Nhậm Sênh Tiêu vừa đi vừa ngẩn người, đặt tay lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập trái tim.
Cô nhớ rõ trước đó mình từng bị một người ngoài hành tinh khác moi tim, còn nghe thấy giọng nói của Kai, nhưng sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình vẫn nằm ngủ yên ổn trên giường, không thấy bóng dáng Kai và người ngoài hành tinh khác đâu nữa.
Lúc ấy cô thật sự bị moi tim sao? Nhậm Sênh Tiêu cúi đầu, tựa như muốn nhìn xuyên qua lồng ngực mình.
Cảm giác này rất khó nói thành lời, chỉ thấy trái tim đang đập trong lồng ngực mình bây giờ không giống với trái tim trước kia, trái tim luôn khiến cô cảm thấy rất ấm áp, giống cảm giác khi Kai ở bên cô.
Ngẩn người về đến cửa nhà, cô phát hiện ai đó đặt một thùng giấy tại bồn hoa bên cạnh, bên trong có một chú chó trắng đang mở to đôi mắt đen láy nhìn cô, cái đuôi lắc lư.
Đây là chú cún con bị người ta vứt bỏ, Nhậm Sênh Tiêu luôn cảm thấy ánh mắt chú cún này giống một người, trông mong lại lóe ánh sáng hiền hòa.
Vì thế, cô không kìm được ngồi xổm xuống, vuốt đầu chú cún con.
“Chủ nhân của mày không cần mày ư? Vậy mày theo tao về nhà được không?”
Chú cún con vui vẻ sủa gâu gâu, dùng đầu cọ vào tay cô.
“Mày đồng ý rồi nhé, sau này tên của mày là Ka Ka.”
Sau khi chú chó trắng Ka Ka ở lại nhà Nhậm Sênh Tiêu, cô liền phát hiện, quả nhiên không phải mình nhìn lầm, chú cún này thực sự giống Kai.
Lúc rảnh rỗi, Ka Ka cũng thích áp lên người cô, thích chui vào lòng cô, buổi tối cũng muốn ngủ cùng cô, cho dù đặt nó sang một bên, đến nửa đêm nó nhất định sẽ trèo lên giường.
Sau khi bị phát hiện, nó chỉ biết mở to mắt, vẫy đuôi lấy lòng, khiến người ta không có biện pháp nào mắng nó.
Có lẽ vì nhớ Kai, Nhậm Sênh Tiêu luôn cảm thấy Ka Ka tựa như Kai, cô tự giễu lối suy nghĩ của mình, cho đến một đêm nọ, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện chú cún Ka Ka cuộn mình bên cạnh lóe sáng nửa trong suốt dưới ánh trăng, anh chàng người ngoài hành tinh ngủ mơ màng không ngờ lại để lộ nguyên hình.
Nhậm Sênh Tiêu thoáng ngạc nhiên, rồi đột nhiên bật cười.
Mấy ngày nay cô gầy đi, tinh thần suy sụp, nhưng hiện tại cô dường như tìm được thứ gì đó đã mất, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Chú chó trắng Ka Ka do Kai ngụy trang phát hiện, cô gái anh chàng thích đối xử với mình rất tốt, không những chải lông, mà còn vuốt ve mình.
Trong lúc vui vẻ, anh chàng lần đầu tiên nếm thử mùi vị ghen tuông.
Cô ấy đuổi mình đi, nhưng lại thích cún con đến vậy.
Kai nghĩ, vì sao cô ấy không thích mình chứ? Ưu sầu soi gương, nhìn hình ảnh chú chó trắng phản chiếu trong gương, Kai nghĩ nghĩ, lại biến về nguyên hình, anh chàng cảm thấy cả hai hình dạng đều rất đáng yêu mà!
Đúng lúc này, Nhậm Sênh Tiêu đẩy cửa từ bên ngoài vào, hai người khẽ giật mình.
Kai lập tức biến về hình dáng cún con, vô tội sủa hai tiếng gâu gâu, định giả vờ lừa Nhậm Sênh Tiêu.
Nhậm Sênh Tiêu tiến lên ôm lấy anh chàng, bình tĩnh nói: “Xong rồi nhé, anh ngụy trang cực khổ thật đấy.”
Kai biến thành hình người, dang hai tay ôm chặt lấy cô, “Em đừng đuổi anh đi!”
“Anh muốn ở lại à?”
“Muốn!”
“Vậy cứ ở lại đi.”
Cô đã suy nghĩ cẩn thận, tình yêu là số kiếp không thể tránh khỏi, thay vì vùng vẫy, chẳng bằng thuận theo tự nhiên.
Kể từ hôm nay, khu cư dân nhỏ thường xuyên xuất hiện bóng dáng một thiếu nữ, đôi khi cô dắt theo một chú chó trắng, đôi khi lại dắt theo mèo con trắng muốt, có lúc lại nắm tay bạn trai vô cùng điển trai, đi dạo trong công viên của khu dân cư.
Cho dù là cún con hay mèo con, thậm chí là bạn trai, tất cả đều rất quấn quít với cô.
Kể từ hôm đó, bạn học của Nhậm Sênh Tiêu thường xuyên thấy cô mặc áo khoác màu hồng phấn, hoặc đội mũ màu hồng phấn, khăn quàng cổ màu hồng phấn đến trường.
Có người còn ngẫu nhiên nghe thấy cô thì thầm một mình, giọng điệu vui vẻ lại pha chút bất đắc dĩ.
“Không được cử động, còn tiếp tục làm loạn, lần sau em không dẫn anh đi cùng nữa.”
“Không được tùy tiện đổi màu!”
“Được rồi, hôm nay về nhà ngủ sớm.”
Hôm nay, cô gái sống cùng người ngoài hành tinh lại buồn phiền vì một vấn đề khác: Bạn trai/ thú cưng rất thích quấn quít mình!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...