Ji Hyeon nói xong, Taek Gi phá ra cười.
“Ông nổi giận đấy.”
“Mai mốt cô cứ nhận lỗi với bác đi.”
“Tôi cũng định làm thế.”
“Xong việc rồi cô sẽ quay về Seoul à?”
“Nếu ở đây chẳng còn việc gì để làm thì tôi sẽ về Seoul.”
“Vậy mùa vụ năm sau cô sẽ lại xuống đây chứ?”
“Sao vậy ạ? Anh không thích tôi về Seoul à?”
Taek Gi cười nhẹ, chẳng nói câu gì.
“Cho tôi một cốc nữa nào.”
Ji Hyeon chìa cốc ra cho Taek Gi rót đầy rồi tiếp tục uống hết một hơi.
“Ngồi trên chõng tre ở quê, uống bia nhắm với thịt gà, thậc là an nhàn tự tại.”
“Dạo gần đây, người có tiền thường muốn về quê xây nhà, cuộc sống ở quê thanh bình, yên ổn.”
“Nếu có nhà khang trang, sống ở nông thôn cũng không đến nỗi nào. Nhưng mà nói thật ở đây hơi bất tiện. Ông không ở nhà thì không sao, hễ ở nhà là tôi tắm rửa không được thoải mái.”
“Nếu bác lấy vợ thì…”
Taek Gi nói lấp lửng, chẳng biết định nói gì.
“Nếu anh lấy cô Hong Y, cô ấy sẽ nghỉ việc làm y tá ạ?”
“…”
“Hai người rất xứng đôi.”
“Hong Y và tôi...”
Taek Gi vừa định nói thì điện thoại của Ji Hyeon ở trang phòng reo lên.
“Ơ, anh đợi tôi một lát!”
Ji Hyeon đặt cốc bia xuống, chạy vào phòng nghe điện thoại.
“Alô?”
“Ji Hyeon đấy à?”
“Ai thế ạ?”
“Anh là Tae Oh đây. Em quên giọng anh rồi à?”
“Anh Tae Oh!” Giọng Ji Hyeon cao vút như tiếng chim vàng anh.
“Em ổn chứ?”
“Dạ vâng ạ.” “Đang ở Kim Cheon à?”
“Vâng.”
“Anh đang ở Po Hang đây.”
“Po Hang ạ?”
“Anh được nghỉ phép nên về đây, định mai trên đường trở lên Seoul sẽ ghé qua thăm em, có gì phiền không?”
“Ngày mai ạ? Đương nhiên rồi, không sao đâu ạ.”
“Em chỉ đường cho anh nhé?”
“Vậy thì anh đi thế này...”
Ji Hyeon cho Tae Oh biết tên làng và hướng dẫn cách đi theo những gì cô biết, sau đó cúp máy.
“Ôi, ôi!”
Tae Oh sẽ đến đây vào ngày mai! Ji Hyeon đột nhiên thấy lòng mình bấn loạn.
“Làm thế nào bây giờ?”
Ji Hyeon lục lọi túi xách tìm xem cô sẽ mặc áo nào. Xem ra chỉ có mỗi cái áo cô mặc lúc xuống Kim Cheon là khả dĩ thôi.
“Áo coi như xong rồi, trang điểm thì sáng mai làm... Hay mình đắp mặt nạ nhỉ? Dưa leo, đúng rồi, đắp dưa leo.”
Ji Hyeon bưóc ra khỏi phòng, Taek Gi nhìn cô chằm chằm.
“Cô không ăn thêm à?”
“Tôi xin lỗi. Tôi không ăn nữa đâu. Tôi bận đột xuất!”
Ji Hyeon hớt hải chạy vào bếp cắt dưa leo thành lát mỏng bỏ vào đĩa mang ra.
“Cô làm gì thế?”
Taek Gi ngồi rót bia uống một mình, cất tiếng hỏi.
“Tôi định dưỡng da một tí.”
“Có khách đến à?”
“Vâng.”
Ji Hyeon đi vào phòng nằm xuống, bắt đầu đắp dưa lên mặt.
“Phải ăn thêm chứ sao lại bỏ?”
“Thôi, tôi không muốn ăn nữa. Chắc không đến mức ngất vì đói đâu.”
Tae Oh là gì mà hơn cả con gà ngon lành vậy nhỉ, nhưng giây phút Tae Oh bảo đến thăm thực sự khiến Ji Hyeon chẳng muốn ăn uống gì nữa.
“Anh Taek Gi.”
“Sao vậy?”
“Phiền anh giúp tôi đắp dưa lên mặt được không?” Nghe Ji Hyeon nhờ, Taek Gi bước vào phòng.
“Ai đến mà cô phải thế này?”
Taek Gi đắp dưa lên mặt Ji Hyeon và hỏi.
“Anh ấy là người quen, học khóa trên tôi.”
“Tên là Tae Oh à?”
“Vâng, tên là I Tae Oh.” “Là đàn ông à?”
“Vâng, là đàn ông.”
“Hình như tên em trai danh họa Van Gogh [1] cũng đọc là Tae Oh.”
[1] Tên em trai Vincent của van Gogh là Theo van Gogh.
“Đúng rồi đấy ạ.”
“Anh ấy thân với cô lắm à?”
“Còn hơn cả thân thiết… thật ra anh ấy là người yêu cũ của tôi.”
Ji Hyeon vừa nói dứt câu, Taek Gi liền dừng tay lại.
“Người yêu… cũ á?”
“Tôi và anh ấy từng yêu nhau nhưng vì cái tay Kyu Jin chết tiệt… dù sao chúng tôi chia tay vì một người thứ ba. Lần trước tôi về Seoul có duyên gặp lại.”
Ji Hyeon bồi hồi nói.
“Anh ấy chẳng có gì thay đổi cả? Tôi đã vui biết dường nào. Anh Tae Oh cũng mừng lắm. Đột nhiên lại thấy tình cảm tràn đầy, ấm áp, tôi đã rất thích anh ấy nhưng mà…”
“Anh ta làm gì?”
“Làm đạo diễn phim truyền hình, của Đài truyền hình ấy! Quê của anh ấy ở Po Hang, anh ấy về thăm quê, giờ quay lại Seoul nên tiện ghé qua đây chơi.”
“Bây giờ cô vẫn còn thích anh ta à?”
“Việc này, tôi cũng không biết nữa. Nhưng chắc vẫn còn tình cảm, vì tôi vẫn run rẩy và hồi hộp. Anh ấy bảo ngày mai sẽ đến tim tôi liền đập loạn nhịp theo.”
“Thế thì được rồi.”
Trên mặt Ji Hyeon vẫn còn nhiều chỗ chưa đắp dưa nhưng Taek Gi đã đột nhiên bỏ dưa xuống và đứng dậy.
“Anh đắp giùm tôi chỗ này với.”
“Cô tự đắp đi.”
Chẳng biết Taek Gi trở chứng thế nào mà thoắt cái đã bỏ ra ngoài.
“Sao thế, không muốn đắp ình, lại bỏ ra ngoài à?”
Ji Hyeon nghĩ bụng, chắc tính cách quái dị của anh ta lại bộc phát nữa rồi, cô đành tự mò mẫm đắp dưa leo.
“Dẫu sao cũng là một dạng tính cách khó hiểu.”
Tối hôm đó Ji Hyeon mất ngủ. Và thật kỳ lạ, hình như Taek Gi cũng không ngủ được nên cứ đi đi lại lại suốt đêm.
9 giờ sáng, Ji Hyeon nhận được điện thoại của Tae Oh báo rằng bắt đầu xuất phát từ Po Hang đi Kim Cheon. Thấy anh nói hai tiếng nữa sẽ tới nơi, Ji Hyeon liền rối rít chạy đi tìm Taek Gi.
“Anh đưa tôi về nhà ngay nhé!”
“Sao vậy?”
“Vì người khách hôm qua tôi kể sắp đến rồi! Anh làm ơn đi mà! Chở tôi về nhà nhé! Tôi không thể gặp người ta với bộ dạng như thế này được!”
Taek Gi lập tức đưa Ji Hyeon về nhà mà chẳng hề phàn nàn, còn Ji Hyeon bắt đầu cuống cuồng tô vẽ.
Vì bận quay phim. Tae Oh đã không giữ đúng lời hứa gặp Ji Hyeon trên đường xuống Tae Gu khiến cô rất tiếc nuối. Nhưng lần này, dù sao Ji Hyeon cũng không cần đợi đến khi về Seoul mới được gặp lại Tae Oh, bởi anh sẽ đến tận đây.
Ji Hyeon chăm chút cho làn da đã bị cháy nắng thố ráp của mình. Hôm qua cô đã đắp mặt nạ dưa leo, nhưng chỉ có một ngày thì làm sao da mặt trở nên trắng mịn như ngọc được. Trang điểm cũng nhanh thôi, nhưng khi chải mascara, tay cô cứ run lẩy bẩy. Tuy nhiên, dù trang điểm tỉ mỉ mặt Ji Hyeon cứ trắng bợt như thể được bôi một lớp phấn rôm.
“Làm thế nào bây giờ? Nếu tẩy đi thì còn nhoe nhoét hơn.”
Ji Hyeon bồn chồn lo lắng. Cô muốn mình trông đẹp hơn bất kỳ ai mà khi trang điểm lại thành ra thế này.
Ji Hyeon thẳng tay lau bớt đi những mảng trắng bệch lộ liễu, trau chuốt kỹ càng hơn để người ngoài không nhận ra, sau đó cô thay bộ đồ làm việc bằng bộ quần áo mặc khi từ Seoul xuống đây. Trông cô đã khá hơn ban nãy.
“Phải nói gì nhỉ? Vồn vã quá cũng không được phải không?”
Ji Hyeon cầm gương lên, diễn tập những điệu bộ định thể hiện khi gặp Tae Oh.
Dù chi là tiện đường ghé thăm nhưng nếu trong lòng không có tình ý chắc sẽ không đến tận đây để gặp mình. Bởi dù sao từ đường cao tốc tới đây chẳng hề gần chút nào.
Ji Hyeon có cảm giác mơ hồ như đang chờ đợi một điều gì đó.
“Lẽ ra mình đắp cả trứng gà luôn mới phải?”
Ji Hyeon hậm hực ra khỏi phòng thì thấy Taek Gi vẫn đang ở ngoài sân, cô cứ tưởng anh đã trở ra vườn. Taek Gi nhìn Ji Hyeon trang điểm xong với vẻ mặt rất không vừa ý.
“Anh không ra vườn à?” “Không còn nhiều việc.”
“Vậy thì...”
Đợt các anh làng bên qua phụ giúp là quãng thời gian bận bịu nhất, giờ có thể rảnh tay một chút rồi.
“Anh Taek Gi, anh thấy tôi thế nào?”
Ji Hyeon hỏi và dĩ nhiên mong Taek Gi nói rằng”rất ổn”, song câu trả lời của Taek Gi lại hoàn toàn trái ngược.
“Rườm rà quá.”
“Dạ? Thôi thế cũng được, anh thật là!”
Thấy mình thật ngốc nghếch khi hỏi Taek Gi, Ji Hyeon bĩu môi, liếc mắt nhìn điện thoại xem giờ, rồi ra ngoài cổng.
“Đáng lẽ giờ này phải đến rồi chứ nhỉ, hay anh ấy không tìm được làng?”
Ji Hyeon đang ra ra vào vào, nóng lòng chờ đợi thì từ tít đằng xa một chiếc xe hơi phóng tới, kéo theo đầy bụi mù.
“Có phải chiếc xe ấy không nhỉ?”
Ji Hyeon ngóng nhìn. Đúng như dự đoán, chiếc xe chạy đến chỗ Ji Hyeon và dừng ngay trước nhà. Cửa xe mở ra, Tae Oh mà Ji Hyeon mỏi mòn mong đợi bước xuống xe.
“Anh.”
“Chào Ji Hyeon.”
Mỗi khi nghe Tae Oh gọi tên mình, Ji Hyeon lại thấy xốn xang trong lòng.
“Anh tìm nhà có khó không?”
Ji Hyeon đã thầm nhủ không được hớn hở quá mức nhưng cô đâu biết rằng mình đang cười tươi rói, đến mức lộ cả răng hàm.
“Ổ không, nhà dễ tìm mà.”
“Anh đang nghỉ phép ạ?”
“Ừ, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ nên anh về Seoul, nhân tiện ghé qua thăm em. Anh muốn được ăn nho mà.”
“Anh đến đúng lúc rồi!”
Đúng lúc ấy, chợt có tiếng mở cửa xe, một cô gái xinh đẹp bước xuống đứng cạnh Tae Oh cười rạng rỡ. Vẻ mặt Ji Hyeon bỗng nhiên đờ đẫn.
“Ai vậy...”
“À, làm quen đi nào, Ji Hyeon. Đây là Su Hee, vợ sắp cưới của anh.”
“Dạ?”
Ji Hyeon cố kìm nén cơ mặt đang có chiều hướng méo xệch.
“Sắp cưới ạ?”
Ji Hyeon hỏi với một nụ cười khó hiểu, đó dường như không phải một nụ cười mà đúng hơn là điệu bộ sắp khóc.
“Ừ, lần này về quê cùng anh là để ra mắt bố mẹ anh. Su Hee à, làm quen đi nào. Anh đã kể với em rồi đấy? Đây là Ji Hyeon, cô em khóa dưới của anh. Cô ấy đến đây thừa kế vườn nho đấy.”
“Tôi đã nghe anh Tae Oh kể nhiều về cô. Tôi bảo đến thế này thì hơi ngại nhưng anh Tae Oh cứ bảo đến thưởng thức nho Ji Hyeon trồng. Kỳ quá nhỉ?”
“Vâng à không, không có gì đâu ạ. Hai người đến thì vui chứ ạ.”
Hu hu, mình muốn khóc quá trời.
Ji Hyeon dẫn Tae Oh cùng cô vợ sắp cưới của anh vào thì Taek Gi đang chơi đùa với lũ chó thấy vậy liền đứng dậy.
“Đây là anh Tae Oh, học khóa trên, còn đây là vợ sắp cưới của anh ấy.”
Ji Hyeon giới thiệu mà mặt buồn rười rượi.
“Xin chào!”
Trong lúc Taek Gi và Tae Oh lần lượt chào hỏi nhau thì Ji Hyeon vào bếp đun nước pha cà phê.
Nghe tiếng Taek Gi và Tae Oh chuyện trò ở bên ngoài, Ji Hyeon xé gói cà phê pha sẵn, cảm giác vô cùng thất vọng, tiếc nuối và suy sụp.
Trời ơi, mình dày công trang điểm, mong ngóng anh ta đến thế mà anh ta lại dẫn theo một cô vợ sắp cưới. Lần trước gặp ở Seoul, có đánh chết mình cũng không thấy anh ta có vẻ có bạn gái gì cả, sao bây giờ lại trở mặt thế này. Mình chạy từ ngoài vườn về đây, trang điểm, thay đồ và mơ tưởng rằng anh ấy đến đây không đơn thuần là ghé qua chơi.
Ji Hyeon đứng bên cửa sổ nhìn cô gái bên cạnh Tae Oh.
Đẹp thật!
Cô ấy đẹp mê hồn. Trước những cô gái dù nhìn ở góc độ nào đi nữa cũng không có được một chút nhan sắc nào thì Ji Hyeon quả đúng là một người đẹp không có đối thủ. Nhưng cô gái này dáng cao, thanh mảnh, giản dị, trang nhã, cô ấy không trang điểm nhưng làn da trông tươi tắn mọng nước, trắng nõn như thể được mát xa trong spa suốt 4 ngày 3 đêm. Còn quần áo? Cô ấy mặc một chiếc quần âu phối với áo sơ mi thông thường, nhưng trông là biết cô ấy thuộc típ người phụ nữ của công việc, lời nói cử chỉ đều nhã nhặn, lịch sự và đầy trí tuệ.
Ji Hyeon buông một tiếng thở dài, quay lại chỉ muốn hất đổ ấm nước đang đun, song cô lại đổ cà phê pha sẵn vào cốc.
Ji Hyeon mang cà phê ra, Tae Oh và cô vợ sắp cưới của anh như hiểu ý nhau, cùng nhìn cô nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười của Tae Oh vẫn đẹp như xưa. Nụ cười của vị hôn thê của anh cũng đẹp, nụ cười ấy khiến Ji Hyeon thêm bực bội.
“Nhà thông từ trước ra sau nên mát mẻ quá.” Vợ sắp cưới của anh Tae Oh cất tiếng.
“Vâng, mát lắm ạ.”
“Sao chỉ có ba ly thôi?”
Tae Oh ngạc nhiên hỏi.
“Anh Taek Gi không uống cà phê vì sợ tối khó ngủ ạ.”
“Ồ, Ji Hyeon chu đáo với Taek Gi quá nhỉ?”
“Dạ?”
“Anh cứ thắc mắc, dù thừa kế đất, nhưng không biết Ji Hyeon làm công việc đồng áng nặng nhọc thế nào, hóa ra là có nguyên do cả. Đáng lẽ có bạn trai rồi thì phải kể với anh chứ?”
Không phải vậy, anh nói gì thế?
Ji Hyeon nhìn Taek Gi với gương mặt thất thần, còn Taek Gi thì ỡm ờ chẳng nói lời nào cả. Ji Hyeon định giải thích rằng hai người ngoài mối quan hệ công việc ra thì không có gì khác, nhưng rồi lại thôi, bởi Tae Oh đã đưa vợ sắp cưới đến mà chẳng lẽ cô lại tự nhận là đang thui thủi một mình. “Tôi có được hái nho ăn không, anh Taek Gi.”
“Dĩ nhiên rồi. Anh muốn bao nhiêu thì hái bấy nhiêu. Lúc nào về, tôi biếu thêm cả mấy thùng nữa ấy chứ.”
“Không cần phải thế đâu anh ạ. Tôi ăn ở đây thôi.”
“Không không, tôi biếu anh làm quà ấy mà.”
Tae Oh và Taek Gi bỏ mặc Ji Hyeon, nói chuyện với nhau rôm rả.
“Tôi nghe nói cô sẽ thừa kế vườn nho này à?” Vị hôn thê của Tae Oh hỏi.
“Gì ạ, dạ vâng…”
“Thích quá nhỉ. Tôi ganh tị với cô quá đi mất.”
Vị hôn thê của Tae Oh nói. Ji Hyeon bấy giờ chỉ biết cười trừ, nghĩ bụng, cô ganh tị với tôi, nhưng lúc này tôi cũng đang ganh tị với cô đây.
Ji Hyeon lầm lì đi theo sau Taek Gi, dẫn Tae Oh và cô bạn gái ra vườn nho thăm thú. Taek Gi còn dẫn đôi Tae Oh đến nhà kính, nơi đang nghiên cứu giống nho mới, những lời giảng giải của Taek Gi không lọt vào tai Ji Hyeon, cô chỉ nghe thấy tiếng Tae Oh nói rằng chắc chắn sẽ kiếm được bội tiền nếu dự án này thành công. Ji Hyeon sao nhãng lời của Taek Gi, cô chỉ nghe thấy lời Tae Oh. “Su Hee thế nào?”
“Dạ?”
“Su Hee!”
Tae Oh chỉ tay về phía Su Hee đang chụp ảnh cành nho bằng máy kỹ thuật số và hỏi.
“Cô ấy đẹp lắm. Hai người xứng đôi lắm.”
“Cô ấy là một cô gái tốt.”
“Có thể nhìn ra. Cô ấy làm nghề gì vậy ạ?”p>
“Biên tập radio của Đài truyền hình.”
“À, ra thế...”
“Anh chàng Taek Gi ấy trông cũng có vẻ tốt nhỉ.”
“Vâng? Dạ, anh Taek Gi ấy ạ?”
“Phải nói sớm chứ, để anh còn mua món quà mang đến tặng hai người.”
Sao anh nói khó nghe đến vậy. Nếu tôi chỉ có một mình thì anh không tặng quà cho tôi được à?
“Khi nào… anh tổ chức lễ cưới?”
“Vào thu, anh định tổ chức trước Trung thu.”
“Vậy là... tầm tháng Chín?”
“Đầu tháng Chín hoặc sớm hơn, khoảng cuối tháng Tám. Thứ Bảy tuần sau bố mẹ hai bên ra mắt rồi quyết định ngày luôn.”
“Vậy ạ...”
Ji Hyeon thở dài, nói không ra lời.
“Em sẽ đến dự chứ?”
Xem con người trơ tráo chưa kìa. Còn hỏi là có đến không nữa chứ?
“Dạ vâng.”
Điên à, tôi mà phải đến đó à! Ji Hyeon muốn hét lên, nhưng không sao làm được.
“Em đến cùng Taek Gi nhé!” Tae Oh như thế có ý gán ghép Taek Gi và Ji Hyeon lại thành một cặp.
“Dạ? Nếu được thì…”
Ji Hyeon trả lời lấp lửng.
Taek Gi đóng hai thùng nho tặng Tae Oh. Tae Oh nhận ngay, chẳng một lời khách sáo, sau đó xin phép về luôn vì ngày mai phải đi làm. Tae Oh cùng cô vợ chưa cưới chở thùng nho quay về Seoul. Sự việc diễn ra thật vô vị.
Đứng trông chiếc xe của Tae Oh dần mất hút đằng xa, Ji Hyeon thở dài liên tục. Tên xấu xa, đồ chết tiệt! Cô thầm rủa.
“Tâm trạng cô không sao chứ?”
Taek Gi hỏi.
“Tâm trạng tôi làm sao chứ?”
Ji Hyeon bỗng dưng quay ra nổi cáu với Taek Gi.
Về đến nhà, Ji Hyeon mặt mày ảm đạm, ngồi trên chõng thở dài, phả hơi xuống tận mặt đất. Càng nghĩ càng tiếc nuối Tae Oh, cô tự trách mình quá ư khờ dại.
“Tôi đi ra vườn đây.”
“Anh đi đi.”
Taek Gi ra vườn, chỉ còn lại một mình Ji Hyeon bị vây bọc bởi nỗi buồn dài dặc. Không biết phải làm gì, cô ngả mình lên chõng, lặng ngắm bầu trời.
“Cô ấy là một cô gái tốt.”
Ji Hyeon nhớ đến lời Tae Oh nói rằng Su Hee là người tốt cùng ánh mắt chan chứa tình yêu của anh dành cho cô ấy. Hình như anh yêu cô ấy rất nhiều. Vì yêu nhau sâu nặng nên mới cưới, nhưng sao Ji Hyeon lại buồn bã và đau lòng đến vậy.
“Mình thật hoang tưởng! Xấu hổ quá đi mất!”
Những ảo tưởng kỳ quặc về người đàn ông sắp lấy vợ, nếu để Tae Oh hay bất cứ ai biết được thì sẽ rất nực cười và đáng xấu hổ.
“Điên mất rồi, thật là...”
Ji Hyeon đỏ ửng mặt khi nhớ lại chuyện tối qua lúc đắp dưa leo, cô đã nói với Taek Gi rằng trái tim cô đang run lên vì hồi hộp.p>
“Sao mình suy nghĩ ngây ngô thế nhỉ? Đúng là điên thật rồi!”
Ji Hyeon đang run mình vì xấu hổ thì ông cụ bận trước mang cho ông họ chai rượu ngâm chuột bao tử đến chơi, lần này ông mang theo một chai nước tăng lực Bacchus-D và một cái ấm.
“Ông đâu?”
“Hình như ông cháu ra đình rồi ạ.”
“Nhưng mà ta có thấy ông ấy ở đình đâu.”
Nếu vậy thì chắc ông sang nhà bà rồi.p>
“Cấm lấy cái này.”
Ông cụ chìa ra chai Bacchus-D.
“Gì vậy ạ?”
Ji Hyeon nhận lấy rồi tò mò hỏi.
“Chai thuốc nông dược ta mượn về lần trước, dùng còn thừa. Nhắn lại với ông ấy là ta cảm ơn nhé.”
“Vâng ạ.”
Ji Hyeon cầm lấy chai Bacchus-D.
“Còn cái này là rượu nếp. Vừa mới nấu xong nên ta mang một ít qua trước. Ông ấy về thì bảo uống luôn đi nhé.”
“Vâng ạ.”
“Này, không được uống nông được đâu đấy. Chết người đấy.”
“Con biết rồi ông ạ. Con không uống đâu.”
“Taek Gi đâu?”
“Ở ngoài vườn ạ.”
“Thôi được rồi. Ta đi đây.”
“Vâng, ông đi ạ.”
Ji Hyeon lại ngồi lên chõng và thở dài. Thế rồi cô nhìn sang cái ấm đang ở cạnh bên.
“Hay mình uống thử một ít rượu nhỉ? Với tâm trạng chán chường này thì cứ uống vài chén rượu nếp rồi đi ngủ cho rồi.”
Ji Hyeon vào bếp lấy cái chén nhỏ ra rồi rót rượu, cứ uống một hơi hét một chén.
“Khà!!!”
Không mùi không vị nhưng lại rất kỳ lạ, hình như trong rượu có lẫn thứ gì đó, tóm lại rượu này có vị kỳ cục.
“Sao các ông lại uống thứ rượu này nhỉ?”
Ji Hyeon nhớ lại hồi mẹ mang thai em cô, mẹ cũng từng bảo thèm uống rượu nếp, mỗi lần uống là uống liền hai chén. Dù mùi rượu nếp hơi lạ, nhưng vẫn là thứ rượu có thể uống liền tù tì.
Một chén, hai chén rồi ba chén, uống đến chén thứ tư, Ji Hyeon bắt đầu thấy cảm giác buồn bã xót xa dịu đi được phần nào.
“Mình mà uống hết chắc ông sẽ nổi giận mất, uống vậy thôi.”
Dường như Ji Hyeon đã ngà ngà say, cô hất cái chén ra xa rồi kéo chai Bacchus-D chứa nông dược lại.
“Bacchus-D thì có mùi gì nhỉ?” Ji Hyeon mở chai nông dược ra ngửi thử. Mùi thuốc rất hăng.
“Mùi hăng quá.”
Sẵn có men rượu trong người, Ji Hyeon chẳng thèm đậy nắp lại, cơ thể nặng trĩu cứ thế đồ kềnh xuống chõng. Nghĩ đến ánh mắt si tình của Tae Oh mỗi khi nhìn cô vợ chưa cưới, Ji Hyeon lại luôn miệng lẩm bẩm”đồ xấu xa” rồi chìm vào giấc ngủ.
Tối về nhà, định vào nhà tắm tắm rửa, phát hiện thấy Ji Hyeon đang nằm trên chõng, Taek Gi liền tới đánh thức cô dậy.
“Về phòng ngủ nào.”
Nhưng dẫu lay thế nào, Ji Hyeon cũng không chịu tỉnh dậy. Quanh chỗ Ji Hyeon nằm có một thứ mùi lạ bốc ra. Anh mở nắp thì chứng tỏ cô nàng đã uống rượu nếp rồi, nhưng mùi này không phải mùi rượu mà là mùi thuốc hóa học rất độc xộc vào mũi. Mùi này rất quen. Trên chõng còn có một bát ăn cơm nằm lăn lóc và một chai Bacchus-D mở nắp. Taek Gi cầm chai Bacchus-D lên ngửi thử, mặt mày lập tức tái mét.
“Tỉnh dậy đi Ji Hyeon! Tỉnh dậy đi nào, dậy xem nào!”
Đinh ninh rằng Ji Hyeon uống phải nông dược vì nhầm tưởng là nước trái cây, Taek Gi nắm lấy vai Ji Hyeon, tát vào bên má và không ngừng lay cho cô tỉnh dậy. Song, mắt Ji Hyeon cứ nhắm nghiền, không sao đánh thức được.
“Nguy rồi!”
Taek Gi vực Ji Hyeon dậy, cõng cô chạy ra ngoài, đặt lên xe tải, sau đó mau chóng ngồi vào chỗ và nổ máy.
“Này, này, tỉnh dậy đi nào! Tỉnh dậy đi nào!”
Trên đường đến bệnh viện trung tâm thành phố, Taek Gi liên tục lắc người Ji Hyeon nhưng vẫn không thể đánh thức được cô.
“Không được, làm ơn. Không thể như thế được!”
Vừa đến bệnh viện, Taek Gi liền cõng Ji Hyeon chạy ngay vào phòng cấp cứu, vừa chạy vừa hô hoán rằng Ji Hyeon đã uống phải nông dược. Tiếng la hét của Taek Gi to đến mức cả phòng cấp cứu rối cả lên.
Ji Hyeon được đặt xuống giường, các bác sĩ và y tá liền chạy đến kiểm tra huyết áp và đồng tử của Ji Hyeon. Taek Gi đứng bên cạnh, cầu xin bác sĩ hãy cứu sống Ji Hyeon. Lúc này, Ji Hyeon bắt đầu nhúc nhích.
“Cô ấy uống nhiều không?”
“Việc đó thì, chắc không nhiều đâu ạ...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...