Editor: Bánh Trứng
Các lớp điểm danh xong liền bắt đầu lên đường. Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời bao phủ khắp mọi nơi.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của giáo viên chủ nhiệm, các lớp cũng từ từ di chuyển đến núi Phật, có điều mới ra khỏi cổng trường không bao lâu thì hàng lối không ngay ngắn nữa, các học sinh chơi thân với nhau bắt đầu tụm lại đi chung.
Mộc Miên cũng tìm kiếm bóng dáng của Lâm Mộ An giữa biển người.
Anh cũng rất dễ nhận ra. Giữa một đám người mặc đồ bình thường, chỉ có mình anh là mặc đồng phục xanh trắng.
Ánh mắt Mộc Miên sáng lên, nhanh chân chạy tới.
Phương Vân lắc đầu một cái, vô cùng bất lực, ánh mắt đậu trên Từ Tĩnh đứng cách đó không xa. Hai người bèn nhìn nhau cười, giống như cùng cảnh ngộ, đành tay trong tay đi với nhau.
"Lâm Mộ An."
Mộc Miên gọi tên anh, âm thanh vui vẻ, thần sắc tươi tắn. Lâm Mộ An nhìn cô một cái, không nói gì, thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ.
Bên cạnh anh có mấy cô gái đi chung với nhau, nghe thấy vậy liền quay đầu cẩn thận đánh giá cô, ánh mắt không rõ ý tứ. Mộc Miên không nhịn được, nhíu mày một cái.
"Cậu muốn uống sữa tươi không?"
Ánh mắt cô trở lại trên người anh, hai tay nắm chặt lấy quai cặp đang đeo trên lưng, ngửa đầu hỏi anh.
Dáng vẻ vô cùng thuận mắt.
"Không."
Lâm Mộ An mặc dù không biểu hiện gì nhưng vân trả lời cô.
Mộc Miên nhìn thấy sắc mặt mấy cô gái đứng bên kia thay đổi, đẩy đẩy nhau mấy cái. Cuối cùng, cô gái xinh đẹp nhất trong số đó đi ra, xấu hổ lên tiếng.
"Lâm... Lâm Mộ An, vậy cậu có muốn uống nước không..."
Không có ai trả lời, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt cô gái kia vốn chỉ hơi đỏ, bây giờ đã đỏ hẳn như gan lợn.
Mộc Miên nghiêng đầu nhìn người nọ, anh tựa như không nghe được cái gì, tâm trạng hờ hững, môi mỏng mím lại, cả người toát ra sự lạnh lẽo buốt giá.
Khuôn mặt Mộc Miên không lộ ra bất kỳ điều khác thường nào, giống như vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì. Cô chỉ im lặng đi bên cạnh Lâm Mộ An, mấy người kia cũng trầm mặc đi dẹp sang một bên.
Không lâu sau, đường trở nên dốc hơn khá nhiều, Mộc Miên đeo nguyên một cái ba lô vải to, đi được một chút đã thở mạnh.
Cô đi chậm hơn một chút, chiếc túi sau lưng đột nhiên bị người nhấc lên, bên tai vang lên âm thanh trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc.
"Đưa tôi."
Mộc Miên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì quai cặp đã tuột xuống, chiếc cặp bị anh cầm trên tay.
"Không cần đâu... Cũng không quá nặng..."
Mộc Miên trình bày, Lâm Mộ An coi như không nghe thấy gì, cụp mắt lờ đi. Mộc Miên tỏ vẻ tức giận, nhìn chằm chằm xuống chân một hồi, nhưng trong lòng lại nảy sinh cảm giác hạnh phúc nho nhỏ.
Đắm chìm trong cảm giác đó, cô không phát hiện ra có mấy người đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trình Thanh vặn vẹo ngón tay, sắc mặt ảm đạm nhìn hai người đang đi phía trước.
Lâm Mộ An chưa bao giờ giúp đỡ mọi người.
Vậy mà bây giờ anh lại chủ động cầm túi hộ người khác.
Người đi bên dè dặt đẩy cô ta một cái, nhỏ giọng nói: "Thanh Thanh..."
"Hả? Mình không sao..." Cô ta cười cười, thả lỏng bờ môi bị cắn đến hằn cả dấu răng ra.
Mộc Miên nhìn cái tay của ai kia.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xách cặp của cô. Chiếc cặp màu xanh đậm có in hình mèo con được anh cầm liền trở nên đẹp hơn.
Ây da, Mộc Miên chưa từng thấy cặp của cô đẹp mắt đến như thế.
Mọi người bắt đầu đi lên núi, con đường dốc đã chuyển thành các bậc thang dài không thấy đích. Cây cối từ hai bên mọc lan ra, có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài sườn núi cùng lớp sương mù mờ ảo.
Vô cùng đẹp đẽ.
Mộc Miên chuyên tâm ngắm phong cảnh, không để ý đường đi.
Trước khi cô trượt chân một giây, bên cạnh có người đỡ lấy cô.
Mộc Miên giật mình ngẩng đầu thì nhìn thấy sự bất mãn trong ánh mắt Lâm Mộ An.
"Nhìn đường."
Anh nhả ra hai chữ, định thu tay về. Tay chưa kịp đưa về đến nơi, Mộc Miên đã nhanh tay nhanh mắt bắt được tay anh, đan mười ngón tay vào nhau thật chặt, nắm thật chắc, vô tội trợn tròn mắt.
"Vậy cậu dắt tớ đi, nếu không tí nữa tớ lại ngã thì sao..."
"Không thích."
Anh hất tay cô ra.
Mộc Miên lại cố chấp kéo tay anh, Lâm Mộ An tiếp tục hất ra. Hai người cứ như vậy được ba bốn lần, Mộc Miên nghe được tiếng anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó anh kéo áo tay áo đồng phục rộng ra, che đi tay hai người đang nắm nhau.
Mộc Miên: "???"
"Mắt coi như chưa thấy gì vậy."
Anh không quay đầu lại mà cứ nói.
Mộc Miên::) (≧∀≦)
Mặc dù thủ đoạn không phải chính trực lắm, kết quả cũng không thẳng thắn lắm nhưng Mộc Miên đã đạt được mục đích của mình. Hai bàn tay đan xen vào nhau, giấu kín trong ống tay áo, cô siết chặt lấy tay anh.
Hai người cứ đi như vậy. Đến lưng chừng núi có một lán nghỉ chân nho nhỏ để nghỉ ngơi, trên đó đã có khá nhiều người ngồi. Trước khi bước vào tầm mắt của các bạn, Mộc Miên nhanh chóng buông tay anh ra.
Lâm Mộ An không rõ ý tứ nhìn cô một cái.
Từ Tĩnh rất nhanh tìm thấy cô, lập tức ngoắc tay với cô. Mộc Miên nhìn sang chỗ đó, Từ Tĩnh ngồi ở phía góc, bên cạnh cô ấy là Phương Vân. Mộc Miên đảo mắt nhìn một vòng, xung quanh hai người ấy đã không còn chỗ trống nào rồi.
Cô nhìn hai người đó, lắc đầu vài cái rồi cùng Lâm Mộ An đi đến một góc khác để nghỉ ngơi.
Thổi qua đám bụi, Mộc Miên không thèm chú ý đến hình tượng mà ngồi bệt xuống, đưa tay với lấy cái cặp cạnh Lâm Mộ An.
Sau đó cô vùi đầu vào tìm đồ ăn vặt.
Lâm Mộ An bình tĩnh đánh giá cô. Trong trí nhớ của anh, trước đây cô cũng như vậy, không kiêng kỵ gì mà cứ ngồi trước cửa nhà anh, bộ dạng vừa lười biếng vừa tự nhiên.
Không hề nhìn thấy một chút xấu hổ hay căng thẳng nào trên người cô.
Trong đầu anh không tự chủ nhớ tới mấy lần kia. Anh khẽ rũ mắt xuống, yên lặng ngồi cạnh cô.
"Sữa tươi nè~~"
Mộc Miên lấy ra một hộp sữa từ trong túi, đưa cho anh. Lâm Mộ An nhận lấy, xé ống hút ra rồi cắm vào, đưa vào miệng hút một hơi, cả khuôn mặt tỏa ra vẻ thỏa mãn.
Mộc Miên đang uống nước dừa, khó hiểu không biết có vị như thế nào. Vì vậy, cô nhả ống hút ra, tiến tới hào hứng hỏi anh:
"Uống ngon lắm à?"
Lâm Mộ An nghe thấy vậy lập tức cảnh giác nhìn cô, người nhích về phía sau một chút, trong ánh mắt toàn là sự phòng bị.
Mộc Miên tỏ vẻ tức giận bĩu môi, lẩm bẩm: "Tớ mới hỏi có một tí..."
Lâm Mộ An chậm rãi chớp mắt, không hề thả lỏng chút nào, rõ ràng là rất nhớ chuyện đã xảy ra lần trước.
Mộc Miên đảo mắt, lục tìm trong trí nhớ câu nói cô đã từng nói với anh, nhỏ giọng mở miệng: "Cho tớ thử một ngụm thôi, được không?"
Cô cố tình bày ra vẻ ngây thơ vô tội.
Lâm Mộ An liếc cô một cái, im lặng cự tuyệt.
Mộc Miên cười cười uy hiếp: "Không cho tớ sẽ hôn cậu ngay bây giờ."
Đúng như dự đoán, người trước mặt cô liền biến sắc. Lâm Mộ An cau mày, nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Mộc Miên..."
"Ơi."
Cô cười như gió xuân.
Lâm Mộ An không thèm để ý tới cô nữa, tiếp tục uống sữa, chỉ là yết hầu của anh rõ ràng di chuyển nhanh hơn, anh đang cố tình uống thật nhanh.
Tâm tình Mộc Miên hiện tại rất tốt, cô vừa ngắm trời xanh mây trắng, vừa chậm chạp hút nước dừa.
Hai người chung sống hòa bình với nhau trong chốc lát. Chợt, một mùi hương nhẹ nhàng, khác thường truyền tới, Lâm Mộ An nhíu mày, quay đầu nhìn qua. Mộc Miên đang động thủ với túi bánh sầu riêng.
"..."
"Muốn ăn không?" Mộc Miên mở túi ra, đưa cả túi bánh sầu riêng đến trước mặt anh. Đáy mắt Lâm Mộ An thoáng qua vẻ hoảng loạn, anh lùi tít ra xa, lắc lắc đầu.
"Ăn ngon lắm."
"Thật đấy, cậu ăn thử một chút đi."
Mộc Miên vẫn tiếp tục nhìn anh quảng cáo.
Lâm Mộ An đẩy tay cô ra, quát khẽ: "Cách xa tôi ra một chút."
Anh sắp ọe mất. T_T
Mộc Miên thấy thế liền bĩu môi, cầm túi bánh sầu riêng chạy tới chỗ Từ Tĩnh. Lâm Mộ An như vứt được gánh nặng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Tĩnh Tĩnh~~"
"Cái cậu thích nhất nè."
Mộc Miên đi tới góc, trực tiếp ngồi lên đùi Từ Tĩnh, đưa một miếng bánh sầu riêng lên bên mép cô ấy, Từ Tĩnh há miệng, mặt đầy hưởng thụ.
"Ngon quá..." Từ Tĩnh cảm khái từ sâu thẳm trong lòng.
Mộc Miên cười híp mắt đút cho cô ấy một miếng rồi lại tự đút cho mình một miếng. Hai người cứ tôi một miếng cậu một miếng, ăn hết sạch hộp bánh sầu riêng.
Phương Vân ngồi cạnh bịt mũi trợn mắt há mồm nhìn.
Hậu quả của việc ăn hết nguyên một hộp bánh có vị sầu riêng là gì? Đó là Lâm Mộ An đến tay cũng không cho cô nắm.
Mộc Miên: "..." \\٩(๑"^"๑)۶////
Tác giả có lời muốn nói: "Cô em thích ăn nhiều sầu riêng, trong tâm hồn sẽ toát ra một mùi hương đặc biệt hơn người:))"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...