"Vậy nên, cậu bao nuôi một chàng trai còn chưa từng yêu đương." Gia Gia kết luận: "Đúng là đầu gỗ."
"Ừ." Diêu Dao gật đầu, nhìn cô bạn dùng chiếc nĩa cắt vụn miếng bánh ngọt, rồi cô gọi phục vụ thêm món khác.
"Tớ nhớ không lầm cậu nói chỉ ngủ cùng mỗi người một lần sao?" Gia Gia nghi hoặc hỏi: "Tớ nhớ rõ bộ dáng đẹp trai và sạch sẽ của cậu ta, cao lớn lại cường tráng." Gia Gia cố gắng nhớ lại.
"Cậu thích kiểu người này sao, bảo sao chưa từng nói đến yêu đương, tớ vẫn còn nhớ mối tình đầu của cậu..."
"Được rồi, tớ đã sớm quên rồi." Diêu Dao lấy một miếng bánh nhét vào miệng cô: "Tớ chỉ là không muốn tuổi trẻ của cậu ấy bị trì hoãn vì chuyện tiền nong mà thôi.
Còn là sinh viên thì vẫn nên học hành chăm chỉ."
Gia Gia hừ lạnh: "Nếu cậu tốt bụng như vậy, tại sao không cho tớ tiền đi?"
Diêu Dao lập tức trở mặt, xem thường, "Nói về cái này", cô dừng lại: "Cậu đến trễ một tiếng nha.
Tối nay nhất định phải mời tớ ăn thịt bò đó!"
Gia Gia thở dài bất lực, tự biết mình đuối lý, đành bắt đầu gọi điện cho nhà hàng đặt chỗ.
Diêu Dao cầm điện thoại lên nhìn nhìn, vẫn không có tin tức gì từ cậu.
Gọi điện thoại xong, Gia Gia liếc mắt một cái, “Đại kim mao” sao? Lại nhìn thấy vẻ mặt Diêu Dao buồn rười rượi, tựa như cô gái nhỏ đang rối rắm trong tình yêu.
Chắc Diêu Dao không thích Hoắc Không Hiệp kia đâu nhỉ?!!
Gia Gia mím môi, sâu xa nói: "Tớ nhắc nhở cậu, chơi đùa thì có thể.
Nếu thực sự động tình, cậu lập tức tỉnh táo đi.
Hai người không cùng đường, thực sự không thể đi cùng nhau."
Diêu Dao bĩu môi, thè lưỡi: "Ai cần cậu lo."
"Tớ mặc kệ, hôm nay có muốn đến B1 không?" Gia Gia hỏi.
Cô nhớ đến cuộc gọi không quá thân thiện với Kỳ Kỳ, lại nghĩ về Hoắc Không Hiệp.
"Thôi đi." Diêu Dao khoanh chân, dựa vào ghế sofa nói một cách uể oải, "Ăn no tớ sẽ về nhà, mệt quá."
Chín giờ, Hoắc Không Hiệp và những người khác bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
"Kỳ thi này thật bất thường." Lão Hắc ngửa mặt thét gào, Hoắc Không Hiệp gật đầu đồng ý, "Đúng là có hơi khó một chút."
"Một chút?" Lão Hắc thở dài, "Cậu đang nói tiếng người sao? Tớ sắp chết đói rồi, đi phố ăn đằng sau đi.
"
Có một con đường phía sau trường đại học S, đều là những món vừa ngon vừa rẻ, là nơi tụ tập của sinh viên nơi này.
Hoắc Không Hiệp lắc đầu, "Tớ không đi đâu, tớ phải về nhà chăm ba.
Ngày mai còn phải đi học bù, buổi tối sẽ không về."
Lão Hắc nhíu mày, đưa tay sờ bụng Hoắc Không Hiệp, toàn là cơ bắp cứng rắn, "Cậu nhìn đi, còn không có miếng thịt nào.
Đi ăn rồi mua một ít về cho chú nữa." Nói xong liền kéo Hoắc Không Hiệp đi.
Trong lúc chờ cơm, Hoắc Không Hiệp lấy điện thoại ra.
Thấy Diêu Dao đã gửi cho cậu vài biểu cảm vào mấy giờ trước.
Hoắc Không Hiệp nghi ngờ nhìn chằm chằm vào điện thoại, là một chú gấu đang nguýt dài? Là tức giận sao?
Vì thế liền trả lời: "Chị giận sao?"
Diêu Dao đang ăn khoai tây chiên và xem một bộ phim trên ghế sofa, thầm nghĩ tin nhắn này cũng hay quá rồi.
Nếu cô trả lời "tức giận", thế chẳng phải chứng tỏ cô đang quan tâm cậu sao? Nhưng cô thực sự có hơi tức giận, giận cậu không chủ động tìm cô.
Điện thoại rung lần nữa, là Hoắc Không Hiệp nhắn tin tới: "Khi nãy tôi làm bài kiểm tra, vừa xong."
Diêu Dao không giận nữa, hỏi: "Ngày mai cậu có thời gian không?"
Hoắc Không Hiệp ngoan ngoãn khai báo lịch trình: "Buổi sáng muốn đến bệnh viện.
Buổi chiều học bù 5 giờ tan."
Diêu Dao hừ một tiếng, dám bận rộn hơn cả cô?
"Vậy thì 5 giờ đến đi." Sau khi trả lời, cô không thèm nhìn nữa, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục xem phim của mình.
Lão Hắc cảm thấy kỳ quái.
Hoắc Không Hiệp không những đang chăm chú nhắn tin, khóe miệng còn thỉnh thoảng mang theo nét cười.
"Nói chuyện với ai thế?"
"À." Hoắc Không Hiệp giải thích: "Bọn trẻ tớ dạy kèm có đề cần hỏi."
Lão Hắc cảm thán, người chăm chỉ chính là chăm chỉ mà, thậm chí giảng bài cũng vui như vậy.
Không nghĩ mình xem phim đến tận 4 giờ sáng.
Diêu Dao ngủ thẳng một giấc đến 2 giờ chiều mới bị điện thoại của trợ lý đánh thức.
Lúc đang làm việc trong văn phòng, cô bị tiếng chuông cửa làm gián đoạn, nhìn lên đồng hồ, đã là 5 giờ 15.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...