Lúc đến nơi, Bạch Chỉ đã lạnh cóng hết cả người.
Triệu Bắc Hành dựng xe ba gác bên lề chỗ bán: “Tới rồi, xuống xe đi.”
Bạch Chỉ nắm lan can xe không biết làm sao mới xuống được. Cậu lớn chừng này nhưng mới đi xe ba gác lần đầu tiên đó. Một chân Bạch Chỉ trèo lên lan can, chân còn lại vắt vẻo không chạm được tới mặt đất.
Triệu Bắc Hành đứng bên cạnh dòm dòm một hồi cũng thấy sốt ruột thay cậu. Anh giơ bàn tay to chụp lấy mông cậu: “Thôi khỏi trèo, để tôi bồng cậu xuống.” Nói dứt lời, hai cánh tay đã luồn qua nách Bạch Chỉ, xách cậu xuống như đang bế em bé.
“Thằng nhóc này, cả người không có nổi hai lạng thịt. Xách lên một phát nhẹ hều, có phải con trai không vậy?”
Bạch Chỉ sợ hãi, bỗng “A” một tiếng.
Triệu Bắc Hành lấy hết hành lý của Bạch Chỉ xuống. Anh mang theo vali bước đi trước.
“Từ miền Nam tới đúng không, mới tốt nghiệp đại học à? Sao tự nhiên lại muốn ra đây làm việc?”
Bạch Chỉ tập tễnh đi đằng sau anh: “Tốt nghiệp lâu rồi… Trong nhà có người làm việc ở đây nên đến tìm việc luôn.”
Triệu Bắc Hành à một tiếng, đi tới bấm khóa mở cửa cuốn.
Tiếng “kít kít” vang lên, mùi trái cây sực nức phả vào mặt. Bạch Chỉ vô cùng yên tâm, đây đúng là một vựa bán sỉ hoa quả.
Tầng trệt là kho hàng rộng cả trăm mét vuông, tầng một thì cũng là chỗ cất mấy thùng hoa quả nhiệt đới tránh thời tiết lạnh. Ngay góc lầu một có 2 căn phòng.
Hai người lên lầu, Triệu Bắc Hành đặt vali của Bạch Chỉ nằm trên mấy tấm bìa cạc tông sạch sẽ.
“Đã xem tờ thông báo tuyển dụng rồi chứ? Chỗ tôi bao ăn bao ở, lương 3000 một tháng, cuối năm tặng một bao lì xì.”
“3000 á?” Bạch Chỉ gỡ mũ ra, 3000 còn chẳng bằng một góc tiền lương hồi đó của cậu nữa.
*3000 tệ là tầm 10,5 triệu.
Triệu Bắc Hành ngẩng đầu nhìn cậu một phát.
“Được… được.” Bạch Chỉ lặng yên nuốt nước bọt. Ban nãy không để ý, giờ mới thấy người này cao to đô con phết! Thật ra Bạch Chỉ cũng cao tới 1m76 đó, xét theo vóc người ở miền Nam thì vẫn là dạng cao gầy. Nhưng người đàn ông đang đứng trước mặt cậu cao bét lắm cũng phải từ 1m85 trở lên!
“Có người quen ở đây à?”
“Hả?… Ừm, có.” Bạch Chỉ gật gật đầu. Người quen quần què nè! Ba đời nhà cậu đách có người thân nào ở miền Bắc luôn á, nói chi là bạn bè.
“Cậu muốn ở nhà người quen hay ở đây? Ở đây tuy điều kiện hơi kém nhưng ăn ở miễn phí.”
“Ở đây, ở đây.”
“Vậy qua kia xem xem.” Triệu Bắc Hành nói xong thì dẫn Bạch Chỉ đi đến căn phòng ở trong góc.
“Tôi thuê cho mấy công nhân một căn nhà ở phía sau. 4-5 đứa loi choi ở chung một chỗ. Chắc cậu không ở cùng bọn họ được đâu. Nếu cậu không chê thì ở đây, chỗ tôi hiện giờ trông hơi bôi nhếch nhưng đợi đến đầu xuân trang hoàng tí là được.”
Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn căn phòng chỉ tầm 20m2 trước mặt, tường và nền nhà đều quét xi măng màu xám. Cậu tự an ủi mình, thôi ít ra cũng mang hơi thở industrial style. Nhưng mà cái giường đan thép này là như nào vậy? Định cho cậu ngủ trên đó á?
“Còn chưa biết tên của cậu. Tôi họ Triệu, tên Triệu Bắc Hành. Mọi người hay gọi tôi là anh Hành.”
“Tôi tên Bạch Chỉ, là bạch chỉ trong thuốc Đông y.”
*Bạch Chỉ là tên một vị thuốc trong Đông y.
Triệu Bắc Hành chẳng biết được mấy chữ, thế nên Hắc Chỉ Bạch Chỉ gì đấy với anh cũng như nhau.
“Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Bạch nhé, thấy được không? Công việc rất nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ cần giúp tôi ghi chép sổ sách rồi tính tiền. Cuối tháng chốt lương cho công nhân nữa là xong.”
“Chỉ vậy thôi hả?” Bạch Chỉ nghi hoặc hỏi lại.
“Chỉ vậy thôi.”
Thế thì quá đơn giản! Ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể làm được, trả 3000 tệ đúng là không hề thấp.
Trong phòng có bật máy sưởi. Triệu Bắc Hành nực nội nên tháo áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo đen tay lửng.
Làn da màu đồng cổ như ánh lên một tầng sáng mờ ảo, cơ bắp cuồn cuộn lộ rõ. Cơ ngực này… Cơ bụng này… Xuống thêm chút nữa…
Bạch Chỉ ừng ực nuốt nước bọt: “Được được… Tôi thấy mình có thể làm công việc này, ở đây cũng ok luôn.”
Đúng là mê trai hại thân mà…
Thật ra Trần Hạo trước giờ vốn không phải hình mẫu lý tưởng của Bạch Chỉ. Hắn ta không cao lớn cũng chẳng to con, biểu hiện trên giường thì cứ làng nhàng cho có. Hai đứa ở bên nhau chẳng qua chỉ là miễn cưỡng thành chuyện mà thôi.
Chẳng là hồi mới lên đại học, Bạch Chỉ vừa rời xa nhà tâm hồn bay bổng. Ngay tháng đầu tiên khai giảng đã bò lên diễn đàn trường tìm kiếm đồng loại, thế là quen được Trần Hạo.
Ban đầu Bạch Chỉ không hề có cảm giác gì với hắn ta cả. Nhưng đúng là thời thế thụ nhiều công chẳng bao nhiêu, tìm một anh chuẩn công thực sự khó vô cùng. Vậy nên Bạch Chỉ cũng dần dần đồng ý sự theo đuổi của Trần Hạo, cứ bên nhau rồi cũng nảy sinh tình cảm, nhoáng cái đã 7 năm trôi qua.
Nhớ tới mối tình oan nghiệt này, tim Bạch Chỉ lại nhói đau. Dẹp đi, không nghĩ tới hắn ta nữa.
“Cậu không mang theo chăn nệm gì theo đúng không?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Không mang.” Quần áo còn chả lấy được bao nhiêu bộ, điên hay sao mà cậu còn mang theo tấm chăn mà đôi nam nam chó má đó đã dùng chứ?
“Thế đợi chút nữa tôi mang chăn nệm cho cậu. Là đồ mà tôi dùng qua rồi, chắc cậu không chê đâu ha?”
“Không… Không chê đâu.” Chẳng biết Bạch Chỉ nghĩ đi đâu mà mặt bỗng dưng đỏ lên.
Chỉ chốc lát sau Triệu Bắc Hành ôm một cái chăn dày tới, giúp Bạch Chỉ trải lên chiếc giường đan thép. Đây là kiểu chăn gấm xưa cũ mà hồi bé Bạch Chỉ từng dùng ở nhà bà nội.
“Ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa.” Cơm trên máy bay dở chết đi được. Từ sáng đến giờ Bạch Chỉ vẫn chưa ăn gì cả, đã không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc thì bụng cũng ùng ục vang lên.
Triệu Bắc Hành cười rạng rỡ: “Thế ăn mì gói không? Tôi cũng chưa ăn gì, cùng ăn vậy.”
Bạch Chỉ gật đầu. Cậu phát hiện ngần ấy năm học hành đều trở thành công cốc, còn kinh nghiệm bao năm đi làm cũng trở nên vô dụng. Ở nơi lạ nước lạ cái, Bạch Chỉ trước kia nhanh mồm nhanh miệng trên bàn đàm phán trước đây giờ lại như con rối gỗ chỉ biết lắc đầu, gật đầu.
Phòng bếp ở bên ngoài lại càng đơn sơ khỏi nói. Bên cạnh có một bình gas hóa lỏng, Triệu Bắc Hành lấy từ trong phòng mình ra 5 gói mì và 6 quả trứng gà, vừa ngâm nga một khúc ca vừa đun nước.
Bạch Chỉ đi loanh quanh trong phòng. Phòng tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Nền nhà đã được lau dọn, trên tường có treo một sợi dây thép để phơi đồ. Cạnh giường có một chiếc tủ nhỏ cao tầm nửa người, bên trong trống trơn, vừa hay có thể bỏ đồ đạc trong vali vào.
Bạch Chỉ mở vali ra, bật máy tính lên. Bên trong vẫn còn tài liệu của công ty chưa xử lý xong, giờ có thể tranh thủ làm nốt rồi gửi đi.
Máy tính không có mạng thế nên sau khi làm xong, Bạch Chỉ chép file vào trong di động rồi gửi email cho công ty. Vừa gửi mail xong, chuông điện thoại lập tức vang lên.
Một dãy số xa lạ, nhưng đầu số là ở Thành Đô.
Bạch Chỉ không hề chần chờ mà tắt luôn máy, chặn cả số điện thoại, đồng thời cài đặt điện thoại chỉ nhận những cuộc gọi từ số mà mình cho phép.
“Tiểu Bạch, ăn tối thôi!” Một tiếng gào to khiến Bạch Chỉ hết hồn tí nữa là rơi điện thoại. Má ơi, vị huynh đài này giọng khỏe quá trời!
Ra khỏi phòng, bên ngoài bốc lên hơi nóng. Triệu Bắc Hành bưng hai tô mì to ù ụ đặt trên bệ cửa sổ. Ở đây không có bàn, bình thường anh đều dùng bữa như thế.
Mùi mì thịt bò đậm đà phả vào mặt, đã rất lâu rồi Bạch Chỉ không ăn lại món này. Hồi học năm 2, Trần Hạo mê game quá đỗi, tiền sinh hoạt mỗi tháng toàn đổ vào game. Mấy lúc hết tiền hắn ta lại chạy đến chỗ Bạch Chỉ ăn chực. Hồi ấy tiền sinh hoạt mỗi tháng của Bạch Chỉ cũng đâu có bao nhiêu. Hai thanh niên lớn tướng thế là chỉ có thể dựa vào mì gói sống qua ngày.
“Ăn đi, sao đực mặt ra vậy?”
Bạch Chỉ ôm tô mì còn bự hơn cả cái bản mặt mình, yếu ớt bảo: “Có tô nào nhỏ hơn chút không. Nhiều quá tôi ăn không hết.”
“Khỏi lo, ăn không hết dư lại cứ để tôi.”
Bạch Chỉ do dự trong chốc lát: “Thôi cứ đưa cho tôi cái tô nhỏ hơn chút đi.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Bắc Hành tiếp xúc với người miền Nam. Trước kia cũng có mấy người miền Nam lấy mối của anh, nhưng đại đa số đều đã lớn tuổi rồi, ở miền Bắc lâu năm thành quen, nếp sống cũng dần bị đồng hóa.
Triệu Bắc Hành xuống lầu đi tìm cả buổi cũng không thấy tô nhỏ đâu, cuối cùng mang luôn hai cái ly loại dùng một lần lên: “Cái này được không?”
“Được, cảm ơn anh.” Bạch Chỉ cầm lấy một cái ly, lấy đũa dùng một lần gắp chút mì bên trong, gắp thêm một quả trứng chần rồi ăn từng miếng nhỏ.
Bạch Chỉ mới ăn một ly đã no ngang. Tuy rằng cả ngày hôm nay chưa có gì bỏ bụng, nhưng trong lòng cậu có tâm sự nên dĩ nhiên chẳng có tâm tình thưởng thức đồ ăn.
Triệu Bắc Hành nhìn tô mì to oạch mà Bạch Chỉ để thừa, trong lòng giật thót: “Ây dà, đây mà là sức ăn của thanh niên sao?” Anh cúi đầu nhìn tô mì đã chén sạch sẽ của mình.
“Tôi ăn no rồi, đi nghỉ trước đây.”
“Ăn no thật á? Đừng khách sao, còn sớm thế này ăn ít quá nửa đêm lại đói đó.”
Bạch Chỉ dở khóc dở cười: “Tôi no thật mà.”
“Được rồi, thế cậu đi nghỉ sớm chút đi. Có gì thì gọi tôi, tôi ở phòng kế bên.”
“Ừ.”
Sau khi Bạch Chỉ vào phòng, Triệu Bắc Hành giải quyết hết mì thừa của cậu. Cơm nước xong xuôi, Triệu Bắc Hành châm một điếu thuốc, ngồi thẫn thờ trên thùng bia ở bên cạnh.
Thằng nhóc họ Bạch này nhìn qua cũng còn trẻ. Dù đối phương không nói thật lòng nhưng Triệu Bắc Hành cũng đoán được đại khái tình hình. Chắc mẩm là Bạch Chỉ cãi nhau với người nhà rồi bỏ đi, chạy tới thành phố nhỏ bé của bọn họ đây.
Không biết đối phương có thể ở lại đây bao lâu. Nếu mà ở đến cuối năm thì tốt, bằng không sắp tới bận bù đầu, Triệu Bắc Hành làm sao mà tính toán sổ sách được.
Bạch Chỉ tháo giày, ngón chân chịu nhiệt một hồi giờ ngứa vô cùng. Không có nước ấm tắm rửa nên cậu mặc y nguyên đồ nằm trên giường. Bạch Chỉ nhấc chăn lên, một nửa lót bên dưới một nửa quấn lấy thân mình. Hôm nay thân xác mệt, cõi lòng lại càng mệt. Lắng nghe mùi hương nơi xa lạ một hồi, Bạch Chỉ lập tức chìm vào giấc ngủ.
Triệu Bắc Hành đun nước ấm, rửa mặt rửa chân xong định gọi Bạch Chỉ đi tắm. Thế nhưng lúc anh đẩy cửa bước vào thì trông thấy cậu nhóc kia đang cuộn mình trong chăn thành một cục be bé, đôi lông mày nhíu lại, nơi khóe mắt còn vương giọt lệ.
Anh thở dài, giơ tay tắt đèn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...