Chánh Tà Lưỡng Đạo
Vài hô hấp sau:
Tần Túc tìm đến một huyệt động bên dưới lòng đất:
“Rương nhiều như thế!”
Thấy cảnh tượng trươc mắt, Tần Túc thiếu chút nữa chết đứng.
Ở trước mặt của gã bày ra 6 cái rương, rương nào rương nấy cũng to kinh người. Không chờ đợi thêm gì nữa Tần Túc nhanh chóng chạy tới mở chiếc rương đầu tiên ra, rồi đến rương thứ hai,…tới chiếc thứ năm:
“Tía má ơi! 5000 viên hạ phẩm linh thạch chứ chẳng ít”
Cho đến rương thứ sáu cũng là chiếc cuối cùng, những linh thạch trong rương này có khí tức kinh người, màu sắc cũng tinh thuần nhiều so với mấy viên hạ phẩm hiển nhiên đều là trung phẩm linh thạch:
“giàu….giàu, giàu to thật rồi những 1000 viên trung phẩm linh thạch. Ahahaha phen này ta đổi đời!”
Gã từng nghĩ rằng số tài phú của Huyết Y Tặc cũng chỉ tương đối thôi nhưng nào ngờ nó vượt quá mức dự đoán của gã. Cho mơ gã cũng chẳng nghĩ bây giờ gã nắm giữ nhiều Tài phú đến như vậy.
“Phải mang đi..mang hết…để lại một viên cũng là phung phí của trời”
Không chút do dự, Tần Túc liền Thu hết toàn bộ linh thạch vào trong Thủ Trạc vừa lấy được tên đầu lĩnh.
“Huyết Y Tặc cũng thật nhiều tiền của a, sau này thiếu thốn chắc phải đi làm đạo phỉ vài hôm chơi,….”
“Ngươi kiếm được cũng không ít a…hay cho ta ít viên linh thạch tu luyện chơi đi”
Lão Thụ từ bên trong thức hãi đang làm cái gì đó bỗng thấy Tần Túc kiếm chác được nhiều linh thạch, mặt dày xin xỏ các thứ.
“muốn có linh thạch chứ gì?...trao đổi đi?...có cái gì tốt tốt giao ra, rồi ta đưa linh thạch cho.”
Tần Túc hắng giọng nói.
“cái tốt chỗ ta thì nhiều nhưng ngươi cần cái gì thì mới được?”
Lão vuốt vuốt chòm râu cười khà khà nói.
“cái ta cần?...ưm để sau đi ta cần tìm thử ở đây còn có cái gì tốt nữa không đã?”
“cũng được, hang ổ sơn tặc tài phsu cũng chẳng tồi đâu!”
Nói xong lão tắt khụm đi đâu mất, không nghe thấy âm thanh phát ra của Lão nữa
Mặc kệ Lão Thụ, sống với lão cũng gần hai ba năm nay Tần Túc cũng quen với cái tính quái gỡ của Lão rồi. Tần Túc ngước lên tìm kiếm thêm chung quanh.
Tìm kiếm hồi lâu, không thấy gì gã định rời đi, ai ngờ vừa dựa tay vào trên một góc tường suy nghĩ thì:
“ầm ầm kẹt kẹt…”
Chiếc tường Tần Túc mới dựa vào bỗng dưng chuyển động khiến gã ngã nhào vào phía trong một cái phong khác nữa.
“chỗ quái quỷ nào đây…hóa ra đây là mật thất thứ hai.”
Nhìn khắp chung quanh căn mật thất Tần Túc có ba loại bao khí gồm có: Đao, Mâu, và một cái Quyền sáo. Trong duy nhất chỉ có một Quyền sáo là khiến gã cảm thấy tương đối thích còn lại gã chẳng ưa thứ gì.
Theo thứ tự thì thanh Đao có tên Xích Nguyệt Đao là Nhân Cấp Thượng Phẩm, do một loại Xích Nguyệt Khoáng tạo nên và được khắc một loại: Lang Nha Khí Trận – một loại Khí Trận bậc trung. Nhưng cũng chỉ được một Khí trận mà thôi.
Món thứ hai là Tử Xoa Mâu được tạo nên từ Tử Thiết và được luyện ra ở những nơi có âm khí dày đặc. Nhân Cấp Thượng Phẩm
Món cùng là Kim Cương Quyền sáo được rèn từ Quy Linh Thiết ở dưới biển sâu, cái bảo khí này so với cái quyền sáo lúc trước màtên đầu lĩnh dử dụng thì có vẻ mạnh hơn một bậc, Nhân cấp thượng phẩm bảo khí.
Trừ Bảo khí ra thì ở góc mật thất còn có một giá sách nhỏ đặt mấy cuốn điển tịch và một khối ngọc. Tần Túc Cẩn thận lật kiểm tra từng quyển:
Huyết Ma Tử Quyền: Võ kỹ quyền pháp Nhân Cấp Đỉnh Giai, Tu luyện cực kỳ Tà ác. Cần máu huyết của phàm nhân để tu luyện. Quá Tàn Ác, Tần Túc liền vứt sang một bên.
Cuốn thứ hai là Đại Bạo Thiên Kinh: Võ Kỹ bán thoái pháp Nhân Cấp Cao Giai. Luyện tới đại thành có thể một giẫm phá vỡ cả sông núi. Tần Túc lướt qua cười trừ, thật khoa trương quá đi!
Cuốn Thứ ba tên Thái Sơn Đao Pháp: Là Nhân cấp Đỉnh giai gồm Ngũ thức. đao pháp lăng lệ siêu nhiên, lại uyển chuyển vô định sáng giá mà một trong những cuốn nhân cấp đỉnh giai mạnh nhất.
Nhìn xong ba cuốn điển tịch mà chẳng thấy cuốn khiến gã phải động tâm, rồi Tần Túc liết qua khối ngọc kia, gã cầm sờ qua sờ lại chẳng biết cũng chẳng biết là cái qủy gì hết!
“Cái đó là ngọc giản đấy…đem linh hồn lực của ngươi đặt vào trong đó là có thể thấy được công pháp được ẩn giấu.!”
Thấy bộ mặt ngu ngốc của Tần Túc Lão Thụ chậm rãi buông lời.
“Cái đó ai cũng biết..ta chỉ đang thử lão có mở miệng không thôi”
Tần Túc mặt dày đáp lời.
“Hừ! được cái bốc phét là giỏi!”
Lão Thụ kinh bỉ rồi cũng không nói gì thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...