Không hiểu sao tim tôi như thắt lại.
“Kì lạ nhỉ, rõ ràng là tôi đã mời tất cả học sinh của lớp quyến rũ mà, sao không có ai đến hết vậy?”, Mê Cúc kéo tay Nam Trúc Du đến, ngồi xuống bên cạnh tôi và Mậu Nhất.
“Đúng vậy, thật là lạ! Cứ như có người báo cho cả lớp đi nơi khác làm đồ nướng ấy!”, Zoey đứng bên cạnh, vừa nói vừa gặm ngô, giọng điệu như có chút “thuốc nổ”, “Nhưng mà không sao, Minh Đạo Liên sẽ đến thôi, tôi đã thông báo với cậu ta rồi!”
“Sao cậu lại gọi điện cho cậu ta?”, nghe thấy Zoey nói vậy, Mê Cúc liền gào lên, làm tôi và Nam Trúc Du ngây người không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Mê Cúc, cậu không thích Đạo Liên sao? Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi đấy!”, Trúc Du khẽ nói, lông mày hơi nhăn lại, bộ dạng thật đáng thương. Tôi ngẩn người nhìn anh, Nam Trúc Du à, anh thật sự quá đẹp trai!
“Tiểu Vũ, em cùng anh đi lấy than nhé!”, giọng nói của Mậu Nhất vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lâm Xuân Vũ à, Mậu Nhất đang ở đây mà, sao mày cứ bị mê muội bởi Nam Trúc Du thế?
“Được, chúng ta đi thôi!”, tôi lập tức đứng dậy, cùng đi lấy than với hội trưởng Mậu Nhất.
“Lần sau nếu lớp anh còn tổ chức những hoạt động như thế này, em có tham gia không?”, Mậu Nhất nhìn tôi, ánh mắt như có vẻ đang thăm dò…
“Đương nhiên rồi!”, tôi khẳng định chắc nịch, toàn thân bị ánh mắt của Mậu Nhất làm cho nóng bừng!
“Thế thì tốt quá! Anh cứ lo em không muốn đi chung với anh!”, đột nhiên anh mỉm cười ngại ngùng cứ như thể mình đã nói sai điều gì.
“Em….làm sao lại không muốn đi chung với anh chứ?”, tôi lí nhí, cảm giác hơi thở đang nóng lên. Lẽ nào Mậu Nhất ….
“Bởi vì mỗi lần đến lớp anh em đều vội vội vàng vàng, anh nghĩ chắc là em…rất bận. Có rất nhiều nữ sinh đến tìm em, còn có cả…nam sinh nữa…”, Mậu Nhất cũng lí nhí nói.
“Làm gì có nhiều nam sinh thế đến tìm em? Ai chẳng biết em không được lòng bọn con trai!”, tôi thật thà đáp, hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi biểu cảm trên mặt Mậu Nhất.
“Không đâu, Tiểu Vũ rất đáng yêu! Lại rất thích giúp đỡ người khác! Anh rất thích!”
“Đâu có…”, đột nhiên, tôi ngẩn người ra, ban nãy Mậu Nhất vừa nói cái gì.
Anh rất thích ư? Anh rất thích ai? Là em sao?
Không khí xung quanh chúng tôi như đang ngưng đọng lại. Tôi không dám nhìn anh, anh cũng không lên tiếng. Chỉ đến khi tôi ôm một túi than lớn từ từ lại gần, tôi mới có đủ dũng khí để cất lời:
“Hội trưởng Mậu Nhất,…em…”
“Tiểu Vũ…anh…”
“Em….”
“Anh….”
Chúng tôi đang làm gì vậy nhỉ?
“Tiểu Vũ, thực ra anh….”
Đột nhiên, giọng nói của hội trưởng trở nên xa xôi quá. Tôi đưa mắt ngước nhìn về phía xa. Bên cạnh bệ nướng, Mê Cúc đang ngồi bên Nam Trúc Du, thân mật tới mức toàn thân tôi nổi gai ốc.
“Mê Cúc và Nam Trúc Du thân mật quá!”, Mậu Nhất nói rồi đột nhiên cúi đầu nhìn xuống tôi, lông mày hơi nhăn lại, anh khẽ hỏi: “Tiểu Vũ, em và Nam Trúc Du…”
“Thật sự không có quan hệ gì đâu!”, không hiểu sao tôi lại nói lớn tiếng như vậy, “Chỉ là bạn bè bình thường thôi mà!”
Tôi nghĩ chắc chắn Nam Trúc Du đã nghe thấy câu nói đó của tôi. Tôi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt trong veo và âu sầu như một con nai vừa bị thương. Đồ ngốc, sao lại nhìn em như vậy?
“Trúc Du vẫn còn chưa có người yêu, tốt quá!”, Mê Cúc cười như thị uy với tôi. Tôi không hiểu Mê Cúc làm vậy là có ý gì? Nụ cười ấy có phải chỉ xuất hiện khi cô ấy muốn cướp đi món đồ mà tôi yêu quý nhất hay không?
Nhưng mà Nam Trúc Du đâu có phải là món đồ mà tôi thích nhất? Anh ấy không phải! Tôi tự nhủ với lòng mình hàng trăm, hàng nghìn lần rằng: Anh ấy không phải!
Vol 3. Tâm trạng
“Không khí vui vẻ quá nhỉ!”, một giọng nói lạnh lùng và mỉa mai vang lên khiến cho Mê Cúc hơi thu người lại. Đột nhiên, mùi thuốc nổ xung quanh chỗ chúng tôi bay lên nồng nặc.
Minh Đạo Liên đến rồi. Thế là cả ba hoàng tử của lớp quyến rũ đều đã có mặt.
Minh Đạo Liên đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, đi thẳng về phía Nam Trúc Du và Mê Cúc rồi chen vào ngồi giữa hai người.
“Trúc Du, ăn cánh gà do cô ta nướng cậu sẽ trúng độc đấy!”
Minh Đạo Liên lạnh lùng nói. Đột nhiên trong khoảng khắc ấy tôi cảm thấy Minh Đạo Liên cũng có chút dễ thương!
“Đạo Liên, cánh gà Mê Cúc nướng ngon lắm mà!”, Trúc Du vừa nói vừa nhét một xiên cánh gà thơm phức vào miệng. Tôi gào lên trong bụng: “Trúc Du, sao anh dám đối xử với Mê Cúc tốt như thế hả?”
Nhưng mà nghĩ từ góc độ khác, từ xưa đến nay, với ai Trúc Du cũng đều đối xử rất tốt. Ngoại trừ tôi, bởi vì anh ấy đối xử với tôi đặc biệt tốt.
“Tiểu Vũ em muốn ăn gì? Anh nướng cho em ăn nhé!”, Mậu Nhất dịu dàng nhìn tôi. Lúc này tôi mới đột nhiên phát hiện ra ánh mắt của mình đã dừng lại trên người Nam Trúc Du rất rất lâu.
“À….”, Minh Đạo Liên nhìn Nam Trúc Du , rồi lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt như ẩn chứa một điều gì sâu sa. Rồi đột nhiên, Minh Đạo Liên xoay người, đẩy Mê Cúc ra càng xa hơn rồi nói: “Nam Trúc Du, nướng bít tết cho tôi ăn đi! Tôi đói chết rồi đây!”
“Được thôi!”, Nam Trúc Du gật đầu.
“Cậu biết nướng bít tết à?”, Mê Cúc chạy vòng qua người Minh Đạo Liên, đến phía sau Nam Trúc Du.
“Ừ! Mê Cúc, cậu có muốn ăn không?”, Nam Trúc Du vẫn quan tâm đến người khác như vậy đấy.
“Có chứ! Mình muốn ăn bít tết do Trúc Du nướng!”, Mê Cúc gần như đang làm nũng với Trúc Du.
“Trúc Du chỉ nướng ột mình tôi ăn thôi! Cậu tránh xa cậu ta ra một chút!”, Minh Đạo Liên cứ như là đang ghen vậy.
“Tại sao chứ? Minh Đạo Liên, ăn nhiều bít tết như vậy tôi e là miệng cậu sẽ càng hôi hơn đấy!”
“Cậu mới….”
….
Nhìn thấy Nam Trúc Du bị vây giữa Minh Đạo Liên và Mê Cúc, ba người cứ anh một câu, tôi một câu, giọng điệu đầy khiêu khích và mỉa mai nhưng cảnh tượng trông lại thật thân mật. Dường như tất cả mọi người đều có thể vây xung quanh anh ấy, tận hưởng nụ cười quyến rũ và sự quan tâm của anh ấy. Mà tất cả những thứ đó vốn thuộc về một mình tôi, nay chỉ trong một khoảnh khắc đã hoàn toàn thuộc về người khác rồi.
Tôi không còn tư cách để sở hữu nữa rồi!
Trái tim tôi bỗng nhiên đau tức như có ai đó đang bóp chặt.
“Tôi từng làm trợ lí cho đầu bếp chính trong ‘câu lạc bộ Hoàng tử”, bao nhiêu năm theo ông ấy nên cũng học được chút tài nghệ nấu nướng. Bít tết nướng chính là món tủ của ông ấy đấy!”. Nam Trúc Du vừa nói với Mê Cúc vừa cắt mỏng miếng thịt bò một cách điêu luyện.
“Cậu ăn không?”, Nam Trúc Du đặt thịt bò đã chín lên giá, sau đó quay đầu lại hỏi Mê Cúc.
“Có chứ! Mình có ăn! Mới nhìn là đã muốn ăn rồi!”, Mê Cúc hào hứng gật đầu, ngồi sát bên cạnh Nam Trúc Du, “Bít tết do hot boy số một của Thần Nam nướng chắc là ngon lắm đây! Đương nhiên là tôi rất muốn ăn rồi!”
“Thật là không nhìn ra được, ai ngờ một nữ vương khí phách ngút trời trong mắt người khác chẳng qua cũng chỉ là một kẻ háo sắc. Này…cái…trên ngực kia sắp chạm vào người người ta đến nơi rồi đấy!”, Minh Đạo Liên vừa ngồi chắn Nam Trúc Du vừa khinh bỉ nói.
“Không cần cậu lo!”, Mê Cúc trợn mắt quát Minh Đạo Liên, mặt hơi đỏ lên, ánh mắt của cô ấy quét nhanh qua người tôi, “Cho dù là kẻ háo sắc thì tôi cũng phải nhắm đối tượng. Trúc Du ưu tú như vậy, nhìn thấy cậu ấy e rằng chẳng có nữ sinh nào không động lòng! Trúc Du, nếu như tôi tỏ tình với cậu, cậu có nhận lời không?”
Bùm….đầu tôi như vừa nổ tung.
Lời nói của Mê Cúc đã quá rõ ràng, chẳng khác gì cậu ấy đang tỏ tình trực tiếp với Nam Trúc Du cả.
“Mê Cúc…”, đôi mắt ngây thơ của Nam Trúc Du đột nhiên hoảng loạn, anh bối rối không biết phải làm sao.
“Trúc Du à, tôi trêu cậu đấy! ha ha…”Mê Cúc cười, ánh mắt quét qua người tôi, dường như nhìn thấu vào tim tôi vậy!
“Cậu dạy mình nướng bít tết nhé! Nhìn có vẻ rất thú vị đấy!”, Mê Cúc đứng sát bên cạnh Nam Trúc Du, vẻ mặt cực kì hào hứng.
Nhưng mà…Mê Cúc không phải là là rất ghét mùi khói với dầu mỡ sao? Cô ấy còn nói rằng bảo cô ấy vào bếp nấu đồ ăn chi bằng để cho cô ấy chết đói còn hơn! Tại sao đột nhiên cô ấy lại có hứng thú với việc nướng bít tết thế?
Tôi ngẩng đầu, nhìn Mê Cúc đang luẩn quẩn bên cạnh Nam Trúc Du, phát hiện ra mình hoàn toàn không thích một Mê Cúc như vậy. Mặc dù Mê Cúc vẫn là bạn thân nhất của tôi, nhưng trong khoảnh khắc này, tôi và cô ấy lại không yêu quý nhau như bạn bè thân thiết, chỉ có sự căm ghét mà thôi. Tôi ghét cay ghét đắng cái bộ dạng của Mê Cúc lúc này.
“Nếu như cậu thực sự muốn học thì tôi có thể dạy cho cậu!”, Nam Trúc Du vừa nói vừa nướng bít tết. Có vài lọn tóc đen nhánh rủ xuống trước mặt anh, khẽ chạm vào sống mũi anh.
Nam Trúc Du khẽ nhăn mũi. Mê Cúc liền thò tay ra, từ từ vuốt những sợi tóc ấy ra sau mang tai cho anh, “Trúc Du, có ai nói với cậu rằng cậu rất dễ thương chưa?”, Mê Cúc nói.
“Thế…thế sao?”, Trúc Du bối rối ngoảnh đầu đi, né tránh ánh mắt của Mê Cúc.
“Thu Mê Cúc, nếu muốn chơi đùa thì đừng đụng đến người của tôi!”, khi tôi đang định xông lên thì Minh Đạo Liên lại lần nữa kéo Nam Trúc Du về phía mình, triển khai “thế trận” với Mê Cúc.
Chơi đùa? Minh Đạo Liên nói vậy là có ý gì? Tôi đứng nhìn họ, trong lòng rối bời.
“Trúc Du, bít tết xong chưa?”, Minh Đạo Liên cũng không phải vừa, anh ta không thèm để ý đến ánh mắt tóe lửa của Mê Cúc, quay sang hỏi Trúc Du.
“Sắp chín rồi”, Nam Trúc Du vừa nói vừa phết gia vị lên miếng bít tết. Tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ấy lúc này, bởi vì anh ấy đang cúi gằm mặt xuống, thấp đến mức không thể thấp hơn.
“Tiểu Vũ, em cũng muốn ăn bít tết chứ? Hay là anh nướng cho em nhé!”, đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi. Ngoảnh đầu lại nhìn hóa ra là Mậu Nhất, anh đang mỉm cười rạng rỡ với tôi.
“Em….”
Tôi nhìn sang phía Nam Trúc Du lúc đó đang nướng bít tết. Câu hỏi này sẽ thích hợp hơn nếu là của Nam Trúc Du hỏi tôi. Nếu như là Nam Trúc Du của trước đây, anh ấy nhất định sẽ hỏi như vậy.
Tiểu Vũ, em muốn ăn bít tết không?
Tiểu Vũ, anh nướng bít tết cho em nhé!
Tiểu Vũ, bít tết anh nướng có ngon không?
Nam Trúc Du trước đây, luôn đặt tôi lên vị trí hàng đầu. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng luôn nghĩ đến tôi trước tiên. Nhưng mà bây giờ, tôi đã đứng trước mặt anh từ lâu nhưng tại sao anh vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của tôi?
Cái gọi là trước đây và bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là chuyện diễn ra trong có vài tiếng đồng hồ, tại sao Nam Trúc Du có thể thay đổi lớn như vậy? anh ấy đang nướng bít tết cho Mê Cúc sao?
Mê Cúc vì anh ấy sẵn sàng chịu học nướng bít tết. Vậy còn anh ấy thì sao? Có phải hiện giờ đang chuyển hết tình cảm vốn dành cho tôi sang cho Mê Cúc không?
Thực ra, anh ấy và Mê Cúc rất đẹp đôi…
“Tiểu Vũ, em sao thế? Sắc mặt khó coi quá! Khó chịu ở đâu à?”, hội trưởng Mậu Nhất đưa tay ra, lòng bàn tay lạnh ngắt đặt lên trán tôi, “Đúng là rất nóng!”
Khi bàn tay của hội trưởng Mậu Nhất bỏ ra khỏi trán tôi, tôi mới chợt phát hiện ra đây là lần đầu tiên chúng tôi thân mật như vậy.
Nhưng mà tôi lúc này…lại quay ngoắt đi tìm kiếm sự phản ứng của Nam Trúc Du.
Nhưng anh ấy vẫn mải mê cùng Mê Cúc nướng bít tết, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Tiểu Vũ, em có ăn bít tết không?”, Mậu Nhất nhìn thấy ánh mắt tôi cứ nhìn về phía bên đó, liền quan tâm hỏi.
“Có ạ!”, tôi khẽ gật đầu.
Mậu Nhất dẫn tôi đến bên cạnh Mê Cúc, Đạo Liên và cả Trúc Du nữa. Anh với tay lấy một xiên bít tết đặt lên giá và bắt đầu nướng.
Nhưng tôi nhìn thấy hình như anh ấy không biết làm cho lắm.
“Xin lỗi em, anh làm mấy thứ này không giỏi lắm!”, Mậu Nhất bối rối nói. Tôi nhìn bộ dạng bối rối của anh, đây có phải là thời khắc mà tôi vẫn luôn mong đợi không?
“Không đâu, bít tết hội trưởng Mậu Nhất nướng nhất định em sẽ thích!”, nói xong câu này, tôi chợt phát hiện có một bàn tay khác khẽ run lên.
Là tôi đa nghi đúng không? Tôi tự nhủ với mình, nhất định là mình đã đa nghi quá rồi!
Tại sao từ đầu tới bây giờ tôi đều một lòng nghĩ về Nam Trúc Du? Đừng có nghĩ về anh ấy nữa!
“Cám ơn anh!”, tôi gật đầu .
“Ha ha, Mậu Nhất, cơ hội tốt nhất định phải biết nắm bắt đấy!”, Mê Cúc thân mật nói như vậy với Mậu Nhất, vẻ mặt ấm áp của cô ấy khiến cho tôi cảm thấy thật mơ hồ.
“Cơ hội tốt gì vậy?”, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Mậu Nhất đang ửng đỏ.
“Không có gì, Tiểu Vũ này, bít tết chín rồi!”, Mậu Nhất mỉm cười, cầm cái đĩa bít tết đưa cho tôi, “Em còn muốn ăn gì nữa, cứ nói với anh, anh sẽ nướng cho em!”
Tôi nhìn xiên bít tết anh nướng cho tôi nằm im trên đĩa. Bên cạnh, tiếng nói chuyện giữa Nam Trúc Du và Mê Cúc lại vang lên.
“Trúc Du, tôi muốn ăn cả cánh gà nữa !”
“Ừ, có muốn ăn thêm chút ớt không?”
“Có”
“Cái đó không tốt cho sức khỏe đâu, cho ít thôi nhé!”
“Ừ, cậu nói gì tôi cũng nghe, cậu đối với tôi thật là tốt!”
…..
“Tiểu Vũ, em không ăn à?”
Mậu Nhất hỏi tôi đầy quan tâm. Lúc này tôi mới phát hiện nãy giờ tôi vẫn đứng yên cầm đĩa thịt bò, không hề động đậy!
Tôi lập tức cắn một miếng thật to. Không hiểu vì sao, bít tết thật đắng!
Vol 4. Lòng rối như tơ vò
Cuối cùng, bữa nướng cũng kết thúc.
“Tiểu Vũ, tí nữa anh đưa em về nhà nhé!”, lúc mọi người đang chuẩn bị về, Mậu Nhất lại gần nói với tôi.
Xung quanh như vang lên tiếng reo vui mừng.
Không khí như có chút hơi ấm dâng lên. Tôi trước nay lúc nào cũng hi vọng có được cảm giác của tình yêu như thế này. Nhưng mà…trong lòng không có được cảm giác hân hoan như ban đầu tôi vẫn nghĩ.
“Hội trưởng, nhân tiện cho tôi đi nhờ một đoạn nhé! Tôi đột nhiên nhớ ra còn để mấy thứ ở nhà Tiểu Vũ!”, Zoey đột nhiên xen vào.
“Zoey, cậu cũng thật là! Muốn lấy đồ thì để lần sau đến tìm Tiểu Vũ cũng được, hôm nay để cho Mậu Nhất và Tiểu Vũ ở riêng với nhau đi! Biết đâu Mậu Nhất lại có điều muốn nói với Tiểu Vũ!”, Mê Cúc lắc đầu, nói với Zoey.
“Nhưng mà tôi thực sự cần gấp mà! Dù sao cơ hội cũng còn nhiều, nếu hội trưởng có điều gì cần nói với chị cả thì cứ để lần sau nói cũng được!”, Zoey nói.
Mặc dù không nhớ ra là Zoey để cái gì ở nhà mình, nhưng nhìn mặt cậu ấy nghiêm túc như vậy chắc không phải là giả. Hơn nữa, đột nhiên tôi cũng không muốn đi riêng với hội trưởng Mậu Nhất.
“Nếu đã như vậy thì cứ để Mậu Nhất chở cả hai chúng ta về đi!”
Một chiếc xe Lincon màu đen, người tài xế với những cử chỉ rất lịch sự…tất cả mọi thứ cứ như ở trong mơ.
Hội trưởng Mậu Nhất đứng ở bên cửa xe, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời. Anh hơi cúi người, mời tôi và Zoey lên xe.
Đây chính là người con trai mà tôi thích! Tôi tự nhủ điều này hàng nghìn lần trong lòng, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp lại anh và nhẹ nhàng bước vào xe. Cửa xe đóng lại, đột nhiên tôi trông thấy nụ cười ấm áp quenn thuộc, hình như Nam Trúc Du đang vẫy vẫy tay với tôi, như để nói: Tạm biệt!
Tạm biệt ư?
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Trên đường đi, mọi người đều im lặng không nói.
Tôi nhìn hội trưởng Mậu Nhất đang ngồi ở băng ghế đầu, không hiểu tại sao, rõ ràng đó chính là Mậu Nhất, chàng trai trong mơ của tôi, nhưng tâm trạng tôi lúc này không phải là sự hân hoan và chờ đợi, mà là một cảm giác khó chịu như có ai đó bóp nghẹt trái tim mình. Suốt dọc đường đi tôi chỉ mong ngóng có thể mau mau về nhà để thoát khỏi cảm giác giày vò và không khí ngột ngạt này. Tại sao khi ở bên cạnh Nam Trúc Du, tôi không hề có cảm giác này? Mỗi khi ở bên cạnh Nam Trúc Du, lúc nào tôi cũng thấy tự do, thoải mái, thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng có chút cảm giác giày vò, khó chịu nào cả.
Đợi một chút, tôi cảm thấy ở bên cạnh Mậu Nhất là một sự giày vò sao? Tôi ngây người rồi lắc đầu thật mạnh: Không, không thể như vậy được! Mình không nên như vậy!
Trên sách nói, khi bạn thích một ai đó, khó mà tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Tôi hiện nay có thể là do căng thẳng nên mới có những hành vi trái với bình thường. Hít một hơi thật sâu, tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.
Xe chạy rất êm.
Cuối cùng cũng đến nhà! Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu lại chợt bắt gặp ánh mắt của Zoey.
“Tiểu Vũ, anh về nhé!”, tiễn tôi vào tận cửa xong, Mậu Nhất liền mỉm cười chào tạm biệt.
“Vâng, tạm biệt anh!”, tôi vui vẻ vẫy tay tạm biệt Mậu Nhất.
Chiếc xe Lincon màu đen xa dần.
“Chị cả, cậu và Nam Trúc Du rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, một lúc sau, Zoey liền lên tiếng, hỏi thẳng vào vấn đề, “Tôi tưởng rằng sau hôm cậu ta làm bạn trai thế thân cho cậu xong, hai người sẽ hẹn hò thuận lợi chứ? Lẽ nào không phải như vậy sao?”
Lúc này tôi mới chợt hiểu ra vì sao một người lặng lẽ đến, lặng lẽ đi như Zoey lại đưa ra đề nghị ngồi nhờ xe của Mậu Nhất về nhà tôi. Hóa ra cậu ấy chẳng có gì để quên ở nhà tôi cả, chỉ là bởi vì Zoey muốn làm rõ chuyện này mà thôi.
“Đâu…đâu có”, tôi né tránh ánh mắt của Zoey , “Giữa tôi và Nam Trúc Du chỉ là diễn kịch thôi, không hề hẹn hò thật sự!”
“Không có á? Chị cả à, có thể bản thân cậu cũng không phát giác ra rằng, từ sau khi quen biết với Nam Trúc Du, cả con người cậu đã hoàn toàn thay đổi. Cậu trở nên hay cười, dịu dàng hơn trước, cũng biết chú ý hơn đến hình ảnh của mình rồi!”, Zoey tiếp tục nói, “Chị cả, cậu nghĩ kĩ đi, trước đây cậu có nghĩ đến việc hôm nay mặc cái gì và đi giày gì không? Cậu có để tâm đến việc lưu lại hình ảnh dịu dàng của mình trong mắt người khác không? Có để tâm đến cảm nhận của người khác không?”
“Tôi…”, họng tôi như nghẹn lại.
Tôi thực sự đã thay đổi rồi ư? Sao bản thân tôi lại không nhận ra nhỉ?
Nhưng tất cả những thay đổi này là vì ai chứ?
Tôi nghĩ muốn xây dựng một hình tượng thật nữ tính trong mắt của Mậu Nhất, nhưng những bộ quần áo nữ tính ấy lại mua khi bắt đầu hẹn hò với Nam Trúc Du. Tôi thường tưởng tượng ra viễn cảnh vui vẻ khi ở bên cạnh Mậu Nhất, nhưng lại cảm thấy thực sự nhẹ nhõm khi ở bên Nam Trúc Du. Tôi cố gắng muốn thay đổi phong cách “đàn ông” của mình, cố dấu tính cách thực sự của mình trước mặt Mậu Nhất nhưng lại thoải mái bộc lộ con người của chính mình trước mặt Nam Trúc Du…
Tôi mơ hồ nhìn Zoey, không thể tìm ra đáp án ình.
“Chị cả, cậu có biết người mình thích là ai không thế?”, Zoey hỏi.
“Đương…nhiên rồi!”, tôi gật đầu mặc dù trong lòng vẫn còn đang hoài nghi, “Tôi thích hội trưởng ngay từ khi tôi vào cấp ba, đây là điều chắc chắn không phải bàn cãi, thế nên chẳng có lí do gì bây giờ lại thay đổi cả!”
“Thế sao? Chị cả, biểu hiện thích một người không giống như biểu hiện bây giờ của cậu đâu! Hay là cậu cứ nghĩ cho kĩ đi, trong lòng của cậu, người mà cậu thực sự thích là Nam Trúc Du hay là Mậu Nhất? Cho dù thế nào, trong hai người đó cậu chỉ được chọn một. Mà đã lựa chọn rồi thì đừng do dự nữa! Nếu như thái độ này của cậu cứ tiếp diễn thì cuối cùng chỉ khiến cho tất cả mọi người cùng tổn thương mà thôi!”, Zoey nói xong liền quay người bỏ đi.
Tôi ngẩn người đứng ở cổng, nhìn theo cái bóng đang khuất dần của Zoey.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...