Đặt chế độ máy bay cả laptop vs điện thoại , em ngồi đốt một mạch hết 3 điếu thuốc ( em biết hút thuốc từ năm lớp 4 , hồi đấy bố em bị nghiện thuốc nên cho em thử luôn  . Moá , khói đầy phòng , tí chết sặc , đm ông éo thích đau khổ vì thất tình . Mở cửa sổ phòng cho thoáng , đi tắm tận 2 lần cho hết mùi , lạnh như mèo mắc mưa , em ngồi quấn chăn run cầm cập . Vừa lầm bầm chửi thằng khốn nạn đã đẩy mình vào cảnh khổ sở , em vừa làm mớ bài tập đội tuyển dài ngoẵng. Làm xong thì cũng 3h sáng , em leo lên sân thượng.
Gió lạnh buốt , trời tối đen , hiếm hoi lắm mới thấy một ngôi sao le lói. Em chợt thấy lòng trống rỗng , 1 nỗi buồn vô cơ dần len lỏi trong tim. Lại đốt thêm 1 điếu thuốc. Rít hơi cuối cùng , vứt mẩu đầu lọc xong , em thoát chế độ máy bay , ngồi bệt xuống một góc sân thượng.
5'. 10'. 15' trôi qua.
Điện thoại im lìm , không một tin nhắn đến.
Em ngồi đọc lại những tin gần đây nhất , tất tật đều là của cún.
Hình nền điện thoại là hình cún.
Số đầu tiên trong danh bạ là số cún.
Dường như em đã để cún chiếm một phần quá lớn trong cuộc sống của mình.
Đột nhiên , gió cuốn tung bụi ở xó sân thượng bay đầy người em , chớp mắt vài cái , nước mắt cứ thế chảy dài. Tự nhiên thấy mình thật yếu đuối hèn hạ.
Cóc thèm lau nước mắt , em bấm dãy số em đã thuộc lòng. Những hồi chuông đanh điếng vang lên. Không ai nghe máy.
Nhếch mép cười một mình , em soạn 1 cái tin dài 6 trang gửi cho cún , đại ý là trách cún ko rep inbox em lúc tối , r hỏi cún tình cảm cún dành cho em là gì khi bất chợt chị/em/bạn gái cún có chuyện là cún bỏ rơi em. Chốt tin nhắn thế nào em đếch nhớ nữa , chỉ nhớ hồi ấy nhắn dài vãi mèo.
Gửi xong , em vào phần delete message , xoá tất cả inbox và tin đã gửi. Sửa luôn cả tên cún trong danh bạ thành A N. , đệch nhìn lạ vãi . Từ mai nhắn gì thì cũng là anh trai , ông éo thèm . Onl facebook , làm quả status : ĐM ANH , đặt chế độ riêng tư là " Only me " , thấy hả hê vc. Tình cảm của chúng ta chỉ đáng 6 chữ cái đã tính cả dấu cách thôi .
Khoá cửa sân thượng cẩn thận , em xuống phòng , thấy cũng 4h15 mẹ r , kệ ông cứ ngủ .
Đặt mình xuống gối , chui vào chăn , em lại khóc. Đm đã tưởng nắm trong tay r lại mất . Khóc độ 10' xong dễ ngủ hẳn . Đó là rạng sáng ngày 28/11/2012.
Sáng hôm sau dậy thì ốm cmnl . Nghỉ học đội tuyển 3 ngày , trừ các giáo viên phụ trách và cả team thì ko ai biết . Tốt thôi , ông éo cần ai thương hại .
Trong 3 ngày nghỉ ốm , em khóc khá nhiều. Vì ngày hôm sau đêm em nhắn tin , cún đã rep bằng 1 tin cũng rất dài. Em chỉ nhớ đúng 2 câu : Anh xin lỗi vs câu nữa là " Hôm nay ko có mưa nên anh sẽ ko khóc đâu ".
Ồ , tốt thôi.
Em ko rep , tắt luôn máy.
Sau 3 ngày nghỉ ốm , em đi học trở lại , nhưng thật sự đã ko còn sinh khí trong người. Hôm nào trót quên dặm tí son là trông như cái xác chết trôi . Chật vật làm quen vs cuộc sống nhàn nhã vì điện thoại đã thôi rung bất chợt , em tự giam mình trong nhà tù em tự tạo ra. Sau 4 ngày như thế thì cún biết chuyện , nhắn tin thăm hỏi trách mắng em ko biết giữ sức khoẻ. Em cố rep với một thái độ bình thường nhất có thể , được tầm 15 tin thì em bảo bận học , hẹn khi khác nói chuyện.
Điện thoại lại im lìm.
Em tắt điện đi ngủ. Kệ mẹ bài vở , mệt bỏ bu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...