Vậy là cũng 1 năm kể từ ngày em viết cái này . Thật không ngờ là đôi lúc nó vẫn nổi lềnh phềnh đâu đó trong f145, đôi lúc em vẫn nhận được 1 vài dòng inbox chia sẻ từ một vài người đã bỏ chút thời gian đọc thớt này . Có lẽ đây là những dòng cuối em viết về mối tình này, hy vọng những ai đã từng đọc đoạn đầu có thể đọc nó .
Thời gian cứ trôi và lòng người thì cứ thay đổi. Đã từng có những thứ ta ngỡ là đậm sâu thiên trường địa cửu, ngờ đâu khi ngoảnh lại đã chỉ còn lại là một nắm tro tàn. Quá khứ có buồn vui, đau thương đắng đót hay ngọt ngào yêu thương, nếu đã đi qua, nhìn lại sẽ chỉ còn lại những mảng màu tro hoa hồng. Đẹp nhưng mong manh và vụn vỡ, không nên cố cầm nắm hay níu giữ. Những gì đã qua là qua, hết là hết, không nên cố chấp cưỡng cầu bản thân làm gì.
Có lẽ khoảng 3 tháng trước đây, em vẫn còn băn khoăn liệu mình sẽ còn thích anh ấy tới khi nào. Nhưng ở hiện tại, có thể chắc chắn khẳng định rằng tình cảm này đã đến lúc nên được xếp vào ngăn tủ. Đóng lại. Khóa và cất chìa khóa đi, mỉm cười nói tạm biệt với một tôi rất xưa cũ. Một tôi đã từng thực lòng yêu một người tới mức sẵn sàng thay đổi bản thân, một tôi đã từng lấy người đó làm mục tiêu phấn đấu, một tôi đã từng vì người đó mà rớt những giọt nước mắt còn ấm vị thanh xuân.
Suốt một năm qua, em không chủ động liên lạc với anh ấy ( trừ một lần em hơi say nên có nhắn tin, cái này sẽ kể ở dưới ). Đôi khi nhớ đến, em lại hỏi S. xem dạo này anh ấy ra sao. Cứ như vậy, em bình thản với công việc mới và những mối quan hệ mới, không còn thể hiện cho ai biết là mình còn tình cảm với anh. Đêm giao thừa, như thông lệ, anh ấy gọi cho em, như chưa từng có một khoảng thời gian dài không liên lạc, anh rất tự nhiên mở đầu cuộc hội thoại, vẫn 3 tiếng Neko-chan ấm áp, vẫn những câu chúc mọi năm : cao lên, mập ra, mạnh mẽ hơn nữa, và sớm có người yêu. Em lúc ấy đang biêng biêng vì lúc tối tiệc tất niên trót uống hơi nhiều ( hồi đó tửu lượng kém  , anh ấy nói gì cũng gật gù vâng dạ, gãi gãi cổ con mèo đang ngồi trong lòng. Nghe tiếng anh cười rất khẽ ở đầu dây bên kia : “Nhóc con, lần sau đừng có uống linh tinh nữa, vẫn còn kém lắm.”
Em vùng vằng, định nói gì đó mà lời ra đến lưỡi lại biến đâu mất, chỉ còn tiếng “hừ” giận dỗi.
Anh vẫn cười, bảo : “Anh chuẩn bị đi chùa với mẹ, có muốn anh cầu gì cho không?” Em lắc lắc, lại nhớ ra anh không nhìn thấy, toan mở miệng thì anh bảo: “Lắc cái gì, nói nhanh nào”.
Em lầu bầu: “Sao biết em đang lắc đầu?”
-Em lúc nào chẳng thế, haha. Nào nói nhanh, đầu năm đừng để anh chờ.
Em nghĩ nghĩ, một lúc sau nói :
-Em chẳng biết nữa, tùy anh đó.
-Sao lại tùy anh, cầu cho em mà.
-Ừm, thì anh biết em như nào mà, haha.
-Thôi cái kiểu cười ngu si ấy đi.
Em vẫn ngây ngô cười, tưởng tượng ra mặt anh nhăn nhó kiểu bất lực ở đầu dây bên kia.
-Haiz. Vẫn như mọi năm nhé, sẽ cầu cho em mọi sự bình an, đồng ý không ?
-Vâng, nhưng mà anh này.
-Ừ ?
-Anh nhớ cầu ình sớm gặp được người phù hợp nhé.
-…
-Anh ?
-Ừ anh nghe rồi. Vậy ngủ đi nha, năm mới ấm áp.
-Dạ. Em cúp máy nhé.
-Ừ. Em cúp đi.
Lúc nào cũng thế, dịu dàng đến đáng sợ. Em vẫn đang ngồi thần người trên ghế thì S. gọi về.
-Alo, nghe mày.
-Năm mới vui vẻ.
-Cám ơn. Năm mới vui vẻ, nhớ nhà quá thì cứ gọi về nhé.
-Ừ. Nó gọi ày chưa ?
-Nó nào ?
-Còn ai vào đây nữa.
-À ừ có vừa xong. Năm nào chẳng 2 đứa mày xông điện thoại tao.
-Ừ. Nó có hỏi thăm mày không ?
-Không, chẳng hỏi gì cả.
-Ừ rảnh đâu hỏi, nó hỏi tao suốt rồi.
-….
-Ê ê.
-Mày bảo là nó hỏi mày về tao á ?
-Ừ. Tuần một lần. Mày ổn chứ ?
-Không ổn lắm, nãy tao uống hơi nhiều, tao đi ngủ đã, mai rảnh tao gọi cho hen.
-Ừ. Lớn rồi đấy, cái gì cần quên thì quên đi.
-Biết rồi. Cằn nhằn nhiều quá. Tao cúp trước nha. Bai.
Thực sự là có chút bất ngờ khi biết anh vẫn hỏi thăm về em như vậy. Nhưng em đã không còn là con bé có thể nhảy cẫng lên vì những niềm vui nho nhỏ kiểu ấy nữa, nên đánh răng rửa mặt rồi ôm mèo đi ngủ. Sáng mùng một dậy, thấy có tin nhắn lúc hơn 2h của anh: “Cầu rồi nha ngốc. Đừng lo cho anh mãi thế. Em cũng nên cho người khác cơ hội đi.” Đắn đo một hồi, em vẫn quyết định không rep.
Thế là từ đó lại mất liên lạc, đến hôm sinh nhật anh, em cũng không tặng quà, chỉ đơn giản nhắn một cái tin dài 3 trang như mọi năm, đọc tin nhắn trả lời rồi thôi. Cả hai lại đóng vai người lạ tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...