“Chị cả, chị nhất định phải bảo vệ em đấy! Hu hu hu…Nhất định phải bảo vệ em, đừng để cho bọn họ bắt nạt em!”
Nước mắt chan hòa trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê, làn da trắng mịn, những giọt nước mắt long lanh rực rỡ đến lạ thường, chỉ có một điều đáng tiếc đó là…
Đây là khuôn mặt của một chàng trai.
“Chị cả, chị nhất định phải bảo vệ em đấy!”
Cậu bé vừa khóc vừa nắm chặt lấy vạt áo của tôi, còn tôi đang ưỡn ngực đứng trước mặt cậu bé, oai phong lẫm liệt đương đầu với những đứa nhỏ cứng đầu, bướng bỉnh nổi tiếng trong trường.
“Yên tâm, chị sẽ không để nó cướp mất kẹo sữa của em đâu!”, tôi kiên quyết nói.
“Hu….hu…hu…, chị cả, chị là giỏi nhất! Hu hu hu…”, cậu bé vừa gạt nước mắt vừa chớp chớp mắt nhìn tôi, cái nhìn chứa đựng sự sùng bái.
Sau đó, 1, 2, 3! Để bảo vệ cậu con trai còn yếu đuối hơn cả con gái, xinh đẹp hơn cả con gái này, tôi liền giơ nắm đấm lên…
Từ từ thôi!
Nhất định là tôi đang nằm mơ, chắc chắn là đang mơ!
Không biết đối với một người từ nhỏ đã được nuôi dạy như con trai như tôi đây, loài động vật mang tính đực mà tôi ghét nhất chẳng phải là loại con trai còn yếu đuối, xinh đẹp hơn con gái, đến từ không gian đa chiều này hay sao?
Con trai được sinh ra là để bảo vệ con gái! Con gái sinh ra là để được bảo vệ. Nếu như không có sự tồn tại của những anh chàng đẹp trai này, không có sự tồn tại của những anh chàng giống con gái hơn cả con gái này, vậy thì tôi, tôi…
Cũng sẽ không được bầu làm “nữ sinh nam tính nhất của trường x x” rồi!
Tỉnh lại đi! Nhất định mình phải tỉnh lại thôi! Ban nãy chỉ là một giấc mơ…
…..
“Tinh khí của lục phủ ngũ tạng đều tập trung ở mắt, còn tinh khí của gân, cốt, huyết, khí lại gắn liền với mắt…Cố tà trung vu hạng, mục hệ cấp tắc mục huyền chuyển hĩ…”
Một giọng nói từ nơi xa thẳm vọng lại, nhưng không hiểu đang nói cái gì?
Cái gì là tà trung vu hạng, sau đó đến não, đến mắt, lại đau đầu chóng mặt…bây giờ chẳng phải đợi đến lúc cơ thể suy nhược thì tôi cũng đã bắt đầu hay đau đầu chóng mặt rồi!
Đó có phải là bí quyết võ công không? Đúng, bạn không nghe nhầm đâu, chính là bí quyết võ công đấy! Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi vẫn không thể không thừa nhận, mặc dù bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi, xét trên một lĩnh vực nào đó, tôi, người kế thừa duy nhất đời thứ 18 của võ quán Lâm Nguyên Đường, đang sống một cuộc sống gần như như những đại hiệp trong phim ảnh.
Đương nhiên, “gần như” ở đây là để chỉ cả những gian khổ trong quá trình rèn luyện trước khi thành danh.
Ù…ù…lại một cơn gió lạnh buốt thổi tới, tôi hoàn toàn bừng tỉnh khỏi giấc mộng kinh tởm ban nãy, phát hiện ra mình từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên một tư thế, toàn thân đã bị cứng đơ lại, không sao cử động được. Tôi tỏ vẻ đáng thương, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên vẫn đang tập trung đọc bí kíp võ công, mếu máo nói: “Bố ơi con đói rồi!”
“Đói á? Hôm nay mới đứng tấn có ba tiếng, sao mà đã đói nhanh thế?”, truyền nhân đời thứ 17 của Lâm Nguyên Đường là Lâm Mưu Dị, bố của tôi, lạnh lùng lên tiếng.
Trời đất ơi!
Mới bốn giờ sáng đã bị người ta lôi ra khỏi chăn ấm, chưa kịp uống canh cũng chẳng kịp ăn cơm, bị lôi một mạch ra sau núi, còng lưng đứng tấn trong cái lạnh thấu xương, liên tục trong suốt ba tiếng đồng hồ liền, nếu đổi lại là người khác xem có phải vừa đói, vừa mệt, vừa lạnh, để rồi xuất hiện hiện tượng đau đầu, hoa mắt, rồi thì nằm mơ ác mộng trong tư thế đứng như tôi không?
Thử nghe xem đây có giống là lời của một người cha với con gái của mình không? Chẳng khác gì người máu lạnh cả!
“Bố à, con gái bố đang trong tuổi dậy thì mà, không chịu nổi đói đâu!”, tôi nhăn nhăn mũi, vẻ mặt đáng thương nhìn bố.
“Không muốn chịu đói, không muốn chịu khổ thực ra cũng có thể. Con gái à, con biết không, mỗi lần bố nhìn thấy con khổ cực rèn luyện, trong lòng bố cũng xót xa lắm chứ!”
Toàn thân tôi như nổi gai ốc, kinh ngạc nhìn chăm chăm vào người bố vừa mới trở thành một người bố hiền từ chỉ trong có một giây. Nhưng tại sao có cảm giác như bố còn có ý gì khác nữa. Quả nhiên…
“Con là đồ con ngốc!”, một người bố hiền lành đột nhiên quay ngoắt 1800 , lông mày nhíu lại thành hình chữ “V”, “Con nhìn con xem, mấy năm nay con đang làm gì hả? Từ lúc học lớp một cho đên bây giờ, con nói xem, hi vọng lớn nhất của bố đối với con là gì, trước 16 tuổi tìm được bạn trai phù hợp, sau đó đến năm 18 tuổi kết hôn. Sau đó ta có thể để cho chồng của con tiếp tục kế thừa quyền pháp của nhà họ Lâm, đồng thời nhận lấy trọng trách trưởng môn đời thứ 18. Thế mà con nhìn con xem, còn mấy ngày nữa là đến 16 tuổi rồi? Con đã tìm được bạn trai chưa? Con rể của ta đâu? Người kế thừa của Lâm Nguyên Đường đâu?”
Quạ đen…bay thành từng đàn trên đầu tôi.
Thượng đế ơi, nguyên nhân một người bố tình cảm dạo này bắt tôi tiến hành những bài tập rèn luyện như của địa ngục là bởi vì chẳng bao lâu nữa sẽ đến sinh nhật lần thứ 16 của tôi rồi, thế nhưng anh chàng con rể của ông vẫn chưa thấy bóng dáng đâu hết.
“Con xin bố, năm nay con mới 16 tuổi, chưa có bạn trai là chuyện bình thường. Hơn nữa, cái gì mà 18 tuổi kết hôn chứ? Có ai muốn sớm bị vùi dập trong cái nấm mồ hôn nhân ấy đâu cơ chứ?”
Tôi cảm thấy vô cùng bất mãn, hơn nữa, theo luật hôn nhân của quốc gia, thanh niên 18 tuổi vẫn chưa thể kết hôn. Điều này đến cả một kẻ mù pháp luật như tôi còn biết, huống hồ…
Bố đúng là “đồ cổ” mới được khai quật!
“Cho dù thế nào thì bố cũng quyết rồi! Cho dù có là ông trời cũng không thể thay đổi quyết định của Lâm mỗ này! Cho dù có phải cho con đến một bộ lạc nguyên thủy nhất của Châu Phi thì con cũng phải kết hôn đúng vào lúc tròn 18 tuổi! Lúc con sinh ra, thầy xem tướng đã nói như vậy rồi, con là mệnh tướng quân đầu thai làm con gái, nếu như không sớm gả chồng thì cả đời này ta không có cơ hội được ôm cháu!”
Không thèm để ý đến sự bất mãn của tôi, bố thẳng thừng nói: “Nếu như vào ngày sinh nhật con mà con vẫn chưa tìm được bạn trai, bố sẽ tổ chức đính hôn cho con và thằng ranh Tùng Bình rồi tiến hành hôn lễ cho cả hai khi con tròn 18 tuổi!”
“Cái gì? Bố ơi, bố điên rồi, bố nói là muốn con và Phác Tùng Bình đính hôn sao?”
“Bộp” một tiếng, toàn thân tôi đổ sập xuống nền đất trước cái tin kinh thiên động địa ấy, cái mông đáng thương bị hôn mạnh xuống đất, thật thê thảm! Nhưng lúc ấy, nỗi đau trên mông không thể sánh bằng nỗi kinh ngạc trong lòng. Bố mình điên mất rồi! Chắc chắn là bố mong người kế thừa quá đến phát điên rồi! Phác Tùng Bình ư? Trời ơi, sao tôi có thể kết hôn với một người cùng lớn lên bên tôi, một người giống như anh trai của mình cơ chứ?
Trên thế giới này, đời nào có chuyện anh trai kết hôn với em gái không cơ chứ? Đáp án đương nhiên là : Không…thể…được!
“Bố ơi, bố điên thật rồi! Cho dù bố có sốt ruột tìm người kế thừa Lâm Nguyên Đường đến mấy thì cũng nên hỏi ý kiến của người ta trước đã chứ? Tùng Bình sao có thể đồng ý một đề nghị hoang đường như thế cơ chứ? Bố ơi, bố…”
“Cháu đồng ý”
Tôi còn chưa kịp lớn tiếng phản đối đến cùng thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói ngốc nghếch quen thuộc.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn về hướng có tiếng nói phát ra. Trên con đường nhỏ dẫn ra sau núi, có một bóng người đứng đó đã lâu. Người đó cắt tóc ngắn đến mức không thể ngắn hơn, trên khuôn mặt vuông hình chữ điền đen thui là hai con mắt sáng long lanh, nụ cười hé nở trên đôi môi để lộ hàm răng đều tăm tắm và trắng bóng.
Bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt cậu ta mặc trên người dính đầy bùn đất, có lẽ là do bị ngã trong khi tập luyện.
Nhưng tôi nghĩ, nếu như không có người nhắc nhở thì cái tên Tùng Bình dở hơi này chắc chắn không phát hiện ra rằng mình nên thay bộ quần áo đó ra.
“Thưa bác, cháu đồng ý ạ, à không, không đúng, thưa bố, con đồng ý ạ!”
Tùng Bình sải bước đến trước mặt bố tôi, giơ tay lên như học sinh lớp một, giọng điệu có phần phấn khích.
Quạ đen đang bay thành từng đàn trên đầu tôi, kêu la ầm ĩ. Tôi đột nhiên toát mồ hôi hột.
“Phác Tùng Bình, có phải cậu vẫn còn ngái ngủ không hả? Bố tôi vừa mới nói là sau một tháng nữa sẽ cho hai chúng ta, hai người chưa từng yêu nhau đính hôn đấy, không phải trò đùa đâu, là đính hôn thật đấy!”
Tôi vừa nói vừa giơ nắm đấm về phía cậu ta, chỉ muốn đấm chết cái tên dở hơi này.
“Tôi biết là đính hôn mà, tôi đồng ý! Chỉ cần là những việc có liên quan đến Tiểu Vũ thì tôi đều đồng ý!”.
Tùng Bình vốn là bạn thanh mai trúc mã kiêm vệ sĩ của tôi, mặc dù võ công không bằng tôi, chỉ số IQ kém xa tôi nhưng khả năng chịu đòn của cậu ta lại vào hạng nhất!
Cậu ta đứng thẳng lưng, dáng điệu hiên ngang, nhìn tôi chứa chan tình cảm, chậm rãi thốt ra từng từ một:
“Tiểu Vũ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của bố vợ, nhất định sẽ kế thừa Lâm Nguyên Đường và chăm sóc Tiểu Vũ tử tế suốt cả đời này!”
Yên tâm? Chăm sóc tôi tử tế cả đời? Cậu ta đang nói cái quái gì vậy nhỉ? Cậu ta đang tỏ tình với tôi sao? Đây rõ ràng là những lời mà người chồng nói với người vợ trong đêm tân hôn ở những bộ phim truyền hình mà! Lại còn bố tôi nữa chứ, ông ấy lại còn mỉm cười hài lòng, lấy tay vỗ vỗ lên vai Tùng Bình như là con trai của mình vậy.
Trời ơi, chắc là bọn họ xem phim truyền hình nhiều quá thì phải!
Nhìn cái tên Tùng Bình mặt mày nhăn nhở, quần áo luộm thuộm kia tôi lại thấy bực mình. Cho dù tôi có ế đi chăng nữa tôi cũng không thể trao cả tuổi thanh xuân, tình yêu đầu và nụ hôn đầu…cho anh ta được!
Không thể được! Không bao giờ!
“Này, hai người cấu kết với nhau phải không? Các người tưởng rằng Lâm Xuân Vũ này không tìm được ai khác hả?”, tôi lớn tiếng chống đối.
“Tùng Bình, quyền pháp của nhà họ Lâm, Lâm Nguyên Đường và cả Vũ Chi Nhai đều phải nhờ vào cháu đấy!”, bố tôi vỗ vào vai Tùng Bình, rồi nháy mắt với tôi, dường như muốn nói: Không phải là bố khinh thường con đâu nhé, là do con thực sự không tìm được một động vật giống đực khác đấy thôi!
“Tiểu Vũ, chẳng nhẽ cô không nhìn ra sao? Tôi thích cô, thích cô từ lâu rồi! Vệ sĩ đẹp trai và đại tiểu thư…chúng ta chẳng phải là một cặp trời sinh hay sao?”, Tùng Bình không thèm để ý đến bộ mặt như đưa đám của tôi, tiếp tục chìm sâu vào thế giới của mình, hạnh phúc nói.
Rầm….hình như tôi nghe thấy tiếng trời sập xuống ở bên tai.
“Đúng thế, đúng thế! Tùng Bình à, nếu như vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của mình mà Tiểu Vũ vẫn chưa tìm được bạn trai, ta sẽ để cho hai con đính hôn. Sau đó chính thức bắt đầu truyền giáo quyền pháp nhà họ Lâm cho con….Ha ha ha, chuyện này đã có ta làm chủ!”
Chuyện gì thế này? Tôi ngẩng đầu, oán hận nhìn lên bầu trời xanh biếc. Có cần thiết mới sáng ra đã cho tôi một cú sốc lớn thế này không? Giấc mơ ban ngày lúc sáng đã đủ đáng sợ lắm rồi, chẳng nhẽ cuộc đời bi thảm của tôi còn có thể tồi tệ hơn nữa sao?
Cho dù thế nào, trước ngày sinh nhật, mình nhất định phải phá vỡ kế hoạch đáng sợ này của bố!
Đó chính là, cho dù có phải đào sâu xuống ba thước đất, dốc hết toàn bộ sức lực, cho dù có phải mua cũng nhất định phải lôi cho bằng được một anh chàng hoàn mỹ nào đó về nhà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...