Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Lúc ăn sáng, Lục Tiểu Phong vừa nhìn tờ báo trong tay,
vừa ăn cái bánh nướng trứng tình yêu mà người nào đó chuẩn bị vì nàng, thêm một
ly cà phê thơm nồng nàn, nếu như không có người liên tục trừng mắt nhìn nàng,
bữa sáng lập tức trở nên hoàn mỹ.

Lục Tiểu Phong thật sự không chịu nổi thở dài, nói:
“Anh trừng em làm gì?”

Tô Trí Nhược lập tức di chuyển tầm mắt, như không có
chuyện gì nói: “Nói cái gì đó, tôi không có trừng em.”

“Em đã bị anh trừng đến mức ăn không vào nữa.”

Tô Trí Nhược có chút theo thói quen sờ sờ cánh mũi,
vẫn không nhìn thẳng về phía cô ấy: “Không cho phép lãng phí bữa sáng.”

“Được rồi, anh đã không muốn nói, em có mấy lời muốn
nói.” Lục Tiểu Phong đem cà phê uống xong, đặt ở trên bàn.

Tô Trí Nhược quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô ấy một
cái, lại cúi đầu.

Lục Tiểu Phong hơi chần chừ, cuối cùng quyết định nói
thẳng: “Là như thế này, anh xem có thể tạm thời trước tiên dọn ra ngoài ở một
thời gian ngắn hay không?”

Sáng sớm suy nghĩ bay bổng của Tô Trí Nhược đột nhiên
bị người ta dùng sấm sét đánh trúng, tỉnh táo lại như một kỳ tích, sau hai giây
ngẩn ra, hắn đột nhiên nhảy dựng lên: “Em nói cái gì? Em không cảm thấy rất
buồn cười hay sao, ngày hôm qua còn hôn môi với tôi, hôm nay liền muốn đem tôi
đuổi ra ngoài?”

Anh ta vừa nói xong, vẻ mặt Lục Tiểu Phong cứng lại
trong nháy mắt, tiếp theo tỉnh ngộ, khó trách sáng sớm nay tiểu tử này rất cổ
quái, chung quy là nét mặt thua thiệt của anh ta với nàng. Chỉ là, cái điều tối
hôm qua kia… không tính là hôn môi đi.

Tóm lại Lục Tiểu Phong ra hiệu cho anh ta đầu tiên
nghe nàng nói xong đã: “Anh đã từng gặp mẹ của em, bà không thích… nam nữ ở
chung. Nếu quan hệ của chúng ta chỉ là chủ nhà cho thuê cùng người thuê nhà,
thì không sao, nhưng mà, quan hệ hiện tại của chúng ta thực sự làm bà lo lắng,
cho nên, chỉ có trước hết để anh chuyển ra ngoài thôi.”

Nhắc tới mẹ của Lục Tiểu Phong, Tô Trí Nhược lập tức
nhớ tới lúc đó giáo viên nhân dân kia cũng nói với hắn mấy lời, hình như, quả
thật có nói đến vấn đề này. Tô Trí Nhược úp úp mở mở nửa ngày, phát hiện ra
thật sự càng ngày Lục Tiểu Phong càng giảo hoạt, trước kia hắn thật sự xem
thường cô ấy.


Tô Trí Nhược nheo mắt hồ ly lại, nghi ngờ nói: “Không
phải em đang kiếm cớ đi?”

“Anh không tin tưởng vào bản thân mình như vậy sao, sợ
bị em đá?” Lục Tiểu Phong cố ý cười nói.

“Em nói đùa phải không.” Tô Trí Nhược xù lông.

“Như vậy không có vấn đề gì, nhanh lên đi, em không
muốn mẹ của em quá lo lắng.”

Tô Trí Nhược không bằng lòng trả lời: “Uhm… Anh đi làm.”

Tô Trí Nhược thay quần áo xong đứng ở cửa, Lục Tiểu
Phong chờ nửa ngày không nghe thấy tiếng đóng cửa, quay đầu lại nhìn thấy anh
ta đang đeo một vẻ mặt kì quái không biết đang đấu tranh cái gì.

Lục Tiểu Phong nghĩ một chút, nói: “Muốn nói cái gì cứ
nói thẳng ra.”

“…Tối hôm qua… Là em chủ động, nhớ kỹ, em phải chịu
trách nhiệm!” (hô hô, ôi first kiss của anh =)))

Lục Tiểu Phong bắt đầu tiêu hóa xong lời này, đã không
thấy bóng dáng của Tô Trí Nhược. Lục Tiểu Phong vẫn còn đang sửng sốt, lập tức
bật cười. Chỉ có điều Lục Tiểu Phong nhanh chóng thu hồi tâm trạng lại, xuyên
qua rèm cửa sổ nhìn chăm chăm xe của Tô Trí Nhược ở dưới lầu rời đi, tiếp theo
nàng nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài.

Tô Trí Nhược suy đi nghĩ lại, vẫn có chút buồn bực,
buổi sáng hôm nay hắn còn chưa kịp tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp, Lục Tiểu
Phong lại đột nhiên dội cho hắn một chậu nước lạnh. Tô Trí Nhược rờ lên khóe
môi, dường như còn có thể cảm nhận được chút mềm mại khi Lục Tiểu Phong hôn lên
môi hắn…

Trác Văn Nam từ phía sau vỗ một nhát lên lưng hắn: “Ê,
đại mỹ nhân nghĩ gì thế, vẻ mặt kiểu như đang phát xuân.” (k
hiểu từ phát xuân lắm)

Tô Trí Nhược sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bay phách
tán, vội vàng giả vờ sờ sờ cằm, như không có việc gì gạt bỏ tay cô ta ra: “Đừng
có xấc láo.”

“Hừ, rõ ràng đang phát xuân.” Trác Văn Nam nói thầm
một câu, nói: “Ê, Ngày hôm qua lúc tan làm trong lúc vô tình em nghe được
Nghiêm Đội đang gọi điện thoại cho Kha Địch, hình như hai người hẹn gặp mặt.”

Tô Trí Nhược lập tức đổi thành vẻ mặt nhạy bén: “Thật
sao? Có nghe được là chuyện gì không?”


“Đã nói là trong lúc vô tình nghe được, không biết là
chuyện gì.”

Tô Trí Nhược ngẫm nghĩ một lát, quyết định trực tiếp
đi tìm Kha Địch.

Phòng cảnh sát của hai người bọn họ cách nhau một đoạn
đường, khi Tô Trí Nhược lái xe đi tới đúng lúc đụng phải Kha Địch ở cửa.

“Chờ một chút.” Tô Trí Nhược vội vàng xuống xe gọi anh
ta lại.

Kha Địch nhìn thấy Tô Trí Nhược trong phút chốc có
chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại thành bộ mặt băng giá ngàn năm
không đổi: “Sau cậu lại tới đây?”

Tô Trí Nhược cười cười: “Tìm anh có việc, có rảnh
không nói chuyện với tôi một chút?”

Kha Địch hình như có chút khó xử nhìn đồng hồ trên
tay.

Tô Trí Nhược lập tức nói: “Nhanh thôi, chỉ một lát.”

Kha Địch gật gật đầu: “Có chuyện gì?”

“Hoàng phó cục tới tìm tôi.” Tô Trí Nhược quan sát
phản ứng của Kha Địch, nhưng mí mắt của đối phương cũng chưa từng động đậy, hắn
đành phải nói tiếp: “Tôi biết hiện tại nhất định có biến, nhưng…”

“Nhưng là chuyện cơ mật nội bộ.” Kha Địch ngắt lời cậu
ta, “Nếu như là chuyện về Mông Sa, thật xin lỗi, tôi không thể trả lời.”

“Tôi không cảm thấy chuyện này không liên quan đến
tôi.” Tô Trí Nhược không nóng không vội hạ giọng nói: “Tiêu Duy, tôi có khả
năng giúp anh điều tra công ty của y.”

“Cậu? Dựa vào cái gì?”

“Thay vì đánh rắn động cỏ điều tra y, có thể bắt đầu
từ việc lui tới công ty của y. Gần đây Tiêu Duy đang tìm kiếm hợp tác với xí
nghiệp của Tăng gia, tôi có chút quen biết với bên đó.”

Lúc này Kha Địch mới nhìn thẳng vào Tô Trí Nhược,
giống như muốn nhìn thấy thật giả từ trên khuôn mặt xinh đẹp, anh ta suy nghĩ,

nói: “Tôi thề rằng không bắt được Tiêu Duy quyết không bỏ qua, nếu như không có
hạ quyết tâm cũng đừng có quấy rầy.”

Tô Trí Nhược không chút do dự nói: “Tất nhiên tôi hạ
quyết tâm.”|

Kha Địch lại nhìn cậu ta một lát, khẽ gật đầu: “Hôm
nay cứ như vậy, tôi có việc phải đi trước.”

“Đợi một chút.” Tô Trí Nhược hệ thống lại từ ngữ,
không để cho những lời mình nói có chút gì đường đột: “Xin hỏi hiện tại anh
đang ở một mình phải không?”

“Đúng.” Kha Địch nhíu nhíu mày, tuy rằng cảm thấy khó
hiểu, vẫn thành thật trả lời.

Tô Trí Nhược cong khóe môi lên, trong nụ cười đầy vẻ
tinh ranh: “Như vậy, có cần người chia sẻ tiền thuê nhà không?”

Lục Tiểu Phong nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn, nhưng mà
sao Kha Địch còn chưa tới. Đây là một quán net, đầu năm nay quán nét càng lúc
càng ít, nàng ở chỗ héo lánh của phía bắc thành phố tìm được một cái quán net
khá tồi tàn. Bởi vì buôn bán không tốt lắm, ông chủ cũng ủ rũ ngồi ở phía sau
quầy, ánh sáng trong quán net rất tối, bên trong cũng không có lò sưởi, mấy dãy
máy tính gần như không có người hỏi thăm, chỉ có mấy người dáng vẻ đần độn đang
ngậm điếu thuốc lá nhìn màn hình không biết đang chơi trò chơi gì.

Lúc này, cửa tiệm phát ra tiếng két két kì quái, có
người đi từ bên ngoài vào, sau đó đi về phía Lục Tiểu Phong, ngồi xuống vị trí
ở bên cạnh nàng.

“Thật xin lỗi, đến muộn.” Kha Địch làm bộ cúi người
bật máy tính, vừa chào hỏi Lục Tiểu Phong.

“Không sao, là tôi đột nhiên gọi cậu ra ngoài, không
cản trở công việc của cậu chứ.” Lục Tiểu Phong có vẻ như đang chuyên tâm chơi
tú lơ khơ, hạ giọng nói.

Kha Địch làm bộ như đang tháo khăn quàng cổ xuống,
thật ra nhanh chóng quét mắt bốn phía xung quanh, trả lời: “Gọi tôi ra ngoài,
có chuyện gì cần phải gặp mặt nói chuyện?”

“Hoàng phó cục nói hiện tại cậu đang ở đây phụ trách
việc theo dõi người kia, tôi muốn biết tình hình trước mắt.” Lục Tiểu Phong đẩy
kính mắt: “Cũng định sắp xếp nhân viên bảo vệ cho tôi, có phải có động tĩnh hay
không?”

Mặt Kha Địch không đổi sắc nói: “Chẳng lẽ cậu
cũng chưa có tiếp xúc với người bên kia của y?”

Tay đang click chuột của Lục Tiểu Phong dừng lại, tiếp
tục khôi phục, nói: “Tôi sẽ không tiếp tục dính dáng quan hệ đến y.”

“Cho nên chuyện báo thù để tôi thực hiện. Nhiệm vụ của
cậu là trông nom chính mình thật tốt.”


“Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

“Là cậu che giấu trước chứ.” Kha Địch hơi nghiêng mặt
qua, đường nét ở hàm dưới càng cứng rắn giống như được điêu khắc: “Vì sao y
phải tìm cậu một lần nữa?”

Lục Tiểu Phong tự nói giễu: “…Có lẽ muốn làm phiền tôi
hoặc là muốn giết tôi chăng.”

“Không có lý do khác sao?”

Lục Tiểu Phong tạm dừng mới hỏi lại: “Cậu cho là còn
có lí do gì?”

Hai người đều nhìn máy tính duy trì một khoảng thời
gian dài im lặng, chỉ nghe tiếng lách cách bấm chuột, cùng trộn lẫn với mấy
tiếng chửi bậy ở phía trước.

“Nếu y không buông tha cho cậu, cậu định làm thế nào?
Tiếp tục duy trì im lặng, hay là xuất hiện để chiến đấu?” Sau một lúc, giọng
nói trầm thấp bĩnh tình của Kha Địch truyền đến.

Lục Tiểu Phong khẽ cắn môi giống như đang ép buộc
chính mình hạ quyết tâm: “Tôi đã từng đồng ý với Trần Băng, muốn có cuộc sống
yên ổn.”

“Chỉ sợ đối phương không cho cậu toại nguyện.” Kha
Địch tắt máy tình, tựa lưng vào ghế thở dài: “Hoàng phó cục nói cậu kiên quyết
không cho Tô Trí Nhược làm người bảo vệ, vẫn còn không muốn nói cho cậu ta biết
thân phận của cậu sao?”

“Tôi không biết nên mở miệng nói với anh ấy như thế
nào.”

“Cho nên hiện tại lại muốn đá anh ta ra ngoài, vạch rõ
ranh giới?”

Nói gì vậy, Lục Tiểu Phong chau mày, khó hiểu nhìn về
phía Kha Địch.

“Hôm nay cậu ta tới tìm tôi, nói muốn ở cùng với tôi.”

Lục Tiểu Phong hít một hơi: “…Cái… cái gì?”

Kha Địch đứng dậy, gọn gàng mang khăn quàng vào cổ
xong: “Cậu ta nói đến kỳ hạn đóng tiền thuê nhà, cậu để cho cậu ta nhanh chóng
tìm nhà mới, đúng lúc tôi lại có một phòng trống, liền cho cậu ta thuê.”

Lục Tiểu Phong đuổi theo tới cửa, vội vàng ngăn Kha
Địch lại: “Tôi không muốn anh ta dính dáng tới chuyện này, mới để cho anh ta ra
chuyển đi, làm sao cậu có thể để anh ta ở chung một chỗ với cậu?”

Kha Địch nhìn cánh tay bị tay Lục Tiểu Phong giữ lấy,
lạnh nhạt nói: “Cậu có thể quyết định chuyện của bản thân mình, có thể trải qua
cuộc sống cậu muốn, nhưng cậu không có quyền ngăn cản quyết định của người
khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui