"A cậu đừng...!a" Diêu Dao bị thúc mạnh về phía trước, cuối cùng phải túm lấy đầu giường, cảm thấy cậu thúc lên tới tận bụng.
Hoắc Không Hiệp nhìn thấy bờ mông của cô bị cậu húc đến ửng hồng, hai tay cậu nắm lấy bờ mông xinh xắn khiến nó run lên một chút.
Hoắc Không Hiệp không nhịn được vỗ lên một chút.
"A!" Diêu Dao run lên một chút, tiểu huyệt cũng đột nhiên co rút lại, cắn chặt côn thịt đang khuấy đảo bên trong.
Hoắc Không Hiệp dường như cao hứng, bàn tay to của cậu bắt đầu phát vào mông cô, không mạnh, nhưng cũng chẳng hề nhẹ.
Diêu Dao bị kích thích, nước mắt lưng tròng, miệng động không ngừng co rút lại.
"A a, cậu...!cậu...!đừng..." Hai mông nhỏ của cô bị đánh đến đỏ rực, bề mặt còn hằn lên dấu tay của Không Hiệp.
Hoắc Không Hiệp tựa như biến thành người khác, cậu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh cô, mỗi lần thúc mạnh cậu lại phối hợp kéo cô lại.
Diêu Dao bị ép phải đâm vào côn thịt của cậu như thể cô đang tự dâng hiến vậy.
"Không được a..." Cửa động co rút dữ dội, dâm thủy chảy ra nhiều đến nỗi muốn rửa sạch dương vật của cậu.
Nhân lúc cô nhũn người trượt xuống, Hoắc Không Hiệp vươn tay ôm lấy eo cô, tiếp đó hai bàn tay cậu cầm lấy hai bầu ngực từ phía sau.
Diêu Dao quơ tay túm lấy đầu giường, Hoắc Không Hiệp vẫn không dừng lại, như thể muốn đâm rách cô, nó sẽ phá vỡ cô.
Cô vẫn còn trong cơn cao trào tràn đầy sự ấm áp kia trong khi chỗ yếu đuối kia của cô còn đang bị cắm vào.
"Tôi...a không được...!ừm...!a" Khe nhỏ mẫn cảm của cô vẫn đang liều chết cắn chặt cự long của cậu, bàn tay to lớn của cậu vẫn đang kéo giữa nhũ hoa của cô, cậu nhào nặn đến khi nó thành hình nón thì mới buông ra, nhũ hoa của cô run rẩy một hồi rồi trở lại hình dạng ban đầu.
Diêu Dao quay đầu, nước mắt theo hai má chảy xuống.
Đôi môi đỏ mọng của Diêu Dao tìm kiếm môi cậu.
Hoắc Không Hiệp lại gần, hôn lên môi cô, Diêu Dao rối loạn cắn lấy môi cậu, tựa như không thể chịu nổi những cú thúc của cậu nên đành tìm chỗ phát tiết.
Nước bọt theo khóe miệng nhỏ xuống, hai người cũng không mấy bận tâm.
Bàn tay to mà Diêu Dao để ý tới đang phủ lên ngực cô, còn côn thịt vẫn không ngừng tra tấn cô bên dưới.
Côn thịt trướng to, Diêu Dao biết cậu sắp bắn.
Quả nhiên, bàn tay nắm ngực cô bỗng nhiên bóp chặt, Hoắc Không Hiệp đâm vào lần cuối cùng.
"Ừm...!đừng a a a a a!" Hoắc Không Hiệp gầm nhẹ một tiếng, không cho cô chống cự cô, từng giọt tinh dịch bắn vào cơ thể cô không sót một giọt nào.
Hoắc Không Hiệp thở hổn hển thả cô ra, Diêu Dao không có người đỡ, ngã xuống giường.
Côn thịt rút ra khỏi tiểu huyệt, tinh dịch trăng trắng từ từ chảy ra từ cửa động đỏ tươi, miệng động hơi co rút.
Diêu Dao cảm nhận được có thứ gì đó chảy ra từ miệng nhỏ bên dưới, nhưng cô không còn sức kẹp nó lại nữa, thậm chí sức lực để nhấc ngón tay cũng không có.
Ý thức Diêu Dao dần mơ hồ, hình như là Hoắc Không Hiệp đã dùng khăn ấm lau cơ thể cho cô.
Vào lúc Không Hiệp lau qua tiểu huyệt, Diêu Dao không nhịn được khẽ run lên.
Hoắc Không Hiệp đỡ cô dậy, vòng tay cậu rất ấm, ngay cả khi cô đang khỏa thân cũng không cảm thấy lạnh.
Cô được đặt vào một chiếc chăn lạnh, thứ duy nhất có nhiệt độ là người bên cạnh, cô ôm chặt lấy Không Hiệp.
Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng lưu lên trán cô một nụ hôn.
"Ngủ ngon."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...