Bạch Chỉ ôm điện thoại ngó mẩu tin tuyển dụng dán trên cột điện. Cậu chần chừ hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định gọi điện. Lạnh chết đi được!
Bạch Chỉ vốn là người sinh ra và lớn lên ở miền nam. Cậu lớn tới chừng này rồi còn chưa thấy bông tuyết bao giờ. Hên hên có được một bữa tuyết rơi thì nó đã hóa thành nước trước khi chạm đất rồi, so ra cũng chẳng khác gì hạt mưa cả.
Đi máy bay hơn sáu tiếng cuối cùng cũng tới Bạch Thành*.
*Bạch Thành là một địa cấp thị tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc, giáp Nội Mông và Hắc Long Giang. Trong tiếng Mông Cổ, Bạch Thành được gọi là Chaganhot, cũng có nghĩa là Thành Trắng.
Bạch Chỉ sốc! Từ máy bay nhìn ra là cả một trời trắng xóa, tuyết phủ dày đặc, đẹp đến mức tưởng như không có thật. Bạch Chỉ bỗng nhớ đến bài thơ “Thấm viên xuân – Tuyết” mà mình từng học hồi cấp 2.
“Cõi bắc xinh thay
Nghìn dặm băng dày
Vạn dặm tuyết gieo…”
*Thấm viên xuân – Tuyết là một bài thơ của Mao Trạch Đông. Bản dịch thơ của Hoàng Trung Thông, Nam Trân.
Tận mắt nhìn rồi mới thấy khác hẳn những gì mà cậu từng xem trên tivi, đẹp nao lòng luôn vậy đó!
Vừa xuống máy bay là Bạch Chỉ thấy có hơi hối hận rồi. Cậu muốn ngắm tuyết chứ nào có muộn lạnh cóng đến chết đâu. Mặc dù đã mặc áo len cashmere và khoác thêm một chiếc áo lông mỏng bên ngoài, thế nhưng cậu vẫn lạnh đến nỗi run cầm cập.
Đôi giày da mềm dưới chân cậu cứng ngắc. Bạch Chỉ dậm chân trên nền đất, mười ngón chân lạnh ngắt. Cậu khịt mũi, nước mắt lưng tròng. Đây mà là nơi cho người sống đó hả?
Sân bay Bạch Thành cách nội thành rất xa, xuống sân bay là phải gọi taxi. Nhưng hôm nay thời tiết hơi xấu, taxi đậu bên ngoài đón khách cũng chẳng được mấy mống. Dù sao sân bay ở đây cũng nhỏ xíu, ngày chỉ có 2 chuyến hoạt động thôi, sáng một chuyến chiều một chuyến nên taxi vắng cũng là điều dễ hiểu.
Lúc Bạch Chỉ kéo theo đống hành lý lết ra ngoài thì đã chẳng thấy bóng chiếc taxi nào nữa. Giờ là hơn 5h chiều, trời phương Bắc đã vào tối. Sắc trời u u mờ mịt, đèn đường đã sáng. Bạch Chỉ mở app định đặt xe thử, thế nhưng chờ mãi vẫn chẳng có tài xế nào nhận đơn. Bạch Chỉ hoang mang, đừng nói một đứa tới nơi lạ nước lạ cái như cậu cứ vậy mà chết cóng ngoài trời luôn nhé?!
Bạch Chỉ kéo vali đi trên đường lớn cả 10 phút vẫn chẳng gặp chiếc xe nào. Đúng lúc cậu đã lạnh đến mức chịu không nổi thì chợt trông thấy trên cột điện có dán một tờ thông báo tuyển dụng.
Thông báo tuyển dụng.
Cần 1 kế toán, bao ăn bao ở, tiền lương gặp mặt rồi trao đổi.
Bên dưới có một dãy số điện thoại.
Kế toán à… Bạch Chỉ cắn môi dưới, cậu học tài chính nên chắc có thể làm được. Thế là Bạch Chỉ run run móc điện thoại ra rồi nhấn gọi.
Mười phút sau, có một chiếc xe ba gác chạy ngang qua chỗ Bạch Chỉ. Hai phút sau, xe lại vòng ngược về chỗ cậu đang đứng. Lái xe cởi chiếc nón che mặt ra gọi: “Ê nhóc, cậu là người ứng tuyển đúng không?”
Bạch Chỉ sững người, đần thối ngay tại chỗ. Đây là cái xe mà người nọ bảo “Đợi lát nữa tôi lái xe tới đón cậu” đó hả?!?
Triệu Bắc Hành nhảy xuống xe, giơ tay lấy đi chiếc vali trong tay Bạch Chỉ.
“Anh… Anh bỏ ra coi!” Bạch Chỉ sợ tới mức thụt lùi lại một bước, đừng nói là cậu gặp ăn cướp nha!
“Không phải ban nãy cậu gọi điện bảo muốn ứng tuyển làm kế toán sao?”
“Vâng… Công ty… Của các anh là, là, là, công ty gì vậy?” Bạch Chỉ vừa sợ vừa cóng, cả người run cầm cập, mở miệng nói chuyện cũng vấp váp.
“Công ty gì á, bọn tôi mở một vựa bán sỉ trái cây thôi. Tuyển kế toán thì chỉ tính toán sổ sách các kiểu, cậu làm được không?”
Bạch Chỉ thấy đối phương có vẻ đang nói thật, lưỡng lự gật đầu một cái.
Triệu Bắc Hành một tay xách cái vali hơn 25kg quẳng lên xe. Bạch Chỉ cũng đi theo, nhưng mà rìa xe cao quá, cậu loay hoay cả buổi vẫn không leo lên được.
Triệu Bắc Hành nhíu mày, tháo một chiếc bao tay rồi chụp lấy m/ông Bạch Chỉ, đỡ cậu leo lên xe.
Bạch Chỉ hốt hoảng, cách một lớp quần cashmere, độ ấm từ bàn tay của đối phương khiến cậu như phải bỏng suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. Trong lòng Bạch Chỉ không ngừng lẩm nhẩm: Đây là gã trai thẳng ngốc nghếch không hiểu gì, anh ta chỉ là vô tình mà thôi.
Triệu Bắc Hành thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương bị lạnh đến ửng đỏ bèn lấy chiếc mũ trên đầu xuống đưa cho cậu: “Đội kín vào, không là lạnh hư tai luôn đó.”
Bạch Chỉ ngây ngốc nhận lấy chiếc mũ. Vốn cậu không định mang mũ đâu, nhưng hồi trước Bạch Chỉ từng thấy trên mạng nói rằng thời tiết phương Bắc lạnh đến nỗi có thể làm hư lỗ tai luôn. Cậu không muốn biến thành người một tai đâu, thế là nhanh chóng đội mũ hẳn hoi.
Mũ có hơi to, che gần khuất tầm mắt của Bạch Chỉ. Trên mũ cũng chẳng có mùi gì khó ngửi, chí thoảng chút hương xà phòng và khói thuốc.
Trần Hạo cũng hút thuốc nhưng không nghiện lắm. Thi thoảng gặp chuyện phiền não hắn ta mới hút một điếu, một gói thuốc lá Trần Hạo phải cỡ nửa tháng mới hút hết.
Trời má, sao tự dưng lại nhớ tới ml đó vậy ta!
_____
Năm giờ rưỡi, Trần Hạo tan làm và lái xe trở về nhà. Mở cửa ra, trong nhà vẫn bừa bộn lộn xộn như lúc sáng hắn rời đi, cả phòng ngập tràn mùi hương tình d*c.
Ngày mai Bạch Chỉ sẽ quay về, tuyệt đối không được để em ấy nhìn ra ở đây đã diễn ra chuyện gì. Trần Hạo nhanh chóng thu dọn bcs đã sử dụng vứt vào trong thùng rác. Hắn kiểm tra hết các ngóc ngách sau nhà, cả kẽ hở trên sofa. Sau đó lại thay drap giường, bỏ hết quần áo bẩn vào trong máy giặt để giặt sạch.
Kiểm tra chung quanh nhà một lần nữa, Trần Hạo mệt mỏi ngồi gục trên ghế sô pha, mở điện thoại, vào wechat rồi gửi tin nhắn cho Tống Nhiên.
Trần Hạo: Nhiên Nhiên, anh vừa bị dọa sợ mất mật.
Tống Nhiên: *khó hiểu*
Trần Hạo: Anh cứ ngỡ hôm nay Tiểu Bạch về. Đồ đạc trong phòng còn chưa dọn gì hết, lỡ bị em ấy nhìn thấy thì toi.
Tống Nhiên: Anh… chắc chứ?
Trần Hạo: Chắc cái gì?
Tống Nhiên chuyển phát đoạn voice chat cuối cùng của Bạch Chỉ qua cho hắn ta.
“Hai đứa chúng mày không thấy tởm à? Trần Hạo không sợ bị bệnh chứ bố mày thì sợ đấy!”
Trần Hạo vội bật dậy khỏi ghế sô pha, gọi thẳng qua cho Tống Nhiên.
“Tống Nhiên, cậu nói cho em ấy biết?”
“Úi cha anh Hạo à, anh bớt nóng nha! Ai bảo là em nói cho Tiểu Bạch biết chứ? Anh xem đồ đạc của cậu ấy còn đó không?”
Trần Hạo để chân trần chạy vào phòng ngủ. Ban nãy bận dọn dẹp hắn không để ý, giờ mở tủ quần áo ra mới thấy bên trong chỉ có mấy bộ đồ mùa hè mỏng tang của Bạch Chỉ và đồ vest, mớ quần áo còn lại thì chẳng thấy đâu.
Trần Hạo hoang mang chạy vào phòng sách. Chiếc laptop phục vụ cho công việc hàng ngày của Bạch Chỉ cũng biến mất. Mở ngăn kéo ra, thẻ ngân hàng, bằng tốt nghiệp đều không thấy đâu nữa. Một cơn ớn lạnh chầm chầm chạy dọc từ bàn chân hắn đi lên. Vậy là hôm nay Bạch Chỉ đã trở về… Em ấy biết hết rồi!
“Alo, anh Hạo còn đang cầm máy không đấy? Tiểu Bạch chắc không sao đâu ha?”
Trần Hạo tắt ngang máy, bấm gọi vào số điện thoại của Bạch Chỉ: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
Trần Hạo mở lại wechat, vội vàng tìm avatar của Bạch Chỉ rồi gửi voice chat sang.
“Yêu cầu thất bại. Bạn và đối phương hiện không còn là bạn bè, xin hãy kết bạn với nhau trước.”
Trần Hạo choáng váng cực độ, Bạch Chỉ thậm chí còn xóa wechat của hắn!
Tìm thấy số điện thoại công ty của Bạch Chỉ trong ngắn kéo, Trần Hạo gọi cho bên nhân sự thì mới hay Bạch Chỉ hôm nay đã từ chức.
Điện thoại rơi xuống đất. Trần Hạo mất một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Bạch Chỉ không nói lời nào đã bỏ đi. Em ấy không cần hắn nữa sao?
Trần Hạo và Bạch Chỉ đã ở bên nhau 7 năm, hắn chưa từng nghĩ đến việc hai người hai ngả. Nhưng hắn đã phạm phải một sai lầm mà gã đàn ông nào cũng thích phạm phải – ấy là ngoại tình!
Lần đầu tiên vụng trộm cùng Tống Nhiên là trong một căn phòng ở toilet, ngay hôm sinh nhật của Bạch Chỉ. Tống Nhiên ngồi xổm blowjob cho hắn. Hai bên không kiềm chế được nên đã làm một lần.
Từ hôm ấy trở đi, phóng lao thì đành theo lao, hắn và Tống Nhiên gần như mỗi tháng đều vụng trộm hẹn nhau 1-2 lần. Nhưng từ tận đáy lòng mình, Trần Hạo rất rõ hắn không hề yêu Tống Nhiên.
Hắn và Tống Nhiên tuy đã duy trì quan hệ nhiều năm nhưng chỉ có tình dục chứ chẳng có tình yêu. Vì Tống Nhiên không phải là tuýp người mà Trần Hạo thích. Tống Nhiên đa tình, đời sống tình dục quá thoáng. So với Tống Nhiên, Bạch Chỉ mới thích hợp là người ở bên hắn.
Trần Hạo nắm chặt điện thoại, thẫn thờ ngồi trên sô pha. Hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Không đúng, dù cho Bạch Chỉ có trở về thì làm sao mà em ấy biết chính xác người mà mình đang cặp kè là Tống Nhiên?
Trần Hạo lại gọi điện san: “Tống Nhiên, cậu nói thật cho tôi biết. Tiểu Bạch làm cách nào mà biết được chuyện tôi và cậu?”
Tống Nhiên: “Thì nhìn thấy ảnh chụp trên trang cá nhân của em chứ đâu.”
Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đăng ảnh chụp cái gì?”
Tống Nhiên chột dạ đáp: “Ai mà biết cậu ấy sẽ nhìn ra chứ…”
Trần Hạo vào trang cá nhân của Tống Nhiên xem. Nhìn thấy hai tấm ảnh n*de, hắn run tay đến mức suýt làm rơi điện thoại.
“Tống Nhiên, cậu điên à?”
“Em làm sao… Trước kia em vẫn hay đăng thế mà. Em cũng có chụp trong nhà anh đâu, còn chả lộ mặt. Ai mà ngờ cậu ta lại nhìn ra được chứ?”
“Cậu đúng là đồ ghê tởm!”
“Hô, em ghê tởm? Trần Hạo ơi anh có bị gì không? Rõ ràng là anh chủ động đón em đến nhà anh, chứ không phải em vác đít cầu khẩn anh tới chơi em!”
“Thế mắc cái giống ôn gì cậu phải chụp ảnh? Cậu cố ý đúng không?”
Tống Nhiên cười nhạt: “Tôi cố ý thì làm sao? Tôi ghét nhất là dáng vẻ bên nhau tình tứ của hai người. Anh nói xem, ngoài mặt thì anh làm bộ chính nhân quân tử các kiểu, bên trong chẳng phải là một thằng cuồng râm đấy à? Tiểu Bạch vừa đi là anh đã hú tôi tới rồi? Uổng công Tiểu Bạch dành bao nhiêu năm tình cảm sâu nặng cho anh!”
“Cậu!” Trần Hạo tức đến mức nghẹn họng.
“Tôi nói cho anh biết, đây là báo ứng của anh! Anh tưởng tôi không biết hả, không chỉ vụng trộm với tôi mà anh còn cà kê dê ngỗng với cả cấp dưới trong công ty nữa. Chẳng qua là Tiểu Bạch lành tính nên mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Bó hoa thừa của lễ tình nhân năm ngoái anh đặt cho ai sao bản thân anh không tự ngẫm lại đi!” Tống Nhiên nói xong thì cúp máy.
Tắt máy, Trần Hạo ngồi thụp xuống nền nhà. Hắn hiểu rất rõ tính tình của Bạch Chỉ. Nếu em ấy khóc lóc ồn ào thì may ra còn có cơ hội, chứ im im rời đi thế này tức là em ấy đã thật sự từ bỏ hắn rồi.
Trong nháy mắt, phiền muộn, hối hận và đau thương đồng thời ập đến. Trần Hạo tức giận tự tát mình một bạt tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...