Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Sáng sớm hôm sau, Lục Tiểu Phong vẫn ngồi nhìn năm tờ
giấy thỏa thuận dày đặc chữ ngẩn người, nàng bất đầu nghĩ mãi không rõ, tối hôm
qua chính mình tại sao lại ký những thứ biến thái như thế?

Sau khi cửa lớn mở ra, nàng yên lặng quay đầu lại nhìn
thấy người nọ đã chạy bộ buổi sáng trở về, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ vọt
vào phòng tắm.

Đợi đến khi bên trong phát ra tiếng nước chảy, Lục
Tiểu Phong quay đầu lại một lần nữa nhìn giấy thỏa thuận ở trên tay, cảnh tượng
tối qua lại tái hiện trong óc.

Một cái bàn trà con, mỗi bên một người ngồi trên sàn
nhà, nam trái, nữ phải, người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, cô gái thần sắc bất
đắc dĩ, trước mặt hai người có hai chén trà, đang bốc lên khí nóng màu trắng.

Tại tên Tô Trí Nhược biến thái kia bắt buộc, Lục Tiểu
Phong không thể không tắm sạch sẽ, thay quần áo tiếp tục ngồi xuống đàm phán.

Lục Tiểu Phong thở dài, hướng về phía Tô đại gia nói:
“Nói đi.”

“Hôm nay tôi muốn nói, vì sau này hai người chúng ta
có thể chung sống hòa bình ở dưới mái nhà này.”

Tô Trí Nhược vừa mới nói xong câu đó, Lục Tiểu phong
liền tưởng mắt đã trợn trắng, đối với cái lý tưởng tốt đẹp này nàng đã nghĩ
không ôm hi vọng gì.

“Nhân tiện trước mắt xem ra, cô và tôi cách sống cùng
thái độ có khác biệt rất lớn, cho nên, tôi cảm thấy cần phải định ra một số quy
tắc, để tránh ngày sau mọi người bởi vì một việc nhỏ mà cãi vã.”

Một khi đã như vậy, nàng cũng không khách khí: “Tốt,
trước tiên tôi để tôi nói.”

“Cái gì?” Tô Trí Nhược không kịp phản ứng.

“Tôi là chủ nhà, tôi có quyền phát biểu ý kiến trước.”
Lục Tiểu Phong cũng không để ý đến sắc mặt tô Trí Nhược nói tiếp: “Tôi viết
tiểu thuyết, nói chung buổi tối là thời gian tôi có cảm xúc mạnh nhất, cho nên
buổi tối tôi sẽ làm việc, ban ngày là thời gian tôi nghỉ ngơi.”

“Tốt lắm.” Như vậy thời gian bọn họ chạm mặt sẽ rất
ít, điểm này hắn rất hài lòng.

“Tiếp theo, căn cứ vào lí do kể trên buổi tối phòng
khách thuộc về tôi, tôi không hi vọng có bất kỳ thanh âm ầm ỹ nào ảnh hưởng đến
công việc của mình, cho nên, nếu anh muốn về nhà sau 10 giờ, mong cố gắng không
để phát ra tiếng động.”

Tô Trí Nhược hơi nhíu mày một chút: “Vì sao cô phải
dùng phòng khách, không thể ở tại trong phòng của chính mình sao?”


“Chỉ ở phòng khách tôi mới có cảm xúc.”

Tô Trí Nhược mím chặt môi không lên tiếng.

“Sau đó, ban ngày là thời gian tôi ngủ, thông thường
trước khi anh ra ngoài tôi sẽ tới phòng ngủ, cho nên xin nhớ rõ phải khóa cửa.
Về phần tiền điện nước cùng tiền gas…”

Tô Trí Nhược vội vàng cắt lời nàng: “Đợi một chút,
điều này chẳng lẽ không bao gồm ở trong tiền thuê nhà?”

“Tô tiên sinh.” Lục Tiểu Phong cười đến lộ cả răng
nanh: “Anh sẽ không ngốc như vậy đi? Mỗi ngày tôi cũng sẽ không tắm tới hai
lần, chẳng lẽ muốn tôi thay anh trả thêm một lần tiền nước sao? Cho nên, những
chi phí phụ khác này mỗi tháng chúng ta chia đôi, thật sự công bằng đi.”

Tô Trí Nhược hít hai hơi dài, duy trì bình tĩnh: “Còn
gì nữa không?”

“Phòng của tôi anh không được vào…”

“Đây là lời tôi nói mới đúng chứ.”

Lục Tiểu Phong cứng họng, không để ý tới anh ta:
“Ngoài trừ phòng ngủ của mỗi người, các chỗ khác đều dùng chung, ví dụ có hư
hao, người làm hư hao phải tự bồi thường. Tôi đã nói nhiều như vậy, anh nói
đi.”

Lục Tiểu Phong nhìn thấy Tô Trí Nhược bỗng nhiên ý vị
không rõ âm trầm cười cười, sau đó lấy từ phía sau ra một tập giấy bày trước
mặt nàng.

Năm ngón tay thon dài của hắn áp lên trên giấy, nhìn
Lục Tiểu phong nói: “Yêu cầu của tôi, tất cả ở chỗ này.”

Lục Tiểu Phong ngây người hai giây mới đem tập giấy
cầm lên xem, một lát sau, nàng chỉ vào một mục trong đó hỏi: “Đây là cái gì?
Mỗi tuần tổng vệ sinh? Mỗi ngày tắm rửa gội đầu?” (Sặc
pó tay… đúng sở đoản của Phong tỷ)

Tô Trí Nhược thong thả uống một ngụm trà, thản nhiên
trả lời: “Đúng vậy, vì duy trì hoàn cảnh cuộc sống thoải mái.”

Lục Tiểu Phong cảm thấy cần phải xuất ra thế mạnh của
chủ cho thuê nhà: “Anh muốn quét thì anh tự quét. Vì cái gì muốn tôi làm cùng
với anh?”

Tô Trí Nhược mắt hồ ly xinh đẹp nhìn Lục Tiểu Phong
liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi: “Lục tiểu thư, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Lục Tiểu Phong đen mặt: “Tô tiên sinh, hỏi tuổi phụ nữ
một cách đường đột như vậy là không lịch sự.”


“Một người ba mươi tuổi tại sao ngay cả một chút cũng
không chú trọng đến vệ sinh cá nhân đây?” Tô Trí Nhược không chút khách khí chỉ
trích: “Người ba mươi tuổi không vệ sinh cũng không quét tước, cô nhìn xem,
ngày hôm qua mới vừa quét tước phòng khách xong, đây là cái gì?” Tô Trí Nhược
dùng hai ngón tay kẹp lên một túi khoai tây chiên đã ăn hết, chán ghét ném đến
thùng rác.

“Tôi nghĩ, cái vị tiên sinh hôm này đi Lexus đưa cô
trở về anh ta không nhìn thấy bộ mặt này của cô đi?” Hắn vô cùng kỳ quái tại
sao có thể có người đàn ông nào, lại là người đi xe đẹp coi trọng cái cô gái
này.

“Việc này không liên quan gì tới anh.”

Lục Tiểu Phong nhíu mặt bánh bao lại thay đổi tư thế
ngồi, lại tiếp tục nhìn xem, nàng nâng gọng kính lên ngẩng đầu chỉ vào một điều
khác: “Đây là cái gì? Cơm nước đều phải tự lo liệu?”

“Không phải cô muốn tôi nấu cơm cho cô ăn đấy chứ?”
Nhìn bộ dáng cái cô này liền biết không phải là người biết nấu ăn.

Lục Tiểu Phong nhịn cơn tức này xuống, tiếp tục xem,
nàng đột nhiên nhìn thấy một điều, rốt cuộc nhịn không được uống một hớp nước
lớn: “Không được hỏi đến cuộc sống riêng của đối phương? Anh nghĩ rằng tôi và
anh…”

“Lục tiểu thư, điểm này tôi phải nói rõ, cô cũng biết
tôi là cảnh sát, có đôi khi sẽ đột nhiên bị điều đi làm nhiệm vụ, mặt này tôi
sẽ không nói rõ với cô, nếu cô thấy tôi vài ngày không trở về nhà cũng không
cần cảm thấy kì quái.”

Lục Tiểu phong ngẩn người, đột nhiên trấn tĩnh lại,
lúc sau nàng cúi đầu “Uhm” một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Sau khi xem xong sửa sang lại vài phần bản thủa thuận,
Lục Tiểu Phong nhìn Tô Trí Nhược nói: “ Tôi còn muốn thêm một điều nữa, không
được đưa bạn gái về nhà qua đêm.”

Tô Trí Nhược một lời đống ý: “Điều này không thành vấn
đề.”

Lục Tiểu Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo một
cách quá đáng của anh ta bỗng nhiên nghĩ đến lời Hạ Kỳ nói “mỹ nhân thụ”, lại
lập tức tăng thêm một điều: “Đồng tính cũng không được.” (Ta
bị sặc nước rồi… khụ khụ… buồn cười quá)

Tô Trí Nhược nghĩ một chút, cũng đồng ý: “Nhưng mà,
tôi cũng muốn thêm một điều. Xin cô sau này ở nhà cũng phải ăn mặc chỉnh tề.”


Lục Tiểu Phong cúi đầu nhìn dây đeo váy ngủ của mình,
đâu phải quần áo không ngay ngắn, chẳng lẽ ở trong nhà mình cũng phải giống như
người đàn ông trước mặt này mặc T-shirt quần dài như vậy, bao bọc kín đáo?

Cuối cùng, hai người lại tranh luận mấy cái thỏa thuận
nửa ngày, cuối cùng đi đến khâu ký tên.

“Lục Tiểu Phong… Hừ, cha mẹ cô thật sự lại đặt cái tên
này, họ muốn nuôi cô trở thành Lục Tiểu Phụng(*) sao?” Tô Trí Nhược nhìn Lục
Tiểu Phong ký tên không nhịn được cười nhạo nói.

(*): là một nhân vật trong tiểu thuyết võ
hiệp của Cổ Long, các nàng cứ GG search tìm hiểu nha ^^

Lục Tiểu Phong đầu bút dừng lại, giống như cố gắng
kiềm chế chính mình, sau đó thật vất vả ký xong những ký tự cuối cùng, lúc này
mới ngẩng đầu lên nói: “Tên Tô tiên sinh cũng có điểm đặc sắc.”

Tô Trí Nhược nhịn đến nghiến răng nghiến lợi, hắn ghét
nhất bị người khác nhìn chằm chằm mặt hắn, hắn càng chán ghét người khác lấy
tên hắn ra làm chuyện để nói, cô gái này còn là một ngoại lệ, cả hai việc đều
làm hết.

Nghi thức ký tên qua đi, hai người đều chẳng buồn nhìn
đối phương liếc mắt một cái. Tô Trí Nhược trở về phòng ngủ, Lục Tiểu Phong bắt
đầu tiến vào trạng thái làm việc. Chính là, một hồi làm việc bị muộn làm cho
hiệu suất của nàng cực kỳ thấp.

Buổi sáng, chờ sau khi Tô Trí Nhược đi làm Lục Tiểu
Phong liến chui vào trong chăn ngủ một giấc, nhưng mà ngạc nhiên chính là ngủ
thẳng đến giữa trưa liền tỉnh, hạ xuống ly cà phê đã uống hết để tỉnh táo,
không có việc gì nên gọi điện cho Hạ Kỳ hẹn ra ngoài.

Sau khi Hạ đại tiểu thư gãy xương liền xin nghỉ ở nhà,
nhưng tinh thần lại không được tốt, vốn Lục Tiểu Phong muốn tìm cô ấy đi đâu đó
tâm sự, ai ngờ bị cô ấy kéo luôn vào cửa hàng bách hóa.

“Cậu thật sự là không chịu tranh giành, cái loại thỏa
thuận này cũng có thể ký tên được, đến tột cùng người đàn ông kia làm sao lòng
dạ lại hẹp hòi như vậy? Lại còn là cảnh sát, mình xem anh ta nhất định là cái
loại người chuyên nghiêm hình bức cung.”

“Cậu cứ mắng là được rồi, đừng xả lên quần áo.” Lục
Tiểu Phong lo lắng nhìn Hạ Kỳ vầy vò cái váy liền áo lộng lẫy, cô phục vụ đứng
bên đã nhìn các nàng mấy lần.

“Con người của mình nếu không quá đáng sẽ không tức
giận người khác, cũng không biết vì cái gì nhìn thấy đức hạnh của tên đàn ông
nhỏ nhen kia kia… Ai, không nói nữa, phiền lòng.” Lục Tiểu Phong thở dài một
hơi.

Hạ Kỳ lại ở đó nở nụ cười khanh khách: “Cậu là chị,
cần phải làm cho anh ta trở thành một cậu em trai.”

“Làm gì có em trai đâu, cậu không thấy được cái bộ
dạng lưu manh bá đạo của anh ta, nhìn người thật sự không thể nhìn vẻ bề
ngoài.”

“Hả? Bộ dạng anh ta rất tuấn tú?” Hạ Kỳ nói đến đây
thì hứng thú, cô ấy chính xác thuộc hội chuyên nhìn vẻ bề ngoài.


Lục Tiểu phong lập tức lắc đầu: “…Không phải… Chính là
cách ăn mặc bên ngoài.”

“Kỳ thật cậu cùng không cần làm khổ chính mình, nói
với Khả Nham, khẳng định anh ấy vui lòng giúp cậu.”

“Này.” Lục Tiểu Phong giữ chặt lấy hạ Kỳ một phen:
“Cậu không nói đến chính mình đã quên mất, cậu đi hớt lẻo cùng anh ta nói
cái gì đó?”

Hạ Kỳ thầm kêu không tốt, ánh mắt trốn tránh nói:
“Cùng không có gì, nhân tiện nói cậu gần đây giống như không có tiền nhuận
bút…”

Lục Tiểu phong đau đầu nói: “Xin đại tiểu thư nhà cậu,
sau này chuyện như thế đừng nói với anh ta.”

“Vì cái gì không nói, Khả Nham thật sự quan tâm đến
cậu.” Hạ Kỳ tiến đến bên cạnh Lục Tiểu Phong bắt đầu xúi giục nàng: “Tiểu Phong
a, cậu và mình còn điều gì không thể nói. Đã nhiều năm như vậy, nếu hai năm nữa
cậu không thể gả ra ngoài được, lợi dụng bây giờ có cơ hội tốt thì nhanh bắt
lấy.”

Lục Tiểu Phong vô vọng liếc nhìn cô ấy một cái: “Tại
sao cậu không để chính mình bắt lấy.”

Hạ Kỳ vội vàng nói: “Mình còn chưa có gặp được a, Khả
Nham không thích hợp với mình, nhưng anh ta thích hợp với cậu. Một người chồng
anh tuấn nho nhã tài hoa có nhiều tiền, chuyện thật tốt, theo mình quan sát Khả
Nham hắn là rất thích cậu, cậu có hi vọng trở thành Liêu phu nhân.”

“Mình chưa từng nghĩ tới chim sẻ biến thành phượng
hoàng. Hạ đại tiểu thư, cậu bớt nói hai câu lo tốt chuyện của chính mình đi.”

Vấn đề Hạ Kỳ nói, Lục Tiểu Phong không phải không rõ,
ba mươi tuổi đối với một người phụ nữ mà nói, chính là một ngõ cụt.

Toàn bộ tuổi thanh xuân giống như bị gió thổi thành
sương khói, tiêu tán càng lúc càng nhanh. Nàng cũng đã từng có tuổi thanh xuân,
xinh đẹp, sung sướng, nàng cũng từng có được tình yêu, người yêu, thậm chí có
thể đã chạm tay tới gia đình, mỗi khi nhớ tới lúc ấy cũng sẽ mỉm cười cùng đau
đớn, chẳng qua những việc này bây giờ cùng với nàng không có quan hệ. Nàng bằng
lòng lạc ở trong câu chuyện ngôn tình xưa của chính mình, mà không tiếp tục đi
tìm kiếm một nửa khác trong cuộc sống.

Thực thích được như Lưu Nhược Anh(*) cô đơn cả đời,
bởi vì đó là ý nghĩ của Lục Tiểu phong về tương lai, không phải mong đợi, đó
chỉ là một ý nghĩ.

(*): Lưu Nhược Anh: Diễn viên trung quốc
trong phim “Mặt trời lặn sau Tử Cấm Thành”, 41 tuổi vẫn thông báo là mình còn
“zin” (theo tt trên báo ta đọc đc nha). Vừa mới thông báo sẽ kết hôn với 1 đại
gia ở tuổi 41.)

Liêu Khả Nham cũng như là người trong mộng ở trong
tiểu thuyết ngôn tình của nàng, tuy rằng Hạ Kỳ phàn nàn rằng anh ta quá lặng
lẽ, nhưng ở trong mắt Lục Tiểu Phong lại là người hoàn mỹ khó có thể xoi xét,
anh ta cứ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của nàng, sau đó dần dần chiến
giữ. Nhưng mà, Lục Tiểu Phong không phải nữ nhân vật chính ở trong tiểu thuyết
ngôn tình của chính mình, cô bé lọ lem không phải là miêu tả từ nàng, nàng
chẳng qua chỉ viết lại theo chuyện xưa, ngẫu nhiên được khán giả hoan hô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui