____
"Bố, con đang ở sân bay."
Tận 5 phút sau bên kia mới đáp lại.
"Ừ."
"Có thể đón con không?"
Tiếp 5 phút nữa.
"Không... rảnh."
"........."
Tiếp 5 phút nữa, không có tiếng trả lời, chỉ có thông báo kết thúc cuộc gọi.
Đẳng Tước không hề cáu bẳn, cất điện thoại trở lại túi, rồi ra băng ghế ngay đó ngồi lại.
Không lâu sau, đã xuất hiện một đoàn người mặc vest đen, kính đen, giầy đen đi đến trước mặt hắn.
"Thiếu gia, ông chủ đến đón cậu."
Ậm ừ, Đẳng Tước ngồi dậy bước đi. Đoàn người áo đen đem hắn đặt ở giữa tiện bảo vệ.
Hắn thấy phiền vô cùng.
"Bố."
Người đàn ông trung niên đeo kính đen to oạch che gần hết biểu tình trên khuôn mặt, khẽ gật nhẹ coi như có nghe thấy.
Vừa ngồi vào xe, đã đập ngay vào tai đống câu hỏi, chủ yếu liên quan đến lĩnh vực kinh tế. Tuy nhiên, 6 năm du học nước ngoài của hắn không phải là vô bổ. Đẳng Tước vô cùng bình tĩnh trả lời.
"Tạm tạm."
"Con cảm ơn."
Người đàn ông trung niên nội tâm vui mừng phấn khởi khi gặp con trai, tuy nhiên, thương hiệu mặt lạnh như tiền không thể dễ tan vỡ cho được.
Suốt khoảng thời gian ngồi xế hộp, hai người ngoài nói về chuyện kinh tế, ngoài ra không nói gì hơn.
Dừng xe ngay trước dinh thự, người đàn ông này đưa cho hắn quyển sách, một cước đem hắn đá khỏi xe, rồi ra hiệu cho trợ lí cho xe chạy tiếp.
Đẳng Tước vốn đã quen, không phàn nàn gì, chỉ là...
Chỉ là...
Cái quyển sách này, không phải "100 cách làm giàu.", "100 gương mặt doanh nhân.", "100 bước ngoặt trong cuộc sống.", "Giá trị đồng tiền.",.. bla..., blo... aka...
Mà lại mà.... "Chàng trai quàng khăn đỏ."....
Hắn, hắn quan ngại hết sức! Cha hắn ấy! Lão già vừa nãy ấy! Là tsundere hay còn gọi là biệt nữu chính hiệu ngoài lạnh trong nóng, khẩu xà tâm phật không nói!
Hóa ra tâm hồn vẫn còn ngây thơ đến độ này!
Tay hắn cầm quyển sách, lòng hắn thấp thỏm lo sợ.
Chắc là, cuốn này in nhầm bìa, chắc chắn là nhầm bìa! Đẳng Tước à! Lão cha ngươi đưa ngươi cuốn sách về kinh tế! Không phải là truyện thiếu nhi!
Và đến tối, sau khi rảnh, hắn mới chậm rãi mở cuốn sách.
[Văn án:
--- Vâng theo lời mẹ, cậu bé quàng khăn đỏ tung tăng đi thẳng đến nhà bà, trên đường đi cậu lạc vào 1 khu rừng không tên nào đó! Sợ quá đi!! Sao mãi không thể tìm thấy lối ra!?
-- "Ngươi tìm lối ra?"
--- Chất giọng khàn khàn từ sau lưng khiến cậu giật bắn!!!
-- "Ngươi không thể đi, phải ở lại làm vợ ta!"
--- Điều gì sẽ xảy đến với chàng trai quàng khăn đỏ đây??"]
"Phụt."
Hắn bụm miệng lại, suýt thì nôn hết chút rượu vang mới nhấp.
Hốt hoảng quẳng cuốn sách sang một bên, Đẳng Tước đưa tay vuốt vuốt ngực trấn an tim em yêu.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào!!! Cuốn sách này chỉ là in nhầm bìa lẫn giới thiệu thôi!!! Aaaaaa!!!!!
Run rẩy đi tới nhặt lại cuốn sách. Mở trang tiếp.
["Ah... Ah... chậm.. châm.. Ah aaa..."
Tiếng rên rỉ ngắt quãng cứ tuôn ra từ đôi môi đào thắm kiều mị của Khăn đỏ. ]
( ̄- ̄) .....
Vơ lấy cái bật lửa bên cạnh, tính đem cuốn sách đốt đi cho rồi thì hắn chậm lại, dẫu sao cũng là quà cha hắn tặng, phận là con trai hiếu thảo, hắn không được làm vậy.
Nhét cuốn sách xuống dưới gối, hắn ngả người xuống ngủ, thi thoảng lại rùng mình một cái.
Và thế rồi khi tỉnh lại, hắn thấy mình ở một thế giới xa lạ....
Hẳn ở đó, mang thân phận cao quý "Hoàng tử" của Lang quốc.
Cũng giống ở hiện đại, bên cạnh hắn là những trợ lí đắc lực, ở đây là những tay sai hiểu điều.
Hắn mới đầu cứ nghĩ đang mơ, thế nhưng... sự thật là không phải.
Đẳng Tước thôi chẳng rảnh đau buồn nuối tiếc làm gì, bắt đầu tìm tòi nghiên cứu cái mới lạ để bớt nhàm chán. Hắn học phép thuật.
"Đây là hoàng tử Vi Dung của Miêu quốc hay còn là Sapphire."
Nhìn thiếu niên ngay trước mặt, tuổi cũng xêm xêm hắn, hắn ấn tượng nhất với đôi mắt ngọc của tên này.
_____ ______
"Đẳng Tước, sắp tới hãy cưới Vi Dung."
Lời này của nữ hoàng tựa sét đánh ngang tai.
Ngay đêm ấy hắn bỏ trốn, bụi đời luôn.
Và hắn lạc đường. Nhưng không nhờ lạc đường, có thể không hắn sẽ gặp được Vi Hữu Bân? Cái kẻ ăn hại năm lần bảy lượt bám hắn riêng riết??
Ngay từ đầu hắn đã biết Cún nhỏ này là người hiện đại giống hắn, thế nhưng, hắn nghĩ vạch trần ra chẳng thấy hơn chỗ nào.
Đẳng Tước muốn ở đây, ở thế giới cổ tích ảo này bên Hữu Bân mãi thôi. Ở hiện đại kia xô bồ hỗn loạn, hắn không thích.
Suốt 6 năm bị nhốt trong đây, Đẳng Tước không khác gì một phạm nhân. Hắn chính là coi Hữu Bân là Thiên sứ ban phát ánh nắng ấm áp, rọi sáng, sưởi ấm trái tim hắn giữa chốn ngục tù tối tăm lạnh lẽo này.
Thế nhưng, Cún nhỏ lừa hắn, Cún nhỏ rời xa hắn....
Lòng hắn đau như cắt....
Mà cũng thật may, hắn không bị bỏ rơi ở kia, hắn đã trở về.
Ngay khi tỉnh lại, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là tìm Hữu Bân!
Đang muốn huy động lực lượng tìm Cún nhỏ thì hắn gặp Mèo già ngay trong buổi họp giám đốc hôm nay.
"Ồ, Sói ca cũng là người hiện đại, lại còn là con trai của chủ tịch Đẳng Lăng. Ha ha ha... Đừng... Đừng lườm tôi tóe khói thế chứ... Hahaha... Tôi chỉ là bất đắc dĩ mới ra tay... Haha... bỏ bỏ tay... Tôi nói cho tên Ăn Hại của ngài đang ở đâu..."
Theo chỉ dẫn của Mèo già, hắn đến quán cafe đối diện công ty.
Kia rồi! Cún nhỏ nhà hắn kia rồi!
Nhìn dáng hình cậu nho nhỏ nép vào một góc, u buồn nhìn cảnh vật bên ngoài, hắn thấy cô đơn thay.
Đi nhanh tới.
"Đẳng Tước, Em nhớ... anh."
Càng gần Hữu Bân, Đẳng Tước càng đi chậm lại...
Hữu Bân khóc. Tim hắn lại tái phát cơn đau.
Thấy cậu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài kia, mắt cậu cứ liếc ngang dọc không cố định cụ thể một chỗ. Cậu thơ thẩn đến nỗi bỏ ngoài tai tiếng chuông điện thoại đang réo inh ỏi.
Hắn hảo tâm nhắc nhở.
"Quý khách, điện thoại reo kìa."
Lúc này cậu giật mình, vội vàng mở điện thoại ra.
Hắn nói tiếp.
"Cún con, Cafe sữa pha muối hẳn không ngon."
Đẳng Tước cứ nghĩ Hữu Bân sẽ ngưng khóc ngay khi thấy hắn, nhưng ngược lại, cậu khóc dữ dội hơn.
Hắn hốt hoảng nhào tới ghì thật chặt cậu trong lòng, tưởng chừng muốn dung hợp với cậu.
Hai thân thể ấm áp dán chặt lấy nhau tưởng như không hề để lộ ra khe hở nào, họ đem yêu thương lấp đầy đau thương, hai trái tim đập rộn ràng theo nhịp yêu.
"Cún...."
"Cún không phải Khăn đỏ đâu Tước à à.." - Cậu sụt sịt, tranh thủ đem vest của hắn làm khăn lau mũi.
"Chậc, thì Tước cũng có phải con sói đâu.... Tước là Sói ca của Cún con."
____________
Ngày gặp mặt.
"Chào... chủ tịch...." - Hữu Bân run run, chân mềm nhũn, tưởng như muốn ngã khụy xuống thảm nhung mà úa tàn.
Ôi mẹ ơi...
Ai đó ra đây vả tôi một cái cho tỉnh đi!!! Có thể nào bố chồng lại là sếp sếp sếp của mình nữa chứ!!! Bố chồng chính là vị tổng tài mặt lợn cậu từng kể cho hắn nghe aaa >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...