Mỗi cuốn sách của Diêu Dao đều có ít nhiều chữ viết tay.
Có thể thấy Diêu Dao đã đọc những cuốn sách này rất cẩn thận.
Một lúc nào đó, Hoắc Không Hiệp không hiểu các từ hoặc câu, thì trùng hợp có ghi chú Dao Dao ghi ngay cạnh, vì thế Không Hiệp có thể tiếp tục đọc trôi chảy.
Diêu Dao ngủ thẳng đến 8 giờ, ngửi thấy mùi cơm, xuống cầu thang tìm Hoắc Không Hiệp.
Hoắc Không Hiệp đã làm mì Tây An và súp thịt cừu.
Diêu Dao không thể ngừng nuốt nước bọt khi ngửi thấy mùi thơm đó.
"Cậu nấu giỏi quá." Diêu Dao ôm cánh tay Hoắc Không Hiệp, nhìn vào món súp trong nồi.
"Chị bay vào ngày mốt sao?" Hoắc Không Hiệp múc súp thịt cừu vào bát.
"Ừ, ngày mốt." Diêu Dao vui vẻ đặt súp lên bàn.
Nghĩa là còn có một đêm và cả ngày để có thể ở chung với cô, Hoắc Không Hiệp nghĩ nghĩ.
Kết quả, cơm nước tắm rửa xong, Hoắc Không Hiệp ép cô làm, mãi đến khi Diêu Dao cả người lấm lem, vết tích khắp người mới buông cô ra.
Trên giường, Diêu Dao hung hăng cắn một miếng bánh bao, nhìn Hoắc Không Hiệp bận rộn sắp xếp hành lý cho cô.
Đáng lắm! Cậu làm cô lâu như vậy, chân cô bây giờ vẫn còn run rẩy đây này.
Hoắc Không Hiệp lấy quần áo cô đã ném vào va li, một chiếc áo nhỏ xíu, chẳng che được gì.
"Chị muốn mặc cái này?" Hoắc Không Hiệp hỏi.
"Ừ, ở Mỹ nóng lắm." Diêu Dao gật đầu.
Không Hiệp nổi cáu, nhưng lại không thể hiện ra ngoài.
Cũng may, tối qua vừa hay để lại trên người cô nhiều dấu vết như vậy.
Diêu Dao xuống giường, chọn một vài chiếc váy ngắn.
Thấy Hoắc Không Hiệp có vẻ tức giận vừa định ấn cô xuống giường lại làm hiệp nữa, cô mới cười hì hì dừng lại.
Buổi chiều Diêu Dao nói với cậu quy trình nộp đơn vào Học viện Công nghệ California, Hoắc Không Hiệp ghi chú lại bằng điện thoại.
"Còn có thư giới thiệu từ ba vị giáo sư.
Tôi nghĩ cậu khẳng định không có vấn đề gì.
Tôi tìm người viết thêm cho cậu một chút." Diêu Dao nói.
"A, hạn chót là vào ngày 15 tháng 12, vì vậy cậu phải hết sức chú ý.
Trong thời gian này, cậu không chỉ thực tập, mà còn phải xem các tài liệu." Diêu Dao tiếp tục thao thao bất tuyệt dặn dò, Hoắc Không Hiệp vòng tay ôm cô từ phía sau.
Hai người chưa từng nói qua lời tâm tình nào, nhưng hành động lại thân mật hơn cả các đôi yêu nhau.
"Cái chậu xanh trên ban công, cậu nhớ tưới nước." Thực ra, chậu cây đó không được tưới nước một tháng cũng chẳng hề gì, chỉ là cô muốn cậu nghĩ về cô.
"Được." Hoắc Không Hiệp đáp ứng.
"Còn nữa chúng ta lệch nhau gần 12 giờ.
Nhưng cậu vẫn phải gửi tin nhắn cho tôi." Diêu Dao ngả vào lòng cậu, thật nhu thuận.
"Đã biết." Hoắc Không Hiệp ngửi thấy hương thơm trên tóc cô, tưởng tượng khung cảnh cô đi vắng tận hai tháng, thật không muốn buông tay.
"Không phải ngày mốt cậu bắt đầu thực tập sao? Cậu nên mặc thứ gì đó trang trọng một chút nhưng cũng đừng quá mức." Hoắc Không Hiệp chặn đôi môi đỏ mọng đang nói không ngừng kia, tỉ mỉ thưởng thức.
Diêu Dao xoay người sang chỗ khác, toàn thân cô dán trên người cậu, Hoắc Không Hiệp vươn tay ôm cô thật chặt, khiến cô cảm thấy như muốn vỡ vụn trong vòng tay cậu.
Bốn giờ sáng hôm sau, Hoắc Không Hiệp đưa Diêu Dao lên xe của tài xế, nhìn cô rời đi.
Diêu Dao ngồi trong xe, bắt đầu gửi tin nhắn.
"Lên lầu ngủ một lát đi."
"Nhớ ăn hết đồ trong tủ lạnh, đừng lãng phí."
"Đừng động vào kem dâu của tôi."
Hoắc Không Hiệp nhìn WeChat của cô, vô thức mỉm cười.
Giống như hiện tại, cậu lại bắt đầu muốn cô rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...