn đã nói muốn theo đuổi aka Trác Nghị, một là người có khả năng đang crush Tiêu Ngôn aka Thương Minh, lại kết hợp với những gì Tiêu Ngôn kể cho hắn ngày hôm qua, bảo Thương Minh ngày nào cũng đến tiệm bánh ngọt Lời thầm thì, liền đoán có lẽ là do Thương Minh.

Chỉ có thể nói, không hổ là anh ta, cái tốc độ tỏ tình này, đúng là làm cho người ta than thở không thôi.

Tư Bình Đào tấm tắc cảm khái, bổ não một vở kịch, một tháng trước Thương Minh ngẫu nhiên đi qua tiệm bánh ngọt Lời thì thầm, sau đó liền yêu từ cái nhìn đầu tiên với nhân viên mới chính là Tiêu Ngôn, nhưng bởi vì hai người đều là Alpha, hơn nữa thân phận địa vị của hai người còn cách xa, nên vẫn luôn hoài nghi phần tình cảm này, đến tận hôm qua không biết như nào mà biết được Tiêu Ngôn muốn xin contact Trác Nghị, trong lòng rất không thoải mái, cẩn thận suy nghĩ một phen, phát hiện bản thân thật lòng thích Tiêu Ngôn, bèn quyết định nhanh chóng tới chỗ làm của Tiêu Ngôn, mạnh dạn nói lời yêu.

Á nè nè, chờ chút nào, cái này hơi giống với nội dung bộ phim truyền hình đang hot gần đây, về bá đạo tổng tài phải lòng em gái làm thêm xuất thân thấp hèn.

Cảm thấy suy nghĩ của mình sắp phi nước đại như ngựa đứt cương, Tư Bình Đào kịp thời dừng lại, nhìn về phía Tiêu Ngôn vẫn đang ôm gối không nói một lời.

Vệt hồng bên má Tiêu Ngôn đã rút đi, trở lại làm Tiêu mặt than hắn quen.

Tư Bình Đào không nhịn được thở dài, Tiêu Ngôn nhà hắn nói dễ nghe là thích giấu kín cảm xúc dưới đáy lòng, nói khó nghe thì là cậu cảm thấy việc biểu lộ cảm xúc lên mặt chẳng cần thiết lắm, cho nên từ trước đến nay luôn bày ra vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng từ đáy lòng hắn cảm thấy, tâm tình Tiêu Ngôn không bày ra ngoài không có nghĩa là cậu không cần giúp đỡ.

Hắn vươn tay khoác vai Tiêu Ngôn, giống như trấn an, cũng giống như hứa hẹn: "Tao đếch biết mày với Thương Minh xảy ra chuyện gì, túm cái quần lại, nếu anh ta bắt mày làm điều mày không thích, tao nhất định sẽ chém anh ta."

Cái gì nên nói cũng đã nói, Tư Bình Đào xoay người, tính đi pha cho ai đó một cốc trà sữa.

"Ừ." Tiêu Ngôn sau lưng hắn cúi đầu lên tiếng.

Thực ra anh ấy đang chờ tao.

Tư Bình Đào dừng một chút, quay người lại nói: "Thế mày kể tao nghe xem hôm nay Thương Minh làm gì mày được không?" Có thể cho giai mặt thối tám trăm năm rồi mới đỏ mặt một lần, anh ta đúng thật là kì khôi.

Tiêu Ngôn kể đơn giản mọi việc lại cho hắn nghe. Nói xong lời cuối, đôi tay nhỏ nhắn đã túm chặt cái gối mây, tức đến mức nói lí nha lí nhí, nhưng từng chữ vẫn lọt vào tai.

Vãi chưởng, có người hôn xong mới tỏ tình cơ à?

Vãi đéi, không đúng, trọng điểm là đứa trẻ to xác nhà hắn mất bố nó nụ hôn đầu rồi còn đâu?

Tư Bình Đào không biết nên bày ra vẻ mặt nào, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là: "Mày có thấy ghét hay gì không ấy?"

Tiêu Ngôn lắc lắc đầu, cậu không ghét nụ hôn của Thương Minh, chỉ là khi cái hôn rơi xuống, cậu thấy sợ hãi, nhưng lại chẳng có dấu hiệu gì của việc động lòng. Cái làm cho cậu thấy ngại ngùng là, hôn xong, Thương Minh tỏ tình với cậu. Giờ nghĩ lại vẫn thấy ngượng chín cả mặt.

Tư Bình Đào hiểu lầm ý cậu, hắn sâu kín nhìn thoáng qua Tiêu - đà điểu pha kè - Ngôn, bắt đầu máy móc tìm kiếm dấu hiệu quan hệ AA trên điện thoại. Tìm được nửa đường, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó: "Vậy hóa ra một tháng nay đều là anh ta đưa cậu về à?"

"Ừ."

6.

Tiêu Ngôn xin nghỉ ở tiệm Lời thầm thì, liên tiếp vài ngày liền không ra khỏi cửa, rúc trong nhà nghiên cứu máy Switch mới.


Điện thoại rung hai cái, khung tin nhắn hiện lên.

Tiêu Ngôn buông tay cầm, mở điện thoại lên, là Trác Nghị gửi, muốn gặp mặt cậu.

Cậu nghĩ nghĩ, đồng ý lời mời của đối phương.

Trác Nghị nói chọn ngày không bằng gặp ngày, buổi chiều hôm nay có được không? Tôi biết một quán cà phê có bánh mousse được đánh giá cao lắm đấy.

Tiêu Ngôn không có ý kiến, mặc thêm quần áo đi đến chỗ hẹn, nơi Trác Nghị hẹn cách nhà không xa, chỉ phải đổi hai chuyến tàu điện ngầm. Còn về tại sao cậu không đi xe, xe của cậu vẫn để ở gara Tiêu gia, thật sự là muốn làm racing boy phố cũng chả được.

Trác Nghị đã ngồi trong quán cà phê chờ cậu, trên chân có một con mèo trắng đang lười biếng nằm bò, nhìn thấy người vừa bước vào cà phê mèo, liền đưa tay vẫy vẫy.

Chờ đến khi Tiêu Ngôn ngồi xuống, Trác Nghị đẩy bánh mousse vị nho đến trước mặt cậu.

Tiêu Ngôn lại ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng, bình tĩnh cầm dĩa ăn: "Cậu gọi đấy à?"

Trác Nghị nghiêng đầu nhìn cậu cười cười, chủ động nói những chuyện khác.

Lúc này Tiêu Ngôn mới biết hóa ra Trác Nghị là cây đa to trong làng phát triển game. Trác Nghị biết cậu mới chân ướt chân ráo bước vào làng game, liền không hề keo kiệt mà chỉ cho cậu vào loại game thú vị.

Tiêu Ngôn ghi nhớ cẩn thận, chuẩn bị tý nữa về mua thử vài trò xem.

Đây vốn là một buổi date vui vẻ, nếu không phải cậu ăn xong miếng bánh cuối cùng thì lăn đùng ra ngất xỉu.

Tất nhiên Trác Nghị không bỏ thuốc vào trong bánh.

Nhưng pheromone của cậu ta cứ bay tán loạn trong không khí.

Sự thật chứng minh, rõ ràng Tiêu Ngôn tự tin với hiệu quả của thuốc ức chế vô cùng.

Chờ đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, là trần nhà xa lạ, cái chăn xa lạ mềm mại đang vắt ngang người, mùi gỗ đàn hương cũng không xa lạ lắm thanh lãnh nhẹ nhàng bay qua chóp mũi, từng cái một chọc thẳng vào khứu giác mẫn cảm của cậu.

Chưa đủ......

Đại não hỗn loạn đưa ra chỉ đạo, yêu cầu thân thể hành động theo.

Thương Minh đang ở trong hành lang nói chuyện điện thoại với Tư Bình Đào, báo cho hắn Tiêu Ngôn sẽ ở tạm nhà anh vài ngày, Tư Bình Đào bình tĩnh cực kỳ, không hề có chút nào ngoài ý muốn, giống như sớm biết sẽ có ngày hôm nay.

Điện thoại cúp.


Thương Minh cất điện thoại di động, đẩy cửa phòng ngủ.

Trên giường không có một bóng người, chăn bị ai đó tùy tiện ném sang một bên, gối đầu thì không cánh mà bay.

Thương Minh nhìn về phía cửa sổ theo bản năng, cửa sổ sát đất vẫn đang đóng kín, bên ngoài ánh ráng chiều chiếu qua khung cửa, hắt lên sàn gỗ, ánh sáng và bóng tối đối lập nhau, hệt như một bức tranh thủy mặc.

Điều này chứng tỏ, Tiêu Ngôn vẫn còn bên trong phòng ngủ.

Nơi duy nhất có thể chốn, chỉ có...........

Thương Minh đến trước tủ quần áo cá nhân, mở cánh cửa đang ngăn tầm mắt anh, làm cho ánh sáng phía sau chiếu rọi khoảng không mờ mịt, giây tiếp theo, hô hấp anh như cứng lại.

Quần áo vốn được gấp gọn gàng giờ phút này lại bị lục tung cả lên, Tiêu Ngôn cuộn mình trên đống quần áo lộn xộn, mái tóc đen dính chặt vào làn da trắng nõn phiếm hồng, cậu từ từ nhắm hai mắt, khóe mắt ửng đỏ ướt át, hệt như bất an mà ôm chặt chiếc gối trên tay vào trong ngực.

Tiêu Ngôn thường không thể hiện vui buồn lên mặt, mà là ở ánh mắt, nhưng cho dù bây giờ Thương Minh không cần phải dùng não cũng có thể biết cậu đang khổ sở cầu xin.

Bên trong tủ quần áo đầy hương chanh vỏ xanh, ngửi một hơi liền thấy trong veo ngon miệng cực kỳ.

Mùi gỗ đàn hương càng ngày càng nồng.

Cho em, Tiêu Ngôn theo bản năng vươn tay, cậu cần ship gấp một luồng pheromone khác để xoa dịu cảm giác bất an đang dấy lên trong lòng.

Giây tiếp theo, cậu được một đôi tay ôm lấy, đặt lên giường.

..................................................

Lung tung hỗn loạn này này nọ nọ đến tận sáng hôm sau.

Tiêu Ngôn tỉnh táo lại, có thể là do tối qua cậu khóc nhiều lắm lắm, giờ chỉ cảm thấy hốc mắt ê ẩm sưng tấy đau nhức.

Thương Minh vươn nửa người trên, cho cậu một nụ hôn buổi sáng, Tiêu Ngôn càng thêm tỉnh táo, lạnh nhạt nói: "Em phải về nhà."

"Kỳ dịch cảm của em chỉ có một ngày thôi à?" Thương Minh trầm giọng, mang theo ý cười.

Mặt Tiêu Ngôn thoáng qua một mảnh đỏ ửng, cũng may cậu đã tu luyện bộ môn poker face đến thượng thừa: "Bình Đào cậu ta..."

"Anh đã nói chuyện với cậu ta." Thương Minh ngắt lời, dùng răng day day tuyến thể của cậu, "Đang trên giường với anh mà dám nhắc tên thằng trai khác, hử?" Anh không hài lòng lắm, bắt đầu liếm dấu răng in trên tuyến thể.

Cậu đã bị Thương Minh đánh dấu, Tiêu Ngôn chấp nhận sự thật này, đánh dấu AA có nghĩa là gì, cậu và Thương Minh đều hiểu rõ ràng.

Cho nên cậu bắt đầu thỏa hiệp, thuận theo cái ôm của Thương Minh mà vùi vào lồng ngực anh.

Nụ hôn dừng trên mí mắt.

Giai này thích hôn lên mắt mình ghê. Tiêu Ngôn nghĩ.

7.


Tiêu Ngôn từng thảo luận với Tư Bình Đào về dấu hiệu của AA, mấy thuật ngữ chuyên sâu thì cậu không nhớ, đại khái chỉ nhớ nếu một Alpha sẵn sàng đánh dấu một Alpha khác, thì có nghĩa là anh ta quyết định dâng hiến hết thảy bản thân mình cho đối phương, hơn nữa sau này không thể đánh dấu những người khác, chỉ là bên được đánh dấu lại chẳng có ràng buộc gì, dù cho bên được đánh dấu không thích bên kia cũng chả sao.

Tư Bình Đào xem xong liền cảm khái nghìn lần, trước thì một Omega chỉ có thể có một Alpha, sau thì một Alpha chỉ có thể đánh dấu một Alpha. Còn nói Tiểu Ngôn mày nhìn xem bất bình đằng chưa này, còn cố tình cường điệu lên vài lần, chậc chậc chậc.

Tiêu Ngôn chả thèm nhìn, đánh dấu vốn là một chuyện tình yêu từ một phía.

Tư Bình Đào nằm xuống sô pha, người trần mắt thịt gọi nó là tình đơn phương.

Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn Tư Bình Đào muốn ám chỉ cái gì đó. Tiêu Ngôn trở lại Tiêu gia, vuốt vuốt sau cổ, bình tĩnh nhìn Thương Minh mỉm cười ngồi đối diện cha mẹ Tiêu nói muốn kết thông gia với quý phủ, Tiêu Ngôn cảm thấy rất tốt. Kỳ dịch cảm đã qua, Thương Minh lừa cậu dọn sang sống chung, thuận tiện, cậu cũng hoàn thành luôn cả mười điều trong cẩm nang tán giai. Thương Minh lại nói muốn sống chung để vun đắp tình cảm, náo loạn vài ngày rồi cũng xong.

Sau nữa, ông cụ Trác bị tố giác tội tham ô, nhà cũ Trác gia bị niêm phong, chỉ để lại ít sản nghiệp minh bạch thì để Trác Huân tiếp nhận, ít nhất bên ngoài thì là như vậy, nhưng bên trong con sõng ngầm mãnh liệt này chắc chắn có một tay của Thương Minh, cậu cũng lười hỏi nhiều. Qua vài ngày, Trác Nghị mặt mày xấu hổ đến nhà thăm hỏi, nói cho cậu biết kỳ thật cậu ta là Alpha, do bị cha gây áp lực cưỡng chế nên mới ngụy trang làm một Omega.

Trách không được Trác Nghị không thể kiềm chế được mùi pheromone hoa mai kia, bởi vì là thuốc nhân tạo, chứ không phải trời sinh.

Trùng hợp một cách kỳ lạ, nhưng lại tiện nghi cho Thương Minh.

Sau nữa nữa, Thương Minh đến tiệm bánh ngọt Lời thầm thì làm thẻ hội viên. Cậu hỏi Thương Minh vì sao không làm thẻ ngay từ đầu, Thương Minh hỏi cậu: "Em có nhớ lần đầu tiên anh chào em không?"

Có chút ấn tượng. Tiêu Ngôn gật đầu.

"Anh hỏi em có phải em mới đến không, em nói đúng, nhưng chỉ làm part time tạm thời, nên anh nghĩ em sẽ không ở lại đây lâu, thấy không cần thiết lắm."

"Bây giờ thì sao, không phải anh mê luôn bánh ngọt vị chanh vỏ xanh ở đây rồi à?" Thương Minh nói xong bèn giơ luôn tấm thẻ trong tay lên.

"Vậy xem như anh là khách hàng thân thiết cuối cùng của em ở đây nhé." Tiêu Ngôn nói.

Lại sau nữa nữa nữa, cậu buột miệng nói thích vườn hoa nhà cũ Trác gia, Thương Minh nói, thế anh đến hội đấu gia mua luôn cho em nhá?

Cậu lắc đầu, em không thích nhà cũ của người ta đâu.

Thương Minh nói, thế anh thuê người về thiết kế cho em cái như đúc ha?

Đôi mắt sáng như sao của cậu hiếm khi ánh lên một tia đùa cợt, ngần ấy tiền không bằng mời kiến trúc sư về thiết kế lại một cái, năng lực của Bình Đào cũng không tồi đâu.

Thương Minh nở nụ cười, được, thế làm lại một cái như thế. Anh sẽ làm.

Xong xuôi, Thương Minh nắm tay cậu cùng happy forever after.

Lời tác giả:

Đã viết xong:p

Tư Bình Đào: Sao cứ có cảm giác từ khi Tiểu Ngôn về sống chung với Thương Minh thì càng ngày càng hay làm nũng...

Tiêu Ngôn: Là cảm giác của cậu thôi.

Lời editor: Đoạn cuối hơi rush ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận