Chàng trai ngọt ngào

Hồi kết:
Tại trường trung học Thần Nam, buổi lễ chào mừng năm mới.
Trên sân khấu rộng lớn, “Paris” oai vệ trong bộ quần áo kị sĩ châu Âu_cũng chính là Lâm Xuân Vũ tôi đây, đang dang rộng vòng tay, khuôn mặt đau khổ ôm chặt lấy Romeo đang nằm dưới đất.
“Hỡi Romeo, anh không được chết! Tôi cầu xin anh đấy, anh đừng chết! Đừng rời xa tôi!”, tôi cố gắng ôm lấy ngươi đang đóng vai Romeo, vừa ôm vừa nhắm mắt đọc những lời trong kịch bản.
Thượng đế ơi, cho dù có không thích xem những vở kịch nổi tiếng trên thế giới đi nữa thì tôi cũng biết rằng trong vở “Romeo và Julie” của Shakespeare không hề có cảnh Paris ôm lấy Romeo đã uống rượu độc mà than khóc như thế này.
Mà bạn thử nghe mấy câu thoại trong kịch bản xem, đúng là khiến cho người khác phải hiểu nhầm mà.
“Tiểu Vũ, xin em đấy, có phải em nghĩ hơi quá không? Bộ ‘Romeo và Julie’ này của chúng ta vốn là một vở kịch hoàn toàn mới, đương nhiên là không thể giống như vở kịch mà chúng ta đã biết được. Không chỉ là khác, mà là rất khác!”, ngày hôm ấy, khi tôi cầm kịch bản đến và nói ra những thắc mắc của mình, Mậu Nhất đã trả lời tôi như vậy đấy.
“Thượng đế ơi, xin đừng để Romeo rời xa con! Không có anh ấy làm sao con có thể sống tiếp đây?”, tôi vừa đọc lời thoại vừa toát mồ hôi hột.
Nói mấy lời thoại này mà tôi cảm thấy toàn thân mình sởn gai ốc….

“Paris…”, đúng vào lúc tôi đang ôm chặt lấy Mậu Nhất, miệng lẩm bẩm đọc lời thoại thì một tiếng quát lớn vang lên từ sau cánh gà.
“Julie” trong bộ váy diêm dúa, mái tóc xoăn màu đen nhánh, cười duyên dáng (thực ra là đang nghiến răng nghiến lợi) lao ra. “Julie” đưa tay ra, dùng sức mạnh “phi thường” không phải là của một cô gái quý tộc để lôi Romeo ra khỏi vòng tay của tôi rồi gào lên: “Paris, người anh thích rõ ràng là tôi, anh…anh…anh…Sao anh có thể ôm Romeo như vậy cơ chứ?”
Quạ quạ…quạ đen bay thành từng đàn trên đầu tôi.
“Trúc Du, anh sai lời thoại rồi!”, tôi hốt hoảng đến sát bên cạnh Nam Trúc Du, khẽ thì thầm, “hơn nữa giọng điệu phải thanh hơn một chút nữa!”
“Tôi mặc kệ!”, tay gạt mạnh, “Julia” bất mãn cong môi lên, tức tối nhìn tôi: “Tôi mặc kệ, dù sao anh chỉ có thể thích một mình tôi, ôm một mình tôi thôi!”
Nói xong, “Julie” dang tay ra, ánh mắt chờ đợi nhìn tôi.
Một tảng đá to đùng rơi bịch xuống đầu tôi!
Lại nữa rồi! Kề từ khi tôi và Nam Trúc Du chính thức hẹn hò với nhau, cái tên này cứ như thay đổi hẳn, mặc dù vẫn yêu chiều tôi hết mức, vẫn cực kì quan tâm chăm sóc cho tôi nhưng lại trở nên cực kì độc tài trên một phương diện nào đó. Nói ví dụ như: khi tôi và Mậu Nhất ở bên cạnh nhau, cho dù là bàn bạc vấn đề gì hoặc là diễn kịch, như chính lúc này đây, cái tên này ở đâu bỗng nhảy phóc ra phá bĩnh…
“Tiểu Vũ, người anh thích là em đúng không?”, “Julie” chớp chớp mắt nhìn tôi đầy hi vọng.
Tên khác của Paris là Tiểu Vũ sao?
“Hội trưởng?”, bởi vì cái tên “Julie” tự động thay đổi kịch bản, tôi đành phải quay đầu lại, cầu cứu “Romeo”, người đã uống rượu độc và nằm chết ngắt từ lâu trên sàn, “Hội trưởng…”
Anh ấy không đếm xỉa đến tôi.
Bạn “Romeo” đã làm tròn trách nhiệm nằm yên trên đất, diễn rất tốt vai diễn “xác chết” của mình.
“Paris, em không cho phép anh nhìn sang Romeo!”, “Julie” đột nhiên thò tay ra, quay mặt tôi về hướng anh ấy khiến cho bốn mắt chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.
“Bùm” một tiếng, mặt tôi đỏ lựng lên khi áp sát vào khuôn mặt quá đỗi khôi ngô của “Julie”
“Trúc Du…”, tôi khẽ gọi tên anh.

“Không đúng, Paris thân yêu của em, em là Julie của anh đây mà! Ngay từ đầu anh đã thích em và sẽ mãi mãi thích em đúng không?”, Nam Trúc Du nhìn sâu vào mắt tôi, ánh măt cố chấp nhưng chân thành không giống như đang diễn kịch, “Kể từ giây phút anh thích em, em đã thề, cho dù là Romeo sống hay chết, có rời xa chúng ta hay vẫn sống bên cạnh chúng ta, anh chỉ được thuộc về một mình em thôi!”
“Ha ha ha..ha ha ha…”, nghe những lời tỏ tình này của Trúc Du, tôi thực sự rất muốn cảm động, nhưng vấn đề là…
“Julie, tôi không thích Romeo, tôi chỉ thích những cô tiểu thư xinh đẹp như em, hoàn toàn không có chút tình cảm nào với các chàng trai khôi ngô cả!”, tôi lớn tiếng nói để cho khán giả ở bên dưới cùng nghe tiếng.
Thưa ngài Shakespeare, cháu biết là cho Paris lên làm nhân vật chính là rất có lỗi với ngài, vì vậy nhất định cháu sẽ kiên trì tới cùng, kiên trì không để cho ai đó khiến cho kịch bản của ngài trở nên càng thêm hỗn loạn (Trời ơi, mãi cho đến thời khắc tôi đọc xong hoàn toàn kịch bản, tôi mới phát hiện ra rằng, hội trưởng Mậu Nhất có lẽ cũng không phải vĩ đại như mình từng tưởng tượng. Nếu không anh ấy đã không viết ra những kịch bản vớ vẩn như thế này!)
Tôi thực sự không muốn ngày mai, trên tờ báo của trường sẽ có đăng các tin bài đại loại như: “Paris và Romeo, một mối tình đẹp còn tiếp diễn”…
“Anh xin thề, Julie thân yêu của anh, trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai, suốt đời suốt kiếp này anh chỉ yêu một người!”, toàn thân tôi nổi gai ốc nhưng tôi vẫn cố gắng đọc cho hết lời thoại ướt át này.
“Thật không? Lâm Xuân Vũ, em hãy nhớ cho kĩ những gì em nói trước mặt mọi người ngày hôm nay đấy! Em nói đời này kiếp này chỉ yêu có mình anh thôi đấy!”, toàn thân tôi tự nhiên rung lên, ai đó đang ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
Mồ hôi vã ra như tắm…
Tôi ngẩng đầu nhìn “Julie” đang đắc chí đến mức quên luôn cả lời thoại. Lúc này, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Xong rồi, thế là chúng tôi đã phá hỏng vở kịch này rồi.
Tôi ngao ngán thở dài, đang định cúi đầu xin lỗi khán giả thì đột nhiên tiếng vỗ tay từ dưới khán đài vang dội.
Những học sinh ngồi dưới khán đài hào hứng đứng dậy, vỗ tay hoan hô chúng tôi rất nhiệt tình.

“Kiss! Kiss! Kiss! Julie hãy hôn Paris đi…Kiss….”, tiếng hò reo vang lên cùng với tiếng vỗ tay.
“Tiểu Vũ…”, Trúc Du mỉm cười, cúi sát mặt vào tôi. Đôi môi đẹp như cánh hoa hồng của anh từ từ chạm nhẹ vào môi tôi…
Một mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người anh, hơi thở nóng bỏng của anh lướt nhẹ qua cổ tôi. Tôi từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng dư vị ngọt ngào như mật ong của nụ hôn.
Đây chính là mùi vị của tình yêu!
Chỉ có điều….
Đây chính là nụ hôn đầu của tôi.
Nhưng mà nụ hôn đầu của anh ấy đã dâng cho….
Thôi kệ, từ nay về sau hãy ngoan ngoãn là người của tôi là được rồi! Ha ha ha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui