Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Lục Tiểu Phong mở mắt ra mới phát hiện mình lại nằm
ngủ ở trên ghế sô pha.

Trong phòng khách lại tiếp tục bừa bãi thành một đống,
nhưng mà thiếu một kẻ thích sạch sẽ thái quá ở sau lưng nàng nhìn nàng chằm
chằm rồi đem mấy thứ này dọn dẹp lại sạch sẽ.

Đêm hôm đó sau khi rời khỏi đây không biết có chuyện
gì, Tô Trí Nhược hai ngày liền chưa về nhà.

Nghĩ đến điều này không có nghĩa là Lục Tiểu Phong
quan tâm đến hắn, chỉ là, trong nhà đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Không cần đoán nhiều, nhìn vào thái độ đêm hôn đó hắn
khẩn trương như thế, Lục Tiểu Phong nghĩ chắc hẳn hắn đi chấp hành nhiệm vụ đi.
Chính là không biết nhiệm vụ đó nguy hiểm như thế nào, cái loại người trình độ
thế kia có thể làm tốt hay không.

Đáng răng rửa mặt ăn chút bánh bao cho no bụng, sau đó
nhận được điện thoại của Hạ Kỳ.

“Tiểu Phong. . .”

Lục Tiểu Phong che kín lỗ tai run lên, không biết cô
bạn này lại có tin gì đặc biệt: “Làm sao vậy?”

Thanh âm của Hạ Kỳ kích động không thôi: “Cậu có xem
trên báo không? TV?”

“Mình không đọc báo, TV luôn luôn tích bụi, để làm
chi?”

“Vụ án kia của mình, đã được phá!”

Lục Tiểu Phong cũng thấy vui vẻ theo: “Thật vậy sao?
Thật sự chuyện này quá tốt, chúc mừng cậu.”

“Cậu biết không, mình vui mừng không phải vì vậy.”

“Vậy bởi vì sao?”

“Hắc hắc…” Khó có thể nghe được Hạ đại tiểu thư phát
ra tiếng cười thẹn thùng xấu hổ: “Phá án, là cái người đẹp trai kia.”

Lục Tiểu Phong đang mơ hồ: “Đẹp trai, người nào đẹp
trai?”

“Ai nha, có khi cậu bị mắc bệnh dễ quên nha, chính là
cái “mỹ nhân thụ” đó, không nhớ sao, lầm trước chúng ta đi tới cục cảnh sát
đụng phải đó.” Hạ Kỳ kích động tình cảm bộc lộ trong lời nói.

Lục Tiểu Phong bỗng nhiên trầm mặc.

“Alo? Tiểu Phong, cậu còn ở đó hay không?”


“Uhn? Mình đây.”

“Cậu đi theo mình tới cục cảnh sát đi.”

“Đi cục cảnh sát để làm chi?”

Hạ Kỳ trả lời rất thản nhiên: “Đi cảm ơn a, cầm mua
thêm một bó hoa và một giỏ hoa quả chẳng hạn, cậu mau thay đổi quần áo cho
mình, mình lập tức tới nhà đón cậu.”

“Uy, cậu muốn đi thì tự mình đi…” Lục Tiểu Phong chưa
kịp nói xong Hạ Kỳ đã cúp điện thoại, có cần phải vội vã như vậy hay không nha.

Tuy rằng, Lục Tiểu Phong mười phần, trăm phần, vạn
phần không muốn đi tới cục cảnh sát, nhưng mà, nghĩ đến mấy năm nay Hạ Kỳ giúp
mình nhiều như vậy muốn từ chối như thế nào cũng đều thấy ngại, Lục Tiểu Phong
đứng trước gương thay một cái áo sơ mi màu lam, mặc một chiếc quần bò, cầm lấy
lược đấy tranh với mớ tóc rối bù xù, kết thúc một cách thất bại.

Tốc độ của Hạ Kỳ luôn làm người khác ngạc nhiên, Lục
Tiểu Phong mới vừa mặc xong quần áo điện thoại của nàng đã vang lên: “Mau xuống
đi, mình ở dưới lầu chờ cậu.”

Lục Tiểu Phong ai oán một câu, khóa cửa lại chạy
xuống.

Sau khi lên xe Hạ Kỳ lập tức lấy ra một tờ báo nhét
vào trong lòng nàng: “Cậu xem, đẹp quá đi, quả là tấm gương a.”

Lục Tiểu Phong cầm tờ báo mở ra, đây là báo buổi sáng
hôm nay, trang đầu giật tít: “Cảnh sát thành phố anh dũng bắt băng đảng tội
phạm.” Bên dưới lại thêm một bức hình lớn, ảnh chụp đúng Lúc Tô Trí Nhược bắt
phạm nhân, kỳ thật nhân vật trong tấm hình trông cũng cố gắng rất nhiều, phạm
nhân bị bắt lúc ấy mặt cũng có chút dữ tợn. Lục Tiểu Phong nhìn Tô Trí Nhược
thế nào cũng không thấy giống tấm gương.

Vẻ mặt Hạ Kỳ tiếc nuối: “Không nghĩ tới vụ án của mình
không ngờ lại do anh ta tiếp nhận, sớm biết thế này lần trước đã bắt chuyện
cùng anh ta vài câu.”

Lục Tiểu Phong thở dài: “Bắt chuyện thì sao, cậu còn
muốn trâu già gặm cỏ non chắc?”

“Cái gì mà trâu già gặm cỏ non?”

“Người ta mới 26 tuổi, còn cậu thì sao, 30 tuổi!”

“Vậy thì sao, bây giờ không phải đang phổ biến tình
chị em sao?” Hạ Kỳ vén bộ tóc quăn lên, thật sự rất đắc ý nói: “Nói gì thì nói,
mình nhìn qua cũng không già, đứng chung một chỗ với cậu chắc chắn mình mới có
25 tuổi.”

Lục Tiểu Phong rõ ràng không để ý đến cô bạn đang động
kinh này.


“Không đúng.” Rốt cuộc Hạ Kỳ nhận thấy có chút vấn đề:
“Làm sao cậu biết anh ta mới có 26 tuổi?”

Trong lòng Lục Tiểu Phong lộp bộp rơi xuống, ấp úng
nói: “Nhìn là thấy, anh ta nhất định là thanh niên chỉ tầm hai mười lăm hai
mươi sáu tuổi.”

Xe chạy rất nhanh đến địa điểm nơi cảnh sát làm việc,
Hạ Kỳ vội vàng xuống xe, liên tục thúc giục Lục Tiểu Phong động tác chạm đất
nhanh lên. Lục Tiểu Phong lèo nhèo bò từ trong xe ra, lại chậm rì rì đi đến bên
người Hạ Kỳ.

“Cậu làm gì mà chậm chạp vậy.” Một tay Hạ Kỳ cầm giỏ
hoa quả đưa cho Lục Tiểu Phong: “Cầm giúp mình, nhớ kỹ cậu vào nói chuyện cùng
anh ta trước.”

Lục Tiểu Phong kinh ngạc chỉ vào cái mũi của mình:
“Mình, vì sao?”

“Sao lại vì sao, không phải lần đầu cậu đến đâu là anh
ta tiếp đón cậu sao, cậu quen anh ta hơn.”

Đây mà tính là quen, giọng điệu của Lục Tiểu Phong còn
chưa cảm thán xong đã bị Hạ Kỳ giục đi vào bên trong cục.

Đi thẳng một đường, xem ra đã có người đến cảm ơn rồi
nha, trước mặt còn có hai phóng viên cầm camera đi tới, Lục Tiểu Phong vô cùng
không vui theo sát Hạ Kỳ đi vào bên trong, cân nhắc lên làm như thế nào để mở
miệng nói chuyện cùng tên yêu nghiệt kia.

Hạ Kỳ chặn một nam cảnh sát chỉ vào ảnh chụp trên tờ
báo hỏi: “Xin hỏi, vị cảnh sát này ở đâu, tôi tìm anh ta có việc.”

Người nọ mắt nhìn thấy, cười nói: “Nha, Cường ca, ở
bên trong văn phòng kia, cửa không khóa, hiện ở bên trong còn có rất nhiều
người.”

“Cám ơn a.” Quay người lại, Hạ Kỳ nhìn qua Lục Tiểu
Phong có hơi chút thất vọng thấp giọng nói: “Cường ca, lẽ nào tên người đó như
thế.”

Lục Tiểu Phong cũng cảm thấy có chút kì quái, nhưng
ngoài mặt nàng nói: “Làm sao mình biết được.”

Hai Người đi đến trước gian phòng thò đầu vào, quả
nhiên bên trong có rất nhiều người đứng, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra.

Hạ Kỳ hồi hộp gõ cửa, bên trong lập tức có người quay
đầu lại: “Tìm ai vậy?”

Hạ Kỳ ngượng ngùng nói: “A… Tôi tìm… uhm… Cường ca.”


Hạ Kỳ vừa mới dứt lời, từ trong đám ngời phá lên một
trận cười vang.

“Uy, cười cái gì mà cười, người cười phải tự phạt ba
chén!” Trong đám người có người cao giọng rống lên một câu, những người khác
tuy rằng không cười điên cuồng như vậy, nhưng vẫn che miệng cười trộm.

Tô Trí Nhược dáng vẻ rất bướng bỉnh, nhấc hai chân
băng qua từ trong nhà đi ra: “Ai tìm tôi?”

Sau đó, đầu tiên mắt hắn nhìn thấy một mỹ nữ chân dài
cánh tay bó bột, tiếp theo lại nhìn thấy bên cạnh mỹ nữ một người dầm giỏ hoa
quả, sắc mặt tái nhợt ăn mặc giống như học sinh – Lục Tiểu Phong.

“Hừ.”

Phẩn ứng đầu tiên của Tô Trí Nhược là quay đầu từ
khoang mũi hừ lạnh một tiếng, vừa định hỏi Lục Tiểu Phong cô tới làm cái gì,
cái cô kia bỗng nhiên khẩn trương như vậy đi tới phía trước đưa cho hắn một cái
giỏ hoa quả, lời nói trong miệng dường như sắc như sao cắt cỏ: “Vị cảnh sát
tiên sinh này, cảm ơn anh đã phá vụ án này, vì dân trừ hại, giữ gìn trật tự trị
an xã hội.”

Tô Trí Nhược nhíu mày, không hiểu nổi ý định của cái
cô này là gì, sau đó nghĩ lại hiểu được, cô ta không muốn để người khác biết
bọn họ có quen biết. Có lầm hay không, hắn cũng chưa từng nghĩ sợ người khác
biết mình có quen biết với cô gái ngu xuẩn này, cô ta trái lại để ý trước.

Ở trong lòng Lục Tiểu Phong âm thầm truyền sóng điện đến
Tô Trí Nhược: “Không được nói chúng ta có quen biết, ngàn vạn lần không được!”

“Hai vị tiểu thư có tâm, cảm ơn, chẳng qua đây là việc
tôi phải làm, hết lức cố gắng mới có thể để cho mọi người thấy được giá trị của
cảnh sát chúng tôi.” Tô Trí Nhược mỉm cười nhận lấy giỏ quà, thái độ tốt vô
cùng, tốt đến mức Lục Tiểu Phong cũng không nhận ra không biết đây có phải là
cái tên sạch sẽ thái quá, yêu nghiệt nam nhân, con rùa cáu kỉnh Tô Trí Nhược.

Nhưng mà, Lục Tiểu Phong nhanh chóng hiểu được hắn nói
những lời này có ý hướng chỉ một dung cuộc cãi vã đêm đó của bọn họ, thật sự
không thể coi thường tên con trai lòng dạ hẹp hòi này.

Tô Trí Nhược cứ hơi cười một chút như vậy, làm cho hạ
Kỳ lại có bộ dạng muốn té xỉu.

Bên cạnh có người đi lên chọc kéo Tô Trí Nhược xuống,
không có ý tốt cười nói: “Đi nha, nhanh như vậy đã có người đến tặng hoa.”

“Mới làm một vụ án nhỏ, mà đã bắt đầu lên mặt sao?”

Một thanh âm trầm ổn nghiêm túc vang lên ở phía sau
Lục Tiểu Phong, lập tức cũng nhu bản năng thân thể nàng phản ứng lại, nàng đột
nhiên cảm thấy lỗ tai ù đi, toàn thân máu xông thẳng lên não.

Người phía sau vẫn còn nói: “Ngại quá, tiểu thư,
nhường đường một chút.”

Lục Tiểu Phong ngây ngốc hít hai ngụm khí, từ từ quay
đầu, nhìn qua là khuôn mặt đã tôi luyện theo năm tháng, nếp nhăn khắc sâu vào
khóe mắt vốn là khôn mặt lạnh nghiêm túc, tóc mai đã điểm chút bạc là dấu vết
của tuổi tác, chỗ thái dương có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm lại cũng tuyên
bố rõ ràng thân phận của ông —— đao tủ thủ Nghiêm Chính. (đao
tử thủ: tay dao găm)

Lục Tiểu Phong lùi lại hai bước, đụng vào người Hạ Kỳ,

Hạ Kỳ bị đau quay đầu nhìn lại thấy Nghiêm Chính cũng sửng sốt.

Nghiêm chính mắt nhìn Hạ Kỳ, dường như có chút quen
mắt, sau đó ánh mắt sắc bén đảo qua mặt Lục Tiểu Phong đang bình thường không
có điểm lạ gì, chỉ một giây, không đúng, nửa giây sau, ánh mắt ông lướt nhanh
như chợp lại quay trở về trên mặt Lục Tiểu Phong.

Tô Trí Nhược kỳ quái nhìn thấy Nghiêm Đội nhìn Lục
Tiểu Phong chằm chằm không ngừng, Lục Tiểu Phong đứng ở đó đã sợ đến mức sắc
mặt trắng bệch, lực sát thương trên mặt Nghiêm Đội từ trước đến nay không ai so
sánh được.

“Lão đai, đừng dọa kẻ xấu nha.”

Nghiêm Chính lấy lại tinh thần, nhưng ánh nhìn vẫn còn
dừng lại trên mặt Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong theo bản năng quay mặt qua chỗ
khác.

Qua một lúc, Nghiêm Chính mới đi đến bên cạnh Tô Trí
Nhược, trái tim Lục Tiểu Phong ở trong lồng ngực rất nhanh đập loạn, nàng kia
được thanh âm đặc trưng của Nghiêm Đội nói với Tô Trí Nhược: “Tiểu tử, phá được
cái vụ án nhỏ kia cậu đã hài lòng? Cũng không được đắc ý, biết không?”

Trên mặt Tô Trí Nhược không che dấu được hưng phấn
cùng vui sướng không ngừng: “Biết! Đây là người ta chủ động đến tặng hoa cho
tôi, tôi cũng bọn họ nói hai câu mà thôi.”

Lúc này, hạ Kỳ chạy tới nói: “Chúng tôi không quấy rầy
công việc của mọi người, hẹn gặp lại.”

Tô Trí Nhược còn chưa kịp tạm biệt, hai cô gái kia lập
tức biến mất ở cửa. Nhưng mà, để cho người dân trong thành phố chủ động đến
tặng hoa và cảm ơn thật sự làm cho hắn thoái mái, cũng hơi bù lại được hắn buồn
bực vì hai ngày không được tắm rửa, cảm giác mình thoáng cái trở thành người có
thể làm được việc lớn. Tuy rằng lần này không phải lần đầu tiên hắn phá án,
nhưng xem như là lần đầu tiên hắn dẫn người độc lập phá án, tâm tình giống như
đang ngồi trên tận mây xanh, phiêu du trên bầu trời. Cho dù rất muốn biểu hiện
một chút khiêm tốn, nhưng vẫn không thể đè nén nội tâm đang mừng như điên.

“Buổi tối đi uống rượu, ai đi cùng tôi?”

“Cậu mời?”

Tuy rằng thật sự kích động, nhưng đầu Tô Trí Nhược còn
chưa tới nỗi choáng váng: “Chẳng lẽ mấy người không phá án sao? Mỗi người một
ít chứ. Lão đại, tới hay không?”

Nghiêm Chính ngây ra một lát. Tâm tư dường như còn để
ở trên người Lục Tiểu Phong, nhưng ông lập tức cười nói: “Được rồi, đêm nay
liền đi chơi cùng mọi người một lần.”

Lục Tiểu Phong cùng Hạ Kỳ đi ra khỏi cổng cục cảnh
sát, Hạ Kỳ lập tức nắm lấy cánh tay Lục Tiểu Phong bắt đầu giải thích: “Thực
xin lỗi a, mình không biết sẽ gặp phải ông ấy.”

“Chuyện không liên quan đến cậu.” Lục Tiểu Phong nhìn
Hạ Kỳ cười cười, sắc mặt còn cuồn khẩn trương.

“Cậu không sao chứ?”

Lục Tiểu Phong lắc lắc đầu, nhưng không thể phú nhận
tay nàng đã lạnh buốt, nàng mở cửa xe quay đầu hướng về vẻ mặt lo lắng của Hạ
Kỳ nói: “Cậu cũng đã nói. Chuyện đã nhiều năm như vậy, sẽ không có chuyện gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui