Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Nhà ăn của biệt viện này cũng có phong cách đặc biệt,
bàn ăn ghế ngồi đều kiểu Trung Quốc, bản gốc bức tranh sơn thủy cổ của tác gia
nổi danh treo trên bức tường, ngoài cửa sổ hình như có dòng suối chảy qua,
trong lúc ngẫu nhiên nghe được tiếng róc ra róc rách.

Lục Tiểu Phong liếc mắt nhìn lại, hơn mười người ngồi
ở bàn dài, ngồi đầu là một quý bà, diện mạo đoan trang hòa nhã, toàn thân khoan
thai lộng lẫy, nhưng mà mặt mày lại không phải hiền hậu. Những người khác căn
cứ phán đoán của Lục Tiểu Phong hẳn là bậc con bậc cháu, vội nhìn lướt qua đều
là tuấn nam mỹ nữ, quả nhiên là có gien vô cùng đặc biệt nha.

Tầm mắt của lão phu nhân (k biết tay = từ gì, ai biết
chỉ mình với) chỉ nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt Lục Tiểu Phong, không nhận ra hỉ
nộ, ngay sau đó tầm mắt của bà dừng lại ở trên người Tô Trí Nhược, khuôn mặt
đầy nếp nhăn hơi mềm ra, mỉm cười nói: “Tiểu Quai cũng tới, như vậy có thể bắt
đầu rồi.”

Lúc này, Lục Tiểu Phong nhìn thấy một người đàn ông
ngồi ở bên tay trái lão phu nhân đứng dậy đi về phía bọn họ, anh ta dừng lại ở
bên cạnh Lương Thiển Thâm, đưa tay đỡ lấy cô ấy, vô cùng quan tâm nói: “Để anh
đỡ em đi tới nào.”

Lục Tiểu Phong cảm thấy tò mò nhìn anh ta chằm chằm,
nhưng đập vào mắt là diện mạo xấu xí, đầu tiên nhìn cũng không để cho người ta
ấn tượng sâu sắc, nhiều lắm chỉ là sắc mặt trắng bóc, ánh mắt thanh nhã, nhưng
toàn thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sạch sẽ. Người nọ hình như cảm
thấy tầm mắt Lục Tiểu Phong, ngẩng đầu nhìn nàng khẽ cười, tiếp theo đi cùng
với Lương Thiển Thâm ngồi xuống.

Người này chính là chồng của Lương Thiển Thâm sao? Nhớ
rằng Lương đại mỹ nữ từng nói chồng của cô ấy không ai có thể so sánh được,
nàng tưởng tượng rằng sẽ là một người đàn ông dáng vẻ anh tuấn, khí thế bất
phàm, bây giờ nhìn thấy người thật hơi có chút kinh ngạc. Chỉ có điều, Lục Tiểu
Phong đã sớm ngộ ra vẻ bề ngoài của con người chỉ là một cái túi da, đẹp hay xấu
đều đến từ chính linh hồn trong cái túi đó.

“Chúng ta ngồi bên này.”

Tô Trí Nhược dẫn theo Lục Tiểu Phong ngồi ở phía cuối
chiếc bàn dài, khi Lục Tiểu Phong ngồi xuống đúng lúc đối diện với ánh mắt chán
ghét của bà Tô bay tới, bên tay trái bà ta chắc là ông Tô, đeo kính mắt bọc
vàng, một tay cầm chén rượu, cũng không nhìn Lục Tiểu Phong. Bên tay phải bà ấy
có để lại một chỗ trống, xem ra là chuẩn bị cho con trai. Lục Tiểu Phong tiếp
tục nhìn qua phía bên phải, lập tức giật mình, Diệp Nhuận An đang cúi thấp
người cứng ngắc ngồi ở đằng kia.

Trong ý nghĩ Lục Tiểu Phong hiện lên nghi ngờ, nàng
phát hiện các sự kiện đều không bình thường, lúc trước nàng nghĩ rằng hình như

Tô Trí Nhược không có bạn gái nên mới tìm nàng nhờ giúp đỡ, nhưng bây giờ Diệp
Nhuận An đang ngồi đối diện, tại sao Tô Trí Nhược lại kéo nàng đi cùng?

Lão phu nhân giơ chén rượu lên nói với mọi người: “Hôm
nay hiếm thấy tất cả mọi người cùng tụ họp ở đây, ta biết Quân Nặc bận rộn
nhiều việc, hôm qua còn ở nước Mỹ bàn chuyện điều khoản đầu tư, Vịnh Ngâm cũng
có chuyện vội ký hợp đồng, nhưng mà hôm nay là ngày lành, mấy hôm trước Thiển
Thâm đi khám thai, bác sĩ nói vị trí thai của cháu nó đã ổn định, đây là đứa
chắt ngoại đầu tiên của Tăng gia, cần phải chúc mừng thật tốt.”

Thần kinh Lục Tiểu Phong được rèn luyện mãi đến cứng
như thép lúc nghe đến hai chữ “Tăng gia” vẫn không cầm lòng được run lên, chỉ
cần người chú ý qua đến tin tức xã hội không có ai không biết “Tăng gia” là gia
tộc huy hoàng đến mức nào, đứng đầu tứ đại gia tộc, một tay che trời trong giới
kinh doanh, nền móng xâm nhập giới chính trị, hễ người trong thế giới ngầm cũng
phải kính sợ ba phần với Tăng gia. Lục Tiểu Phong từng ở bên cạnh Tiêu Duy nghe
được anh ta nhắc qua tới đại gia tộc này, lịch sử vinh quang này nói ba ngày ba
đêm không hết, lại có quan hệ thông gia với Nghê gia trong tứ đại gia tộc, địa
vị càng vững chắc giống như núi Thái Sơn không thể lung lay.

Lục Tiểu Phong ngoài cười nhưng trong không cười quay
đầu thì thầm với Tô Trí Nhược: “Nhà của anh thật lợi hại.”

“Cho nên tôi sợ nói cho cô biết, cô có áp lực tâm lý.”
Tô Trí Nhược khẽ nói.

Lúc này lại nghe Lão phu nhân nói: “Nha đầu ngốc, có
em bé là may mắn của con, đây là quà bà ngoại tặng cho con, nhận lấy.”

“Cám ơn bà ngoại.”

Lục Tiểu Phong phát hiện tuy rằng Tăng lão phu nhân
diện mạo uy nghiêm, nhưng tương đối yêu chiều cô cháu ngoại Lương Thiển Thâm
này.

Ngay sau đó, những người khác trong Tăng gia cũng đồng
loạt đưa quà tặng của mình lên, Lục Tiểu Phong phát hiện ở một góc nhà đã bày
đầy quà cáp, lẵng hoa, phía trên có các dải băng, đại khái đều là quà của những
người thân bạn bè tặng cho Lương Thiển Thâm.

Tô Trí Nhược cũng tiến tới đưa quà tặng của mình cho
Lương Thiển Thâm: “Đây là quà của anh cùng Tiểu Phong.”

Lục Tiểu Phong nghe thấy Tô Trí Nhược gọi nàng như vậy
lập tức run rẩy trong lòng, phía trước là ánh mắt lạnh thấu xương của bà Tô
không biết quét qua bao nhiêu lần trên người nàng.

Lương Thiển Thâm cười nhìn nàng tỏ vẻ cảm tạ, Lục Tiểu

Phong vội nói không cần khách khí.

Tô Trí Nhược trở lại ngồi trên ghế, Lục Tiểu Phong
nghiêng mặt qua phía anh ta liếc mắt một cái: “Cảm ơn đã giúp tôi chuẩn bị.”

Tô Trí Nhược ngẩn ra, cảm giác được sự bất mãn trong
giọng nói của Lục Tiểu Phong, vội giải thích: “Loại chuyện nhỏ nhặt này không
cần để ý, dùng bữa dùng bữa.”

“Vị tiểu thư này là bạn của Thiển Thâm cùng Tiểu Quai
nhà chúng ta?” Cuối cùng Tăng lão phu nhân cũng di chuyển tầm mắt về phía người
lạ duy nhất trên bàn.

“Bà ngoại, vị này là Lục Tiểu Phong tiểu thư mà hôm
qua con đã đề cập sẽ mời đến với người đó.” Lương Thiển Thâm lập tức đến bên
cạnh Tăng lão phu nhân giới thiệu.

“Lại nói, là Tiểu Quai đưa Lục Tiểu thư tới, các người
quen biết thông qua Thiển Thâm sao?”

Vị ngồi thứ ba bên tay phải Tăng lão phu nhân, một
người đàn ông đeo kính mắt lịch sự cầm lấy khăn ăn lau miệng, khẽ cười nhìn về
phía Lục Tiểu Phong và Tô Trí Nhược. Lục Tiểu Phong theo tình thế quan sát một
chút, người đàn ông này tuy rằng mặt mỉm cười, hào hoa phong nhã, nhưng hai má
hơi hóp, khóe mắt hơi nhíu, vừa nhìn liền biết là một người tâm tư kín đáo,
lòng dạ thâm sâu.

“Tôi quen cô ấy trước, sau đó Thiển Thâm mới quen biết
với cô ấy.” Tô Trí Nhược trả lời chi tiết.

“Ah? Hiếm khi thấy cậu chủ động dẫn một cô bạn gái trở
về.”

Không biết vì sao, Lục Tiểu Phong rất ác cảm với cách
nói chuyện của người đàn ông này, đặc biệt lúc anh ta nhấn mạnh trọng âm bốn
chữ “một cô bạn gái” này. Từng từ nhấn mạnh mà anh ta nói làm cho Tăng lão phu
nhân hơi nheo mắt lại, ông Tô nhìn chăm chú vào Tiểu Phong, mặt Diệp Nhuận An
căng lên đỏ bừng, đầu cũng cúi thấp đến gần sát vào bát cơm.

Lúc Tô Trí Nhược trả lời ngay cả mi mắt cũng không
nâng lên: “Tôi dẫn bạn trở về không được sao?”

Lời nói nghe có chút khó chịu.

“Vậy mà cũng gọi bạn bè gì chứ.” Bà Tô kỳ quái nhấp

rượu vang đỏ, thản nhiên nói: “Lục Tiểu thư làm việc ở đâu? Cha mẹ làm nghề
gì?”

“Mẹ, tại sao mẹ lại hỏi thẳng như vậy.”

“Bạn của con thì mẹ cũng muốn hiểu biết một chút. Lần
trước vội gặp qua, lần này nếu đã tới nhà, nên hỏi thăm nghe cho rõ ràng.” Bà
Tô cũng không khách sáo.

“Bà ngoại.” Tô Trí Nhược trực tiếp kháng án.

Tăng lão phu nhân chậm rãi cắn một miếng sủi cảo thủy
tinh hấp, lại chậm rãi nói: “Phép tắc vẫn phải làm. Lục Tiểu thư nếu không ngại
thì nói cho bà già này nghe một chút đi.”

Xem đến đây, cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng ngộ ra, hóa
ra nhà này tưởng nàng là bạn gái Tô Trí Nhược dẫn về nhà, hôm nay ra mắt phụ
huynh, con rồng đen (đoạn này từ ô long ta không hiểu lắm
nên xin phép dịch tiếng việt, ai biết nghĩa bóng là gì giúp ta nha) này
thật sự đủ lớn. Lục Tiểu Phong vừa định trả lời, một giọng nói đột nhiên chen
vào.

“Cháu, cháu đột nhiên nhớ ra nhà cháu còn có việc, bà,
dì, chú, Thiển Thâm, cháu đi trước.”

Diệp Nhuận An đứng dậy vội vội vàng vàng xin phép về,
Lục Tiểu Phong cũng thấy khuôn mặt của cô ấy lúc hồng lúc trắng, bộ dạng suýt
khóc đến nơi, thật khó cho cô ấy sau đó vẫn phải cố gắng duy trì lễ phép. Lục
Tiểu Phong đang muốn giải thích, lại bị Tô Trí Nhược âm thầm cầm chặt tay, nàng
sửng sốt, đánh mất cơ hội, chỉ nghe giọng Tô Trí Nhược trong trẻo nhưng lạnh
lùng nói với Diệp Nhuận An: “Bên ngoài mưa to, đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại.”

Một câu này của anh ta vừa nói xong, cả người Diệp
Nhuận An giống như mới bị sét đánh trúng, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, tròng
mắt trợn to lên không thể tin nổi nhìn Tô Trí Nhược chằm chằm, ngay sau đó hai
hàng nước mắt chảy dài xuống. Diệp Nhuận An đường như dùng tư thế trốn chạy để
đẩy ghế dựa phía sau ra, loạng choạng hùng hục chạy ra ngoài, cũng không chờ
người hầu lấy áo khoác ngoài đến.

Trong nháy mắt, trong phòng ăn yên tĩnh đáng sợ.

Một giây sau, bà Tô vỗ bàn đứng dậy, lập tức muốn xông
lên mắng Tô Trí Nhược, lại bị ông Tô chặn lại, trách mắng: “Ở trước mặt khách,
còn ra thể thống gì nữa.”

“Khách, ở đây làm gì có khách, người chính xác là
khách đã đi rồi.” Ngực bà Tô không ngừng phập phồng, hình tượng quý phu nhân
hoàn toàn tan biến.

“Dì cả, lời này của dì thật không đúng, con đã từng
nói Lục tiểu thư là do con mời đến.” Sắc mặt Lương Thiển Thâm cũng lạnh xuống.

“Em gái, rốt cuộc là em mời hay là Tiểu Quai tìm em
làm bia đỡ đạn?” Lại một cô gái một bên cắt tảng thịt bò một bên nhãn nhã nói.


Lương Thiển Thâm cười ngạo nghễ, ánh mắt lợi hại: “Chị
Vịnh Ngâm, lời này của chị có ý gì.”

“Chính là ý nói Lục tiểu thư rõ ràng là bạn gái của
Tiểu Quai, hà tất phải che dấu.” Cách nói chuyện của Tăng Vịnh Ngâm vĩnh viễn
đều đều, âm ấm mềm mềm, tươi cười cũng duy trì tao nhã một cách không thay đổi.

“A, lời này của chị cả thật buồn cười, Tiểu Quai dẫn
bạn gái trở về vì sao phải che dấu.” Lương Thiển Thâm quay đầu nói với Tăng lão
phu nhân, “Bà ngoại, Lục tiểu thư chắc chắn là một cô gái tốt, rất hợp với Tiếu
Quai, người nhìn xem nhiều năm thế này Tiểu Quai chưa từng nhắc đến một người
bạn gái, lần này có thể dẫn về nhà không phải đã nói lên anh ấy rất nghiêm túc
sao.”

“Thiển Thâm, con dâu của dì nhất định phải qua cửa ải
của dì, dì nói không được liền không được. Loại con gái tư chất thế này làm sao
có thể tiến vào nhà của chúng ta.” Sắc mặt bà Tô xanh mét.

“Là mẹ lấy vợ hay là con lấy vợ, đây là tự do của
con.” Tô Trí Nhược không yếu thế chút nào, lập tức cãi lại.

Từ đầu đến cuối, Lục Tiểu Phong phát hiện ra một câu
tự giải thích cho chính mình nàng cũng không thể xen vào.

“Được rồi, tất cả đều bớt lời đi!” Đột nhiên, Tăng lão
phu nhân một lời uy nghiêm, một bàn toàn người tất cả đều im bặt.

“Một bữa cơm ngon ầm ỹ gì mà ầm ỹ, thật mất thể diện,
một đám làm cho ta đau đầu. Hôm nay là để chúc mừng Thiển Thâm, không phải thảo
luận chuyện bạn gái của Tiểu Quai, tất cả im miệng cho ta, ăn cơm!”

Mệnh lệnh của lão phu nhân không ai dám không nghe,
cho dù có nhiều hơn nữa không cam lòng cũng oán giận đều phải đè nén vào trong
bụng. Trên bàn cơm lập tức im lặng chỉ còn lại tiếng gắp thức ăn và dùng cơm,
Lục Tiểu Phong cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát khẩu vị đều không có, tay của nàng
còn bị Tô Trí Nhược nắm lấy. Lục Tiểu Phong khẽ giật lại, nàng nhìn về phía Tô
Trí Nhược ra sức đưa mắt ra hiệu, yêu nghiệt kia cũng chỉ để ý đến ăn cơm của
chính mình.

Lục Tiểu Phong âm ỷ tức giận, nàng cảm thấy mình thật
sự oan uổng, bản thân mình rõ ràng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không có
làm, lại bị người khác chỉ chỏ đã không nói, mấy người đó tranh cãi với nhau
không ngừng lại gạt đương sự là nàng ở một bên làm người xem. Quan trọng hơn
là, lần này Tô Trí Nhược thật sự đã quá đáng, nàng có thể khoan dung anh ta
hung dữ đối với nàng, bộ dạng đại gia sai bảo nàng, cũng có thể khoan dung lòng
dạ anh ta hẹp hòi cùng lời nói độc ác. Nhưng mà, chuyện này thì khác, anh ta
không thể lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, nhất là đối diện với tình cảm mà nàng để
ý nhất.

Ngay tại lúc Lục Tiểu Phong quyết định nhất định phải
nói ra điều không hài lòng là lúc, một người hầu ở ngoài cửa đi vào, anh ta đi
đến bên tai Tăng lão phu nhân nói hai câu, Tăng lão phu nhân lập tức nhìn Tăng
Quân Nhược nói: “Tiêu Duy của Liêu gia tới, con đi đón tiếp một chút.”

Lục Tiểu Phong bỗng nhiên kinh ngạc đến ngây người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui