Chạng vạng

Chương 5: Nhóm máu
Tôi vẫn còn bần thần khi bước chân đến lớp học quốc văn. Thậm chí, tôi đã không chú ý đến việc lớp học đã được bắt đầu, cứ tự nhiên ung dung bước vào.
- Cảm ơn em đã tham gia với chúng tôi, em Swan – Thầy Mason nói với tôi bằng một giọng mỉa mai.
Lúc ấy tôi mới ngớ người ra, vội líu ríu bước đến chỗ bàn của mình.
Hôm nay, Mike không ngồi với tôi như thường lệ khiến “mặc cảm tội lỗi” trong tôi lại trỗi lên day dứt. Nhưng bù lại, cả Mike và Eric đều cùng đứng đợi tôi ở cửa. Hóa ra, tôi cũng được “tha thứ” phần nào. Chúng tôi cùng bước đi bên nhau, Mike càng lúc càng thể hiện rõ năng khiếu của mình, anh chàng không ngớt huyên thuyên về bản tin dự báo thời tiết trong tuần. Mưa sẽ không rơi thường xuyên, và vì thế, kế hoạch đi biển vẫn sẽ được tiến hành như dự định. Tôi cố gắng tỏ ra háo hức hòng mong xóa bỏ nỗi thất vọng trong lòng Mike ngày hôm qua. Nhưng khó lắm thay, vì dẫu có mưa hay không có mưa, thì nhiệt độ cũng chỉ xấp xỉ 10oC mà thôi, đó là nếu chúng tôi gặp may mắn.
Khoảng thời gian còn lại của buổi sáng cứ lặng lờ trôi đi. Rất khó khăn để tin rằng những gì Edward đã nói, và cách thể hiện qua ánh mắt của hắn ta không phải là do tôi tự tưởng tượng. Không lẽ tôi lại nhầm giữa mơ và thực? Chắc là thế thôi, chứ tôi thì làm gì có khả năng “cuốn hút” nổi hắn ta.
Rồi tôi trở nên sốt ruột và hoảng hốt khi cùng Jessica bước vào quán ăn. Lòng tôi náo nức muốn ngắm nhìn lại gương mặt của Edward, muốn kiểm tra xem hắn ta có đeo trở lại “bộ mặt lạnh giá” và dửng dưng như hồi mấy tuần vừa qua không? Biết đâu sẽ có một phép màu nào đấy cho tôi được nghe lại những gì mà tôi nghĩ là buổi sáng mình đã từng được nghe. Jessica đang mải ríu ra ríu rít về kế hoạch nhảy nhót – Lauren và Angela đã hoàn thành việc mời các bạn trai, tất cả bọn họ sẽ cùng đi với nhau – cô bạn không hề biết rằng tôi nghe vào tai này nhưng lại bỏ ngay sang tai kia.
Tôi thất vọng ê chề khi chiếu mắt thẳng vào chiếc bàn ăn của Edward. Bốn người trong bọn đang có mặt, vẫn ngồi ở đó, nhưng còn Edward thì chẳng thấy tăm hơi ở đâu. Hay hắn ta đã bỏ về nhà rồi? Tôi cứ ngồi yên mà chịu đựng Jessica, không hề thấy ngon miệng một chút nào – và tôi quyết định không mua gì, chỉ trả tiền ỗi chai nước chanh. Lúc này, tôi chỉ mong muốn mỗi một điều là ngồi xuống mà “hờn dỗi” một mình.
- Edward Cullen đang nhìn bồ kìa – Jessica nhắc, cuối cùng thì cái tên của hắn ta cũng kéo tôi từ trên mây trở lại mặt đất – Mình không hiểu tại sao hôm nay anh ta lại ngồi có một mình.
Tôi như bừng tỉnh, vội và nhìn theo hướng mắt của cô bạn để tìm Edward. Hắn ta đang ngồi một mình, phía bên kia quán ăn, nhìn tôi và mỉm cười lơ đãng. Rồi khi bắt gặp ánh mắt của tôi, hắn ta giơ tay lên ra ý như muốn gọi tôi tới với hắn. Tôi chẳng hiểu mô tê gì, cứ ngồi yên một chỗ mà nhìn đáp trả Edward. Hắn ta bèn nháy mắt làm hiệu.
- Anh ta đang gọi bồ hả? – Jessica hỏi tôi, giọng nói chứa đầy nỗi ngạc nhiên.
- Chắc anh ta muốn nhờ mình chỉ giúp mấy bài tập sinh học thầy cho về nhà – Tôi lẩm bẩm – Ừm, chắc mình nên tới xem xem anh ta cần gì.
Tôi cảm nhận được rõ rệt ánh mắt của Jessica dán dính cứng vào lưng mình ngay từ khi tôi đứng dậy và rời khỏi bàn.
Đến trước chiếc bàn của Edward, tôi cẩn thận đứng phía sau chiếc ghế bên cạnh hắn ta, cảm thấy thiếu tự tin một cách khó hiểu.
- Sao hôm nay cô không ngồi với tôi? – Hắn ta tủm tỉm cười, hỏi.
Tôi ngồi ngay xuống tức thì, mắt vẫn dè chừng nhìn Edward. Hắn ta vẫn giữ nguyên nụ cười. Không thể nào tin nổi tại sao trên đời lại có một con người đẹp đến như thế. Trong đầu tôi cứ quẩn quanh với cái ý nghĩ rằng rồi hắn ta sẽ biến mất như một làn khói, và rằng tôi sẽ phải đứng dậy. Trong tôi chìm ngập nỗi lo lắng.
Có vẻ như Edward đang chờ đợi tôi.
- Cái này thì khác – Cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
- Ừm… – Hắn ta dừng lại một lát rồi nói tiếp những lời thật vô nghĩa – Tôi quyết định rồi, dù có xuống địa ngục, tôi cũng vẫn sẽ làm điều đó.
Tôi chờ được nghe thêm điều gì đó khả dĩ có thể hiểu được, nhưng thời gian cứ thế trôi đi…
- Anh biết không, tôi chẳng hiểu anh nói gì cả – Tôi thú nhận.
- Tôi biết chứ – Edward lại mỉm cười và đổi đề tài – Chắc các bạn của cô đang tức giận về việc tôi bắt cóc cô thì phải.
- Họ chịu đựng được mà – Tôi cảm nhận sau lưng mình là những cái nhìn chán nản.
- Nhưng tôi không thể trả cô lại được – Đôi mắt Edward lại vụt sáng.
Tôi nuốt nước miếng trong cổ.
Edward bật cười.
- Trông cô hình như đang lo lắng.
- Không – Tôi trả lời, nhưng thật buồn cười, giọng tôi vỡ òa ra – Thực sự là… ngạc nhiên thôi. Tại sao lại như thế?
- Thì tôi đã nói với cô rồi đấy thôi… Tôi mệt mỏi với cái việc cứ phải lảng tránh cô lắm rồi. Tôi đầu hàng – Edward vẫn tiếp tục cười, nhưng đôi mắt màu đất non thì lại tỏ ra nghiêm túc.
- Đầu hàng? – Tôi bối rối hỏi lại.
- Ừ… đầu hàng trong việc đem đến những điều tốt đẹp. Giờ thì tôi sẽ chỉ làm những gì tôi muốn, cái gì của Caesar thì cứ trả lại cho Caesar… – Nụ cười của Edward vụt tắt khi hắn ta giải thích cho tôi hiểu, có cái gì đó chua xót trong giọng nói của hắn.
- Rồi anh sẽ lại bỏ rơi tôi à xem.
Nụ cười ma mãnh nhưng đầy quyến rũ lại xuất hiện.
- Cứ mỗi lần trò chuyện với cô là tôi lại nói nhiều… Đấy cũng là một vấn đề.
- Đừng lo… vì tôi có hiểu gì đâu – Tôi nói một cách châm biếm.
- Thì tôi cố tình làm thế mà.
- Thôi, nói thẳng ra đi, giờ chúng ta là bạn nhé?
- Bạn à… – Edward ngẩn người ra, thẫn thờ.
- Hay là không nào – Tôi hỏi khẽ.
Hắn ta ngoác miệng ra cười.
- Ừ, hãy cứ thử xem, tôi tin là được. Nhưng tôi phải cảnh cáo cô rằng tôi không phải là một người bạn tốt của cô đâu – Đằng sau nụ cười ấy là một nỗi lo ngại thực sự.
- Anh nói câu đó nhiều rồi – Tôi nhận xét, phớt lờ cái bụng đang sôi réo, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật tự nhiên.
- Ừ, tại cô đâu có chịu nghe tôi. Tôi sẽ chờ cho đến khi nào cô tin điều đó. Nếu khôn ngoan, cô hãy tránh xa tôi ra.
- Xem ra anh cũng đã nghĩ đến vấn đề trí não của tôi rồi đấy nhỉ – Mắt tôi tối sầm lại.
Edward tủm tỉm cười, ra vẻ biết lỗi.
- Tức là nếu tôi… ngốc thì chúng ta sẽ là bạn chứ gì? – Tôi đưa ra kết luận cuối cùng để điều giao ước kỳ cục này sớm kết thúc.
- Ừ, đúng đấy.
Tôi nhìn xuống hai bàn tay đang giữ khư khư chai nước chanh, chẳng biết phải làm gì vào lúc này.
- Cô đang nghĩ gì vậy? – Edward trố mắt tò mò nhìn tôi.
Nhìn vào đôi mắt màu vàng sẫm, tự nhiên tôi trở nên mụ mẫm cả người, và như thường lệ, tôi lại thổ lộ sự thật:
- Tôi đang cố gắng tìm hiểu xem anh là người như thế nào.
Hai quai hàm của Edward siết lại, nhưng hắn ta vẫn cố gượng cười.
- Thế cô đã tìm thấy gì chưa? – Giọng nói của hắn thật tự nhiên.
- Không nhiều lắm – Tôi thú thật.
Edward bật cười thành tiếng.
- Vậy, cô thấy những gì?
Mặt tôi đỏ bừng. Suốt cả tháng trời, tôi đã phải phân vân không biết nên xếp hắn vào loại Brune Wayne (người dơi) hay Peter Parker (người nhện). Và cuối cùng tôi chịu thua, chẳng biết hắn ta giống ai…
- Sao cô không kể cho tôi biết? – Edward hỏi, đầu nghiêng sang một bên, kèm theo nụ cười hớp hồn người khác.
Tôi lắc đầu quầy quậy.
- Thôi, kỳ lắm.
- Điều đó khiến người khác phát bực, cô có hiểu không – Hắn ta càu nhàu.
- Không – Tôi phản bác lại ngay, mặt sa sầm xuống – Tôi chẳng hiểu tại sao lại phải bực mới được… chỉ vì người khác không cho anh biết những gì người ta nghĩ à; ngay cả khi người ta có những hành động, cử chỉ khiến anh khó hiểu, làm anh phải bật dậy vào lúc nửa đêm mà vò đầu, bứt tóc… Và thế là anh bực à?
Edward nhăn mặt lại,
- Tốt nhất là… – Tôi tiếp tục nói, bao nỗi phiền muộn bị kìm nén bấy lâu bây giờ mới có dịp giải tỏa – … hãy chấp nhận rằng bất kỳ người nào cũng có những điều kỳ quái. Chẳng hạn như có thể cứu sống người khác trong một hoàn cảnh ngặt nghèo, nhưng rồi sau đó lại đối xử với người ta như một “sinh vật hạ đẳng” không hơn không kém. Vậy mà không bao giờ giải thích lý do, thậm chí là đã hứa. Vì thế, chẳng có việc gì phải phát bực lên cả.
- Cô tức lên rồi đấy, phải không?
- Tôi không thích “hai mang”.
Chúng tôi nhìn nhau nghiêm nghị.
Bất ngờ, Edward phá ra cười ngặt nghẽo khi nhìn hướng qua vai tôi.

- Sao thế?
- Hình như bạn trai cô cho rằng tôi đang gây phiền hà cho cô, anh ta đang cân nhắc xem có nên xen vào cuộc đấu khẩu của hai chúng ta hay không thì phải – Nói xong, hắn ta lại ngoác miệng ra tiếp tục cười.
- Tôi không hiểu anh đang nói về ai – Tôi đáp lại một cách hờ hững – Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng anh đã sai bét.
- Tôi không sai đâu. Tôi đã nói với cô rồi, hầu hết mọi người đều rất dẽ đoán mà.
- Chỉ riêng có tôi thôi chứ gì.
- Ừ. Chỉ riêng có cô thôi – Giọng nói của Edward bỗng nghẹn lại, đôi mắt hắn ta trở nên rầu rĩ – Tôi cứ thắc mắc chẳng biết là tại sao.
Tôi quay đi, không dám nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc đó, hai tay tôi hí hoáy mở nắp chai nước chanh. Rồi tôi uống một hớp nước, mắt chú mục nhìn xuống mặt bàn mà thực lòng không hề có ý quan sát nó.
- Cô không thấy đói bụng à? – Edward lên tiếng, rõ ràng là đang muốn cố dằn cảm xúc lại.
- Không – Tôi không cảm thấy đói chút nào – Thế còn anh? – Tôi hỏi, mắt nhìn vào phần bàn trống trơn phía trước mặt hắn ta.
- Không, tôi không đói – Vẻ mặt của hắn ta lúc này thật khó hiểu, cứ như thể là hắn ta vừa nghĩ đến một chuyện gì đó hài hước lắm vậy.
- Anh có thể làm dùm tôi việc này được không? – Tôi hỏi sau vài giây ấp úng.
Edward cảnh giác ngay lập tức.
- Nó còn tùy thuộc vào việc cô muốn gì đã chứ.
- Chẳng có gì ghê gớm đâu – Tôi đáp một cách chắc nịch.
Hắn ta ra dáng chờ đợi, tuy vẫn có ý đề phòng nhưng không giấu được nỗi tò mò.
- Anh có thể… báo trước cho tôi biết khi nào thì anh muốn lảng tránh tôi… vì muốn tốt cho tôi không. Ấy là chỉ để tôi… kịp chuẩn bị, thế thôi – Vừa nói, tôi vừa tập trung nhãn lực vào chai nước chanh, ngón tay út của tôi mân mê không rời những đường viền trên miệng chai.
- Được!
Tôi ngước lên, nhận ra đôi môi của hắn ta đang mím lại… để khỏi phải bật ra tiếng cười.
- Cảm ơn.
- Đổi lại, tôi muốn có một câu trả lời, được không? – Đến lượt Edward đề nghị.
- Một thôi nhé.
- Cho tôi biết một nhận xét của cô về tôi đi.
(Ố ồ…)
- Cái đó thì không được.
- Cô đừng có mà như thế, cô chẳng vừa mới hứa sẽ cho tôi một câu trả lời rồi đó sao – Hắn ta nhắc nhở.
- Nhưng anh cũng đã từng hứa lèo đấy thôi (Đã muốn nhắc thì tôi nhắc luôn cho biết!)
- Chỉ là một cái nhận xét thôi mà… tôi sẽ không cười đâu.
- Không, anh sẽ lại cười ngay đấy – Tôi đáp trả một cách cương quyết.
Edward cụp mắt xuống, nhưng rồi ngay sau đó hắn ta lại rướn mắt ngay lên nhìn chằm chằm vào tôi qua hai hàng mi dài đen nhánh, đôi mắt màu vàng nâu rực sáng.
- Nào? – Edward hơi chồm người về phía tôi và hít vào thật sâu.
Tôi chớp mắt, đầu óc trở nên trống rỗng. Ôi mẹ cha ơi, hắn ta làm điều đó như thế nào vậy?
- Ơ, cái gì?
- Cho tôi biết một nhận xét của cô về tôi đi – Hắn ta vẫn nhìn tôi chòng chọc như thể cố moi cho bằng được câu trả lời mới thôi.
- Ừm, ừm… Trong quá khứ, anh đã có từng bị một loài nhện nào đó mang tính phóng xạ cắn không?
Chẳng lẽ hắn ta có khả năng của một nhà thôi miên? Hay tôi là một kẻ dễ bị điều khiển?
- Cô chẳng nghĩ ra được điều gì hay hơn sao? – Edward cố tình nhạo báng.
- Xin lỗi, trong đầu tôi chỉ có thế thôi – Tôi trả lời, cảm thấy tự ái.
- Cô chỉ nghĩ đến những cái vớ vẩn – Hắn ta tiếp tục khiêu khích.
- Thế không có nhện nào cắn à?
- Không
- Vậy là chẳng có năng lực phóng xạ nào hết?
- Làm gì có.
- Quỷ tha ma bắt thật – Tôi thở dài.
- Cô mà có bảo là tôi từ hành tinh Kryptonite đến thì tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên đâu. – Hắn ta lại bắt đầu cười khinh khích.
- Anh đã hứa là không cười, nhớ chưa?
Edward bặm môi lại để thôi bật cười, ra chiều khổ sở lắm.
- Rồi thế nào tôi cũng sẽ tìm ra được thôi – Tôi thông báo một cách chắc chắn.
- Tôi mong cô đừng cố gắng làm gì – Hắn ta nghiêm sắc mặt, nói.
- Tại sao kia chứ?
- Ngộ nhỡ tôi chẳng phải là một anh hùng? Ngộ nhỡ tôi là một kẻ xấu thì sao? – Edward cố nở một nụ cười khôi hài nhưng đôi mắt thì thật khó dò.
- Ồ – Tôi như đã nhận thức được những gì hắn ta vừa mới nói bóng gió – Tôi hiểu rồi.
- Cô hiểu rồi à? – Mặt Edward đanh lại, trông hắn ta có vẻ lo lắng vì đã vô tình tiết lộ quá nhiều với tôi.
- Anh là người nguy hiểm ư? – Các huyết mạch trong người tôi đột nhiên tăng nhịp tuần hoàn khi tôi vừa nhận ra ý nghĩa của những lời mình vừa nói. Edward đáng sợ. Và hắn ta đã cố cảnh báo với tôi điều đó.
Edward chỉ nhìn tôi, đôi mắt như muốn nhắn gửi gì đó, nhưng tôi không thể hiểu được.
- Nhưng không xấu – Tôi thì thầm và khẽ lắc đầu – Không, tôi không tin anh là người xấu.
- Cô sai rồi – Giọng nói của Edward gần như không thể nghe thấy nổi. Hắn ta cụp mắt xuống, chộp lấy nắp chai nước chanh của tôi và xoay xoay nó giữa các ngón tay. Tôi nhìn chăm chằm vào Edward, cảm thấy lạ là mình không hề sợ hắn ta. Điều hắn ta vừa nói… chính là một sự khẳng định rõ ràng. Thế nhưng trong tôi chỉ có duy nhất một cảm giác lo lắng, bừng bực… Và, hơn tất thảy chính là cảm giác bị mê hoặc. Vẫn là cái cảm giác khi tôi ở gần Edward.
Bầu không khí im lặng giữa hai chúng tôi đột nhiên kết thúc khi tôi chợt nhận ra quán ăn chẳng còn mấy ai nữa.
Tôi gần như nhảy dựng lên.
- Chúng ta trễ mất!
- Hôm nay, tôi không vào lớp đâu – Edward trả lời rồi xoay tít cái nắp chai trên mặt bàn.
- Sao vậy?
- Thỉnh thoảng cúp cua một bữa sẽ thấy khỏe hơn – Hắn ta mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại lộ rõ vẻ lo lắng,
- Nhưng tôi thì phải vào học thôi – Tôi nói (vốn là đứa nhát gan, tôi rất ớn cái lúc mà bị nhà trường phát hiện chuyện trốn học lắm).
Như chợt nhớ đến “con quay bất đắc dĩ” của mình đang nằm chỏng chơ từ lâu, Edward lại dựng cái nắp chai lên, xoay tít nó trên mặt bàn.
- Gặp lại cô sau nhé.
Tôi ngập ngừng, nửa muốn đến lớp, nửa muốn ở lại với Edward. Và tôi bừng tỉnh khi tiếng chuông lần thứ nhất vang lên. Tôi chạy quáng quàng ra cửa, sau khi hơi nghiêng đầu nhìn “con người bí hiểm” lần cuối. Hắn ta vẫn ngồi im tại chỗ, không nhúc nhích.
Ngoài trời, mưa đã tạnh. Tôi đi như chạy đến lớp, đầu óc cứ quay mòng mòng còn nhanh hơn cả cái nắp chai kia nữa. Chỉ có vài câu hỏi đã được giải quyết trong khi hàng tá câu hỏi mới lại hiện ra…

Tôi gặp may, thầy Banner vẫn chưa vào lớp. Thế là yên tâm rồi, tôi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, bất giác nhận ra rằng cả Mike và Angela nãy giờ đều đang quan sát mình. Trông Mike có vẻ rất phẫn nộ, còn Angela thì ngạc nhiên, nhưng có vẻ gì đó như …kính nể!?!
Thầy Banner bước vào lớp, yêu cầu tất cả trật tự. Trên tay thầy là những hộp bìa các tông. Thầy đặt tất cả lên bàn Mike, nhờ anh chàng phát cho cả lớp.
- Nào các em, thầy muốn tất cả các em hãy lấy từ mỗi hộp ra một vật – Vừa nói, thầy vừa rút ra từ trong túi áo bờlu một đôi găng tay dùng làm phẫu thuật, đeo vào hai tay. Âm thanh rin rít của đôi găng tay khi ôm sát vào cổ tay làm cho tôi lờ mờ linh cảm đến một chuyện gì đó chẳng lành… – Thứ nhất là tấm chỉ thị – Thầy Banner tiếp tục nói rồi rút ra một tấm thẻ trắng có khắc bốn ô vuông, giơ lên cho chúng tôi xem – Thứ hai là tấm thử bốn ngạnh – Nói rồi, thầy lấy ra một vật trông như cái lược nhưng gần như không còn cái răng nào nữa – Và cái thứ ba là kim vô trùng. – Vừa dứt lời, thầy lấy ra một cái hộp dẹp nhỏ xíu, bằng nhựa, màu xanh da trời; mở nắp nó ra.
Ở khoảng cách khá xa, tôi chẳng thấy cái kim đâu cả, nhưng bụng tôi thì bắt đầu run lên.
- Thầy sẽ cầm ống nhỏ giọt và đi một vòng quanh lớp để chuẩn bị thí nghiệm cho các em, các em cứ ngồi yên, đến khi thầy cho phép làm, mới được tiến hành nhé – Và thầy Banner bắt đầu từ bàn Mike, thầy cẩn thận nhỏ vào bốn ô vuông, mỗi ô vuông là một giọt dung dịch – Sau đó, thầy muốn mỗi em hãy dùng kim chích vào các ngón tay của mình…
Thầy Banner cầm tay Mike lên, chích một phát vào ngón tay giữa của anh ta. Ôi trời ơi. Những giọt mồ hôi lạnh ngắt bắt đầu túa ra trên trán tôi.
- … Các em hãy nhỏ lên mỗi ngạnh này một giọt máu – Thầy Banner lại bắt đầu làm mẫu, nặn ngón tay của Mike cho đến khi máu chảy ra.
Cả người tôi bắt đầu “biểu tình”, bụng cứ sôi lên sùng sục.
- … Và gắn nó vào tấm chỉ thị.
Thầy Banner hoàn tất bài hướng dẫn của mình rồi giơ cao tấm chỉ thị đỏ lè đỏ loẹt lên cho chúng tôi xem. Tôi vội nhắm mắt lại, cố gắng nắm bắt diễn tiến của lớp học thông qua những âm thanh loạt xoạt, leng keng, lách tách vọng vào tai.
- … Cuối tuần sau, xe của Hội chữ thập đỏ sẽ đến Port Angeles, thế nên thầy muốn tất cả các em đều phải biết được nhóm máu của mình – Hình như thầy Banner đang rất tự hào, chỉ cần nghe cách nói của thầy thôi cũng đủ hiểu – Những em nào chưa đủ mười tám tuổi, cần phải xin phép bố mẹ. Trên bàn thầy có sẵn đơn xin phép đấy.
Rồi thầy Banner tiếp tục rảo một vòng quanh lớp với ống nhỏ dung dịch trên tay. Tôi xoài nửa thân người ra bàn, tựa cằm vào mặt bàn đen nhánh, lành lạnh mà tự động viên mình hãy bình tĩnh trở lại. Xung quanh tôi, đầy những thanh âm của cảm xúc: kêu ré có, than thở có, cười rúc rích cũng có – khi các bạn tôi tự chích vào ngón tay của mình. Tôi bắt đầu thở một cách khó nhọc qua đường miệng.
- Bella, em có sao không? – Giọng thầy Banner vang lên trên đầu tôi. Thầy có vẻ lo lắng.
- Thưa thầy, em đã biết nhóm máu của mình rồi ạ – Giọng nói của tôi thều thào, nghe như gió thoảng (Câu nói ấy có nghĩa là: Em sợ lắm, không dám ngước mặt lên đâu!)
- Em cảm thấy trong người khó chịu à?
- Dạ – Tôi trả lời lí nhí nhưng trong lòng thì lại đang phản đối kịch liệt ý định “đào tẩu” của mình.
- Có em nào đưa bạn Bella xuống phòng y tế được không? – Thầy Banner kêu gọi.
Tôi không dám ngước mặt lên, nhưng thừa biết là Mike sẽ xung phong làm việc đó.
- Em còn đi nổi không? – Thầy Banner lại hỏi.
- Dạ được ạ – Tôi lại lí nhí trong họng (Thầy cứ cho em ra khỏi đây là em tự khắc sẽ lết đi được ngay!)
Mike có vẻ hăm hở khi vòng tay ôm ngang lấy thắt lưng tôi, anh ta nâng cánh tay của tôi lên, quàng qua vai mình. Và cứ thế, tôi như hoàn toàn tựa cả vào Mike mà kéo lê chân ra khỏi lớp.
Mike chầm chậm đưa tôi ra tới sân. Sau khi đi vòng qua quán ăn, khuất khỏi tòa nhà bốn tầng có thầy Banner đang đứng nhìn theo, tôi lập tức dừng ngay lại.
- Cho mình nghỉ một chút – Tôi lên tiếng.
Mike bèn đỡ tôi ngồi xuống một hành lang bên vệ đường.
- Và cậu có làm gì đi chăng nữa thì cũng hãy cứ cho hai tay vào túi của cậu giùm mình – tôi nói tiếp. Hiện giờ, mắt mũi của tôi vẫn còn váng vất. Tôi lại xoài người ra, tì cằm lên bệ xi măng ẩm ướt, lạnh ngắt của vỉa hè, nhắm nghiền mắt lại. Có đỡ hơn một chút.
- Trời ơi, trông cậu xanh quá. Bella! – Mike phát hoảng.
- Bella? – Có tiếng gọi tôi từ đàng xa.
- Có chuyện gì vậy… Cô ấy bị đau ở đâu à? – Giọng nói ấy đã có phần gần hơn và chứa đầy sự thảng thốt. Tôi tuyệt nhiên không có ý niệm nào nữa, cứ nhắm mắt như thế, mong đánh được một giấc. Hay ít ra thì cũng đừng có bị lôi đi.
Hình như Mike đang bị căng thẳng tột độ.
- Tôi nghĩ là Bella bị ngất. Tôi không rõ vì sao, cô ấy thậm chí còn chưa chích mũi kim vào tay mà.
- Bella – Giọng nói của Edward vang lên ở sát ngay bên cạnh tôi, giờ đã bớt lo lắng hơn – Cô có nghe thấy tôi nói gì không?
- Không – Tôi rên lên – Anh đi đi.
Tôi nghe rõ tiếng cười khúc khích của Edward.
- Tôi đang đưa Bella đến phòng y tế – Mike giải thích, giọng nói của anh chàng nghẹn lại – Nhưng xem ra cô ấy không thể đi được nữa.
- Để tôi đưa đi cho – Edward đề nghị. Tôi cảm nhận được trong tiếng nói của hắn ta có hòa lẫn với tiếng cười. Cậu cứ về lớp đi.
- Không – Mike phản đối – Tôi được chỉ định làm chuyện này mà.
Tôi chỉ nghe được đến đó thì vỉa hè đột nhiên… biến mất. Mở trừng mắt ra, tôi thật sự… kinh hãi. Edward đã bế thốc tôi lên, nhẹ bỗng cứ như tôi chỉ nặng có mười pao chứ không phải là một trăm mười pao vậy.
- Bỏ tôi xuống! (Trời ơi, không khéo tôi lại nôn ra người anh mất!) – Nhưng Edward vẫn cứ xăm xăm bước đi, còn tôi thì chưa kịp nói tiếp câu thứ hai.
- Ê, ê! – Mike gọi với theo.
Edward lờ đi. Sự việc diễn ra rất nhanh, mới đó là Mike đã bị bỏ lại phía sau Edward mười bước chân rồi.
- Trông cô tệ quá – Hắn ta nói với tôi, nụ cười rộng mở.
- Làm ơn để tôi xuống vỉa hè đi – Tôi rền rĩ. Nhưng cảm nhận được từng bước đi vững chãi của hắn ta, tôi thừa hiểu rằng sẽ không bao giờ có chuyện dó. Edwward cẩn thận giữ không để cho cơ thể tôi ép vào thân mình của hắn. Hắn ta chỉ dùng có hai tay mà đỡ được toàn bộ sức nặng của tôi, nhẹ nhàng như không.
- Cô sợ cảnh máu me lắm à? – Edward hỏi. Hình như hắn ta đang cảm thấy thích thú lắm thì phải.
Tôi im như thóc, môi mím chặt lại, cố hết sức để khỏi phải nôn ọe.
- Dù rằng đó không phải là máu của cô? – Edward vẫn tiếp tục độc thoại, tỏ vẻ rất vui khi làm điều đó.
Bỗng tôi có cảm giác rất ấm áp, và hiểu ra rằng mình đang ở trong phòng. Không rõ hắn ta mở cửa bằng cách nào khi mà đang bế tôi như thế này nữa.
- Ôi trời ơi – Tôi nghe thấy giọng nói sửng sốt của một người phụ nữ.
- Cô ấy bị ngất trong giờ sinh học ạ – Edward giải thích.
Tôi he hé mở mắt ra để biết được rằng mình đang ở trong văn phòng. Edward đang sải những bước dài đi ngang qua quầy tiếp tân, hướng đến phòng cô y tá. Cô Cope, nhân viên tiếp tân trực ở văn phòng trước, người có mái tóc đỏ, cuống quít chạy lên trước để mở cửa cho Edward. Cô y tá hiền hậu đang đọc tiểu thuyết vội ngước mắt lên, kinh ngạc… Edward gần như bưng bổng tôi vào phòng và nhẹ nhàng đặt tôi nằm ngay ngắn trên một chiếc giường cá nhân. Tôi cảm nhận rõ dưới lưng mình là một lớp giấy nhàu nát che phủ lên tấm nệm có bọc nhựa màu nâu. Tôi cứ nằm yên như thế, còn Edward thì bước tới một góc phòng, đứng tựa lưng vào tường. Đôi mắt của hắn ta sáng rực lên.
- Cô ấy hơi bị choáng một tí – Hắn ta giải thích với cô y tá đang tứ tán hồn vía – Mọi người đang tiến hành kiểm tra nhóm máu ạ.
Cô y tá gật đầu như đã biết trước điều đó.
- Lúc nào cũng có học sinh bị như vậy.
Edward nấc lên vì cố ngăn một tiếng cười.
- Em cứ nằm nghỉ một chút, rồi sẽ qua thôi.
- Em biết ạ – Tôi thở dài. Cơn buồn nôn đang bắt đầu lắng xuống.
- Hiện tượng này có thường hay xảy ra không em?
- Dạ thỉnh thoảng thôi ạ – Tôi thú nhận. Edward lại khục khặc ở cổ để cố ngăn một tiếng cười khác.
- Em cứ về lớp đi – Cô y tá nhắc Edward.
- Thầy đã chỉ định cho em phải ở bên cạnh bạn ấy ạ – Hắn ta nói cứ như thật. Cô y tá chỉ hơi nhếch miệng, cô cảm thấy lạ… nhưng không tranh cãi gì.
- Cô sẽ chườm nước đá lên trán cho em nhé – Nói rồi, cô y tá vội vã rời khỏi phòng.
- Anh nói đúng – Tôi nói như rên lên, mắt vẫn nhắm nghiền.
- Thì tôi vẫn thường đúng mà lại… Nhưng cô bảo đúng là đúng cái gì?
- Là cúp cua sẽ thấy khỏe hơn – Tôi cố hít thở thật đều.
- Cô làm tôi sợ chết đi được – Sau một lúc im lặng, Edward mới lên tiếng. Nghe cái cách nói của hắn ta thì cứ như rằng đó là một điều gì đáng xấu hổ lắm vậy – Tôi cứ ngỡ là Newton đang đưa xác cô đi hỏa thiêu cơ đấy.

- Ha ha – Vẫn ở trong trạng thái nhắm nghiền mắt lại, nhưng từng phút, từng phút trôi qua, tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn.
- Thật đấy… Tôi đã từng trông thấy xác chết, nhưng màu da thì khá hơn cô nhiều. Tôi còn tính trả thù kẻ giết cô nữa kia.
- Tội nghiệp Mike… Chắc cậu ấy phát điên lên rồi.
- Cậu ta đang ghét cay ghét đắng tôi đấy – Edward nói trong sự phấn khích.
- Làm sao mà anh biết được – Tôi vặn lại, nhưng chợt hiểu ngay ra rằng hắn ta hoàn toàn có thể biết được điều đó.
- Tôi nhìn gương mặt cậu ta. Và tôi đọc được điều ấy.
- Sao anh thấy tôi được? Tôi tưởng anh đã bỏ đi đâu đó rồi chứ? – Giờ thì tôi đã khỏe lên rồi, có lẽ cơn buồn nôn sẽ qua nhanh hơn nếu hồi trưa tôi có lót dạ một cái gì đó. Nhưng dẫu sao cũng may là bụng tôi trống rỗng.
- Tôi ngồi trong xe hơi, nghe một đĩa CD – Câu trả lời rất đỗi bình thường nhưng lại khiến tôi ngạc nhiên tột độ.
Có tiếng cửa mở, tôi mở mắt ra và trông thấy cô y tá đang bước vào với một miếng gạc lạnh trên tay.
- Đây này em – cô y tá đặt miếng gạc lên trán tôi – Trông em đỡ hơn rồi đấy – Cô nói thêm.
- Em nghĩ là mình đã khỏe rồi – Nói xong, tôi ngồi dậy. Trong đầu vẫn còn ong ong nhưng không thấy hoa mắt nữa. Mấy bức tường màu xanh bạc hà vẫn đứng nguyên si, chẳng có cái nào chao đảo.
Cô y tá ra hiệu cho tôi nằm xuống trở lại, đúng lúc đó thì có tiếng cửa mở, cô Cope thò đầu vào.
- Chúng ta lại có thêm một người nữa.
Tôi chập chững bước xuống đất để nhường giường cho người mới đến và đưa lại miếng gạc cho cô y tá.
- Em gởi lại cô, em không cần đến nó nữa.
Có tiếng bước chân ở cửa ra vào. Tôi ngước mặt lên. Mike đang loạng choạng đi vào, lần này thì anh chàng đang dìu Lee Stephens, một cậu bạn cũng học chung với tôi giờ sinh học. Mặt Lee tái mét. Edward và tôi lùi vội vào một góc tường để nhường lối.
- Ôi, trời ơi – Edward lẩm bẩm – Ra ngoài văn phòng với tôi đi, Bella.
Tôi ngước mắt nhìn hắn ta, ngơ ngác.
- Nghe tôi đi… Đi nào.
Thế là tôi bổ nhào ra cửa trước cả khi cánh cửa kịp đóng lại… mà chẳng hiểu ất giáp gì. Edward nối gót ngày theo sau tôi.
- Cô nghe lời tôi rồi đấy, Bella… – Hắn ta rất bất ngờ.
- Tôi ngửi thấy hơi máu – Tôi nhăn nhăn mũi. Hình như Lee không phải phát ốm lên khi trông thấy những người khác chích vào ngón tay mình như tôi.
- Con người làm sao mà ngửi thấy mùi máu được – Edward chỉnh lại.
- Ừm, nhưng tôi ngửi được… nó làm tôi phát sốt. Tôi nghe có hơi tanh tanh… và mằn mặn…
Edward nhìn chằm chằm vào tôi, thái độ của hắn rất khó hiểu.
- Sao? – Tôi hỏi.
- Không có gì.
Mike đột ngột xuất hiện nơi cửa, liếc mắt nhìn tôi và Edward. Cái nhìn dành cho Edward… đúng như Edward đã nói. Còn cái nhìn dành cho tôi… đó là một cái nhìn ủ rũ.
- Nom cậu có khá hơn rồi đấy – Mike nhận xét hay đang “kết tội” tôi vậy?
- Cậu cứ để yên tay trong túi nhé – Tôi chẳng biết nói sao nữa…
- Không còn phải trích máu nữa đâu – Anh chàng lầm bầm trong miệng – Cậu có quay trở lại lớp không?
- Cậu đùa à? Mình mới ra ngoài có một lát, vậy mà đã quay trở lại liền…(thể nào mà thầy Banner chẳng nghi ngờ chứ!)
- Ờ, ờ… mình chỉ muốn biết là… Cuối tuần này, cậu có đi không? Ra biển ấy? – Vừa hỏi, Mike vừa ném một tia nhìn về phía Edward lúc này đang đứng tựa vào quầy tiếp tân bừa bộn các loại giấy tờ. Hắn ta đứng yên như một pho tượng, mắt nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt.
Tôi cố trả lời bằng một giọng vô cùng thân thiện.
- Chắc chắn rồi, mình sẽ tham gia vào chuyến đi.
- Vậy chúng mình hẹn gặp nhau ở cửa hàng của bố mình nhé, lúc mười giờ – Mike lại liếc nhìn Edward lần nữa, hình như anh chàng muốn nhắn gửi gì đó thông qua cái nhìn này. Cử chỉ ấy giúp tôi hiểu một điều rõ rành rành rằng lời mời kia dành cho tôi đích thị chẳng phải là thân tình.
- Mình sẽ đến đó – Tôi hứa một cách chắc nịch.
- Gặp lại cậu ở phòng tập thể dục nhé – Mike chào tạm biệt rồi ngập ngừng đi về phía cửa ra vào.
- Gặp lại cậu sau – Tôi trả lời.
Mike ngoái nhìn tôi lần nữa, gương mặt tròn trịa bảnh bao có hơi phụng phịu. Anh chàng thất thểu bước ra ngoài với đôi vai rũ xuống. Một nỗi thương cảm tràn ngập hồn tôi. Thế nào rồi cái vẻ rầu rĩ kia sẽ còn ám trên gương mặt của Mike trong phòng tập thể dục à xem…
- Tập thể dục ơi là tập thể dục… – tôi rền rĩ.
- Để tôi lo cho – Tôi không nhận ra Edward đã tiến đến bên mình tự lúc nào, hắn ta sẽ sàng nói vào tai tôi – Ngồi xuống đi, và hãy làm sao ặt mũi tái xanh tái xám ấy…
Chuyện ấy không có gì là khó; mặt tôi lúc nào mà trông chẳng xanh xao, đã thế, cơn choáng nhẹ vừa rồi đã kịp để lại cho tôi hàng tá những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nữa. Tôi ngồi vội xuống một chiếc ghế xếp kẽo cà kẽo kẹt, tựa đầu vào tường, khẽ khép mắt lại. Những cơn choáng luôn luôn rút cạn sức lực của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng nói của Edward cất lên nhẹ nhàng ở quầy tiếp tân.
- Thưa cô Cope!
- Ơ, em nói đi – tôi không hề hay biết là cô nhân viên tiếp tân đã quay trở lại bàn giấy của mình.
- Vào giờ sau, bạn Bella phải học môn thể dục, em e rằng Bella vẫn chưa hồi sức. Em nghĩ mình nên đưa bạn ấy về nhà. Cô cho bạn ấy miễn học bữa nay được không ạ? – Giọng nói của Edward ngọt như mía lùi. Đôi mắt của hắn ta chắc cũng đang long lanh lắm đây.
- Em có cần xin miễn luôn thể không, Edward? – Giọng nói của cô Cope run rẩy đầy xúc động. Ôi trời, sao tôi lại không có được cái tài năng đó nhỉ!
- Dạ không sao đâu cô ạ, em có giờ của cô Goff, cô ấy sẽ không phiền đâu ạ.
- Ừ, mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi. Em phải khỏe lên nhé, Bella. – Cô Cope nói to với tôi. Tôi gật đầu một cách yếu ơt, thật ra cũng có hơi cường điệu một chút.
- Cô đi nổi không, hay là để tôi giúp lần nữa nhé? – Khi lưng đã quay về phía quầy tiếp tân rồi, thái độ của hắn ta rõ ràng là đang châm chọc tôi.
- Thôi, để tôi tự đi.
Một cách nhẹ nhàng, cẩn thận, tôi đứng lên, cảm thấy không có gì bất ổn. Edward tiến tới trước mở cửa cho tôi, đôi môi hắn nở một nụ cười rất lịch thiệp, nhưng đôi mắt lại chưa đầy vẻ ma mãnh. Tôi bước ra ngoài trời, cảm nhận rõ cái lành lạnh của sương mù đang bắt đầu buông xuống. Thật khoan khoái… lần đầu tiên trong đời, tôi mới có cảm giác thích thú trước cái ẩm ướt mờ mờ ảo ảo này… nhất là khi nó đang hút sạch thứ mồ hôi nhớp nháp đọng trên mặt tôi.
- Cảm ơn – Tôi lên tiếng khi Edward cũng bước theo tôi ra ngoài – Được thoát khỏi giờ thể dục… giờ tôi mới hiểu rằng bệnh, hóa ra cũng có ích…
- Tất nhiên rồi – Edward trả lời… mắt đăm đăm nhìn về phía trước và nheo nheo mắt vì nước mưa hắt vào mặt…
- Anh sẽ đi đâu? Thứ Bảy này ấy? – Mặc dù biết điều này khó xảy ra, nhưng tôi vẫn hy vọng, trông chờ.
Không thể tin nổi là hắn ta sẽ đi xả hơi với những học sinh khác; Edward không thuộc về cái thế giới ấy. Cái tôi mong đợi chỉ là Edward cho tôi được nhìn thấy thử một lần sự hăng hái, nhiệt tình của hắn ta như chính tôi đang cảm nhận đây, khi bước đi giữa không gian thoáng đạt…
- Chính xác thì các cô sẽ đi đâu? – Edward vẫn đăm chiêu nhìn về phía trước, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
- Tới La Push, bãi thứ nhất – Tôi cố dò đoán cảm xúc của Edward, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Đôi mắt của hắn ta chỉ hơi sẫm lại.
Rồi Edward đưa mắt nhìn tôi, mỉm cười gượng gạo.
- Tôi không được hoan nghênh ở đó.
Tôi thở dài.
- Tôi mời anh là được rồi.
- Tuần này… chúng ta… cô và tôi, đừng có làm gì khiến Mike phải khổ sở hơn nữa. Đừng để cho cậu ta phát cáu lên – Nói đến đây, ánh mắt của Edward như nhảy múa, hình như hắn ta rất thích thú trước ý nghĩ đó thì phải.
- Mike… lại là Mike – Tôi lẩm bẩm một mình, lòng miên man nghĩ về cách dùng từ của Edward: “cô và tôi”… tôi thích nghe như thế…
Cuối cùng, chúng tôi đã đến gần bãi đậu xe của trường. Tôi rẽ trái, tiến thẳng đến bên cái xe tải của mình. Bỗng có vật gì đó vướng vào vạt áo ấm của tôi, kéo giật lại…
- Cô tính đi đâu vậy? – Edward hỏi sẵng. Hắn ta đang níu chặt lấy áo tôi.
Tôi trở nên bối rối.
- Tôi về nhà.
- Cô không nghe tôi hứa là sẽ đưa cô về nhà an toàn sao? Cô nghĩ là tôi sẽ để cho cô cứ thế mà về nhà trong tình trạng như thế này sao? – Giọng nói của Edward có phần nóng nảy.
- Tình trạng nào cơ? Thế còn cái xe của tôi thì sao? – Tôi nói như rên rỉ.
- Sau giờ học, tôi sẽ bảo Alice lo chuyện đó – Rồi cứ thế, Edward nắm lấy cái áo ấm của tôi mà kéo tôi xềnh xệch tới chỗ chiếc Volvo. Tôi chỉ có thể làm được mỗi một điều thôi… đó là cố gắng để khỏi bị ngã. Mà dẫu cho tôi có bị ngã đi chăng nữa, chắc rằng hắn ta cũng vẫn sẽ kéo lê tôi như thế chứ chẳng chịu buông ra đâu.
- Tôi tự về nhà được mà! – Tôi nhất mực khăng khăng.
Edward vẫn cứ lờ đi. Hắn ta vẫn tiếp tục xăm xăm đi tới, kéo theo tôi tất ta tất tưởi bước theo sau, khi thì chân nọ đá vào chân kia, khi thì hai chân ríu lại, rồi có lúc tôi loạng choạng nghiêng về bên phải, lúc thì ngả về bên trái,… vậy mà cũng đi hết được cái vỉa hè để đến chiếc Volvo. Edward thả tôi ra. Tôi lỡ đà ngã chúi vào ô cửa phía sau.
- Anh thật kiêu căng quá đáng!
- Mở cửa đi – Edward chỉ đáp lời tôi có bấy nhiêu từ rồi ngồi vào tay lái.
- Tôi hoàn toàn đủ sức để lái xe về nhà! – Tôi cứ đứng ở bên cạnh chiếc Volvo mà hét toáng lên đầy giận dữ. Lúc này, mưa đang nặng hạt, tôi đã không kéo mũ trùm đầu lên từ nãy nên bây giờ, nước cứ chảy thành dòng từ tóc xuống lưng áo của tôi.
Edward hạ cửa tự động xuống rồi nhoài người qua chiếc ghế bên cạnh, hét lên với tôi:

- Vào đi, Bella!
Tôi vẫn đứng nguyên như thế, không buồn trả lời, trong đầu đang nhẩm tính đến việc phải chạy thật nhanh đến chỗ chiếc xe tải, phải nhanh hết sức, để hắn ta không thể đuổi kịp. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng điều này khó mà thực hiện cho được.
- Tôi sẽ phải lôi cô lên xe thôi – Edward gầm ghè, hình như hắn ta đã đoán ra được ý định của tôi rồi thì phải.
Cuối cùng, tôi cũng phải đành lòng chui vào chiếc Volvo, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Nhưng tôi đã không thành công – cả thân hình tôi chẳng khác gì con mèo từ dưới sình hay dưới cống mới chui lên, còn đôi giày ống thì cứ nhóp nhép, rất khó chịu.
- Anh không cần phải hành xử như thế – Tôi phàn nàn.
Bây giờ tới lượt Edward im lặng, không thèm trả lời, hắn ta chỉ hí hoáy khởi động xe, bật hệ thống sưởi và hạ mức âm lượng của máy nghe nhạc xuống. Cho đến khi Edward đã lái xe ra khỏi bãi đậu của trường rồi, tôi vẫn giữ thái độ câm nín… cố tình biểu lộ sự hờn dỗi ra mặt… nhưng rồi sau đó, khi cảm nhận ra bản nhạc đang phát ra từ cái đĩa hát, sự tò mò trong tôi đã lấn át cả nỗi hờn giận…
- Bản Clair de Lune (Sáng trăng) à? – Không nén được nỗi ngạc nhiên, tôi cất tiếng hỏi.
- Cô cũng biết Debussy (nhà soạn nhạc và phê bình người Pháp) à? – Edward cũng không khỏi ngạc nhiên, hỏi lại tôi.
- Không biết nhiều lắm – Tôi thú nhận – Nhà tôi lúc nào cũng rộn rã các giai điệu của các bản nhạc cổ điển do mẹ chơi. Thế nên tôi chỉ biết những gì tôi thích thôi…
- Đấy cũng là một trong những điều tôi thích – Edward như đắm mình vào cơn mưa, tư lự…
Còn tôi… chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ngả người vào cái đệm bọc da xam xám mà hòa mình theo từng nốt nhạc. Gặp lại giai điệu êm dịu thân thuộc, liệu ai còn có thể có thái độ nào khác chứ. Ngoài kia, mưa mờ mịt, mọi thứ xung quanh trở nên nhòe nhoẹt, tất cả chỉ còn là những cái bóng màu xám xịt hòa lẫn với màu xanh lục… cứ ào ào vút qua. Tôi chợt nhận ra là Edward đang phóng xe rất nhanh, thế mà trong xe vẫn cứ êm ru, động cơ chạy rất đều, và tôi hoàn toàn không hề cảm nhận được tốc độ của nó. Cả thị trấn như bị rớt lại phía sau…
- Mẹ cô là người như thế nào? – Edward đột ngột lên tiếng.
Tôi ngước mắt lên, hắn ta đang nhìn tôi chăm chú.
- Mẹ giống tôi nhiều… nhưng mà… đẹp hơn – Tôi trả lời. Edward bỗng nhướng mày lên – Tại tôi mang nhiều đặc điểm của bố đấy. Mẹ tôi thì năng đi đây đi đó lắm, chứ không như tôi đâu, mẹ cũng bạo dạn hơn tôi nữa. Tuy nhiên, mẹ hơi tắc trách và khác thường một chút… nên bà là một đầu bếp… không thể đoán trước được. Nói chung, mẹ là người bạn thân thiết nhất của tôi – Tôi dừng lại. Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ là lòng tôi lại chùng xuống.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi, Bella? – Edward bỗng xẹt ngang (sao hắn ta lại hỏi tuổi thế nhỉ?). Edward đã dừng xe lại, và tôi nhận ra là mình đã về đến nơi. Mưa lớn quá nên nhìn mãi mới ra nhà. Bây giờ, trông nó chẳng khác gì một chiếc xe hơi đang bị nước sông nhấn chìm.
- Mười bảy – Tôi trả lời, cảm thấy hơi bối rối.
- Trông cô chẳng giống mười bảy tí nào.
Giọng nói của hắn ta nghe như trách móc khiến tôi phải bật cười.
- Sao? – Giờ thì tới lượt Edward ngạc nhiên, bối rối.
- Tại mẹ tôi nói là hồi tôi mới sinh ra, trông tôi cứ như ba mười lăm tuổi ấy, nên giờ, chắc tôi giống như … đang ở tuổi trung niên – Nói đến đây, tôi bật cười thành tiếng, nhưng sau đó lại thở dài – Ừm, người ta ai rồi cũng phải lớn lên thôi – Tôi dừng lại một chút – Còn anh, anh có giống một học sinh sắp bước sang năm cuối của trường trung học đâu.
Edward nhăn mặt lại, đổi liền sang đề tài khác:
- Sao mẹ cô lại kết hôn với dượng Phil?
Tôi hoàn toàn bất ngờ vì hắn ta vẫn còn nhớ đến cái tên của dượng; tôi nhớ là mình chỉ nói đến tên dượng có một lần, mà cách nay có đến gần… hai tháng lận. Mãi một lúc sau, tôi mới trả lời:
- Mẹ tôi… mẹ tôi luôn trẻ hơn so với cái tuổi của mình. Tôi nghĩ dượng Phil lúc nào cũng khiến mẹ cảm thấy trẻ trung như thế. Dù sao thì… mẹ cũng rất say mê dượng…
Bất giác tôi khẽ lắc đầu, gì chứ mấy cái chuyện liên quan đến vấn đề thu hút hay quyến rũ gì gì ấy, tôi không tài nào hiểu nổi.
- Thế cô có tán thành chuyện mẹ và dượng không? – Edward hỏi.
- Tôi thấy có vấn đề gì đâu – Tôi thẳng thắn trả lời – Tôi luôn muốn mẹ hạnh phúc… và dượng là người mà mẹ cần.
- Cô rất rộng lượng… – Edward bỗng trở nên trầm ngâm.
- Sao?
- Thế liệu mẹ cô có rộng lượng đối với cô không, cô nghĩ sao? Dù người cô chọn có là ai đi chăng nữa ấy? – Đột nhiên Edward trở nên nghiêm nghị, hắn ta nhìn sâu vào mắt tôi, dò hỏi, ngập ngừng…
- Tôi, tôi nghĩ là có – Tôi lại cà lăm – Nhưng mà dù gì thì mẹ cũng là mẹ… Chắc sẽ hơi khang khác một chút.
- Nhưng sẽ không bao giờ lên đến mức “khẩn cấp, khẩn cấp… bão sắp đổ bộ vào đất liền” đâu… – Edward trở nên thoải mái trở lại.
Tôi mỉm cười đáp lại.
- Theo anh thì phải như thế nào mới là đáng sợ? Mặt mày đằng đằng sát khí và giọng nói oang oang như nước vỡ bờ ấy hả?
- Đấy cũng là một nhận định…
- Thế nhận định của anh là gì?
Edward không trả lời câu hỏi của tôi, hắn ta lại hỏi lái sang chuyện khác:
- Cô có bao giờ nghĩ tôi là một kẻ đáng sợ không? – Edward nhướng mày lên, cố nở một nụ cười ngập ngừng, yếu ớt…
Tôi đăm chiêu nghĩ ngợi, liệu nói thật hay nói dối sẽ tốt hơn đây. Và tôi quyết định nói thật:
- Hmm… Tôi nghĩ là có, nếu anh muốn tỏ ra như vậy.
- Thế hiện giờ, cô có sợ tôi không? – Nụ cười của Edward vụt tắt, gương mặt tươi tỉnh của hắn ta bỗng chốc nghiêm lại.
- Không – Tôi trả lời ngay lập tức, và nụ cười của hắn xuất hiện trở lại…
- Vậy giờ anh kể cho tôi nghe về gia đình của anh nhé? – Tới lượt tôi đổi đề tài – Chắc chắn nó sẽ thú vị hơn chuyện của tôi.
Edward trở nên cảnh giác.
- Thế cô muốn biết gì nào?
- Gia đình bác sĩ Cullen nhận nuôi anh hả?
- Ừ.
Tôi ngập ngừng trong giây lát.
- Chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ của anh?
- Họ mất lâu rồi – Giọng nói của Edward dửng dưng không chút cảm xúc.
- Ồ, xin lỗi – Tôi lầm bầm.
- Tôi không nhớ rõ lắm. Giờ tôi đã có Carlisle và Esme là bố mẹ rồi.
- Và anh yêu họ – Đó không phải là câu hỏi. Chỉ vì tôi nhận ra điều đó khi hắn ta nói về vợ chồng bác sĩ Cullen.
- Ừ – Edward mỉm cười – Tôi không thể tưởng tượng ra nổi là lại có người nào tốt hơn họ nữa.
- Anh thật tốt phước.
- Tôi biết chứ
- Thế còn các anh chị em của anh?
Edward liếc nhìn đồng hồ trên xe…
- Anh và em tôi… cả Jasper và Rosalie ấy mà… chắc sẽ giận điên lên khi phải dầm mưa mà chờ đợi…
- Ôi, xin lỗi, anh phải đi rồi – Thật tình tôi chẳng muốn xuống xe chút nào.
- Cô cứ yên tâm, thể nào xe của cô cũng sẽ về trước khi ngài cảnh sát trưởng có mặt ở nhà, nhưng cô đừng kể gì về vụ xảy ra ở lớp sinh học nhé – Nói xong, Edward mỉm cười.
- Chắc chắn là bố tôi biết rồi. Ở cái thị trấn Forks này, làm gì mà có bí mật nào tồn tại cơ chứ.
Edward bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy có cái gì đó chua chát.
- Chúc cô đi biển vui vẻ… thời tiết tốt lắm, cứ tha hồ mà tắm nắng – Nói xong, Edward khẽ liếc nhìn ra ngoài màn mưa.
- Ngày mai, tôi sẽ không gặp lại anh?
- Ừ, không gặp đâu. Emmett và tôi phải chuẩn bị các thứ để đi nghỉ cuối tuần.
- Các anh sẽ đi đâu? – (Một người bạn thì sẽ phải hỏi như thế, có đúng không nhỉ?).
Mong rằng nỗi thất vọng của tôi đã không pha lẫn vào trong giọng nói.
- Bọn tôi sẽ đi dã ngoại ở Goat Rocks, nó nằm ngay ở phía nam núi Rainier ấy.
Nghe hắn trả lời xong, tôi mới chợt nhớ ra là bố đã từng kể cho tôi biết gia đình nhà bác sĩ Cullen rất hay đi cắm trại.
- Ồ, thích quá nhỉ, chúc anh có một chuyến dã ngoại thật vui nhé – Tôi cố thể hiện sự hào hứng qua giọng nói, và không mảy may nghĩ rằng mình đang đóng kịch. Edward vẫn mỉm cười lơ đãng.
- Thế cuối tuần này, cô có thể làm một việc giúp tôi được không? – Hắn ta quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt vàng sẫm rực sáng, dường như đang muốn tỏa ra cho bằng hết sức mạnh bí ẩn nào đó…
Tôi gật đầu vì không còn cách nào khác.
- Đừng khó chịu nhé, hình như cô thuộc mẫu người có sức hút… đối với các tai nạn y như nam châm ấy. Vì thế… phải cẩn thận, đừng để ngã xuống biển, xuống xe hay xuống bất cứ thứ gì nhé, được không? – Hắn ta mỉm cười một cách ma mãnh trong khi nói.
Nỗi lo lắng lẩn quất trong tôi tan biến nhanh theo từng lời nói của Edward. Tôi nhìn hắn ta trừng trừng.
- Tôi biết việc mình làm, rõ chưa – Tôi gắt gỏng rồi đóng sầm cánh cửa lại… và chạy ào ra ngoài mưa.
Edward vẫn mỉm cười, cho xe phóng đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui