Chẳng Tìm Thấy Người

Tết âm lịch năm 2009, Trần Hải Thiên đi Tokyo như thường lệ. Ngày nào anh cũng nhét đầy túi giữ nhiệt ở cửa rồi chạy khắp nơi mua bùa. Lần này anh mua đủ loại bùa, dầu sao với một số người thì an toàn giao thông với tốt nghiệp điểm cao còn quan trọng hơn tình yêu hay sức khỏe nhiều.

Ngoài ra, anh còn mua cả nguyên liệu nấu ăn và gia vị nữa, có món thậm chí trước khi đến Tokyo anh đã đặt mua trên mạng gửi tới nhà mẹ mình. Mỗi lần mẹ anh thấy anh cố nhồi nhét vali chật ních đồ ăn thì chỉ buông một câu: “Show Dotch Cooking hại người ghê gớm.”[1]

Đầu tháng 2 sau khi quay về Đài Loan, một đống việc linh tinh ập tới: ngõ nhỏ đào đường, cửa cuốn sắt bị hỏng, hợp đồng buôn bán thay đổi, máy rang hạt phải bảo dưỡng mang đi sửa. Rất nhiều chuyện chỉ làm được trong giờ hành chính khiến ngày cuối tuần bị chia nhỏ ra lắt nhắt, làm Trần Hải Thiên không đào đâu ra thời gian đi Đài Trung. Mà từ khi ăn Tết ở Hồ Bắc quay về, Trang Tuyết cũng đóng cửa ở ẩn, hình như đang bận việc dịch thuật, hai người chỉ có thể thỉnh thoảng nói chuyện linh tinh qua mạng.

Thay đổi lớn nhất là một trong những người bạn tốt nhất của anh – Ngũ A Ca chuyển đến thị trấn nhỏ ở Quảng Đông làm việc từ tháng 3 theo sự sắp xếp của công ty. Đó là một thị trấn rất nhỏ, nơi mà nếu muốn ăn McDonald’s thì phải đi xe bus những một tiếng đồng hồ. Nhưng bù lại, Ngũ A Ca được thăng chức lên một bậc, lương cũng tăng lên 1/3, cứ hai tháng lại có 7 ngày về Đài Loan nghỉ ngơi, còn được tặng kèm vé máy bay khứ hồi, ở nhà trọ sang trọng xịn sò, ngày nào cũng có người giúp việc quét dọn.

A Minh giơ hai tay ủng hộ chuyện này: “Giờ là thời đại ăn nhanh, nên thất niên chi dương giảm 20% còn năm năm sáu tháng chi dương. Lần đó tôi và Ngũ A Ca đã bình an vượt qua, giờ mới thật sự là thất niên chi dương này. Do đó ông trời phải kiếm việc mới để chuyển sự chú ý của Ngũ A Ca.”

“Tiểu biệt thắng tân hôn, cứ đi xem như thế nào đã, không hợp thì lại về. Cùng lắm thì đổi việc thôi, mà nếu không tìm được việc A Minh sẽ nuôi anh.” Ngũ A Ca uống cà phê, vừa nói vừa cười: “Dù sao A Minh mới thật sự là A Ca, hay chính là Đông Cung Thái tử, ăn nữa ăn mãi mãi cũng không hết được đâu.” Mặc dù nhà A Minh chưa tới mức là xí nghiệp tập đoàn, song vẫn thừa sức nuôi Ngũ A Ca.

Trần Hải Thiên hoàn toàn tán thành cách giải quyết của Ngũ A Ca và A Minh. Bạn anh cũng giống anh, không muốn tự kìm hãm trói buộc chính mình để yêu tới sức cùng lực kiệt.

“Chồng ơi, trước khi đi Trung Quốc thì chúng ta ly dị đã nhe. Cũng phải được bốn năm rồi, tầm này là vợ chồng người ta ly dị rồi ớ.” Lương Mĩ Lị ôm Ngày Mưa nặng ba cân, cầm chân phải Ngày Mưa đánh Ngũ A Ca.

Sau lần kết hôn vào bốn năm trước, do lười và cộng thêm những lợi ích khi kết hôn nên kế hoạch ly hôn sau ba tháng cứ thế dây dưa kéo dài mãi đến bốn năm. Tới tận hôm nay Lương Mĩ Lị và Ngũ A Ca vẫn đang là vợ chồng.

“Để thêm nửa năm nữa đã.” A Minh đột nhiên xen vào: “Đến lúc đó nếu Ngũ A Ca không quen với cuộc sống bên Trung Quốc thì có thể dùng lý do tình cảm vợ chồng trục trặc để xin về. Dù công ty đồng ý hay không thì hai người cứ ly hôn vào lúc ấy, biết đâu công ty lại cảm thấy áy náy rồi tăng lương cho Ngũ A Ca.”

“Hay đấy.” Lương Mĩ Lị lập tức đồng ý: “Tăng lương rồi nhớ mời tôi ăn Wang steak nhé!”[2]

Trần Hải Thiên cạn lời nhìn trần nhà, bạn anh đúng là chỉ được cái giống anh, không những thế còn lý tính, thực tế hơn cả anh.

Suốt cả tháng 2, chẳng có ngày nào trời quang mà cứ u ám ảm đạm, nặng nề buồn bã, lạnh căm căm như cắt da cắt thịt. Hàng cây bên đường trụi lá, con ngõ nhỏ bên ngoài cửa sổ dường như cũng đang co siết mình lại.


Buổi chiều ngày Quốc tế phụ nữ 8.3, Trang Tuyết tranh thủ đến Đài Bắc, nhưng chỉ nán lại được đôi chút, đến tối cùng ngày phải về Đài Trung luôn. Ngày hôm đó, trước khi quán mở cửa, Trần Hải Thiên vội vàng đi chợ mua thịt nạc thăn và bắp cải về nấu ăn.

Khoảng 3 giờ chiều, sau hơn một tháng không gặp, Trang Tuyết vừa vào quán đã đưa ngay quà mua từ Hồ Bắc cho Trần Hải Thiên. Món quà gồm mấy quyển sách dạy nấu ăn và ba hộp bánh vừng to. Y nói: “Đây là bánh vừng Hiếu Cảm[3] ngâm giấm những một tháng trời đó, anh cầm lấy đi.”

Trần Hải Thiên đưa cho Trang Tuyết một túi bùa màu trắng bạc: “Còn đây là bùa an toàn giao thông ở Minh Trị Thần Cung, cho cậu nè. Cậu thường ngồi xe tới Đài Bắc nên rất cần cái này.” Trang Tuyết trịnh trọng nhận lấy.

Trần Hải Thiên lại lấy ra bốn cái bùa khác: “Đưa cho Đại Võ, đây là bùa tình yêu của các Thần đạo lớn ở Tokyo đấy. Cậu còn nợ anh ta bốn suất lẩu phải không? Lấy cái này đổi với anh ta, bảo cái này rất linh, lấy bốn suất lẩu đổi lấy người ấy là siêu lời đấy.”

Chỉ vì anh mà Trang Tuyết mới nợ lẩu người ta, bởi vậy anh muốn tự mình thanh toán sạch sẽ món nợ đó.

“Hơn ba tháng rồi tôi chưa gặp tên đó, tơ hồng anh ta lấy được từ miếu Nguyệt Lão khéo đan thành khăn quàng được rồi ấy chứ.” Trang Tuyết bỏ bùa vào balo, cởi áo khoác vắt lên ghế dựa trong góc.

“Người ấy vẫn chưa xuất hiện à?” Trần Hải Thiên quay lại quầy bar, chẳng hỏi Trang Tuyết uống gì, chỉ lấy khăn ướt lau dọn.

“Đến cái bóng còn chẳng thấy nữa là.” Trang Tuyết than thở mà cứ như đùa: “Cái tên đó đúng là quá vô lương tâm. Cuối năm anh ta đăng một bức ảnh tuyết rơi ở Bắc Kinh, nói đó là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tuyết trong đời. Tôi mới bình luận là ‘Eo ghét thế, tháng trước chúng ta vừa mới gặp nhau xong.’ Anh đoán anh ta đáp gì?”

Trần Hải Thiên nghiêm túc nghĩ một lát, tính cách Võ Đại Lang khá đứng đắn, sẽ không chơi mấy trò đà đưa tà lưa với Trang Tuyết, nhưng cũng không đến nỗi trả lời kiểu thanh niên nghiêm túc. Do vậy, chắc hắn sẽ tìm ra thứ gì từ cảnh vật lúc đó hợp để cà khịa Trang Tuyết. Anh đáp: “Anh ta nói cậu giả làm tuyết[4], là tuyết giả, đồ đen tối, tuyết đen tối, tuyết nhái?”[5]

“Chuẩn phóc.” Trang Tuyết lấy ra một quyển sách từ trong balo, ngồi vào trong góc: “Anh ta đáp lại ba chữ, đồ đen tối.”

“Hay tôi gọi cậu là Tiểu Hắc? Chứ không thể cứ gọi cậu là ‘Này’ mãi được.” Trần Hải Thiên cười ôm Ngày Mưa đang ngủ trên máy cà phê xuống, bắt đầu xay hạt.

“Thế gọi là Tiểu Bạch ấy? Mà Tiểu Hắc cũng được, anh thấy gọi thế nào tiện là được.”


Trần Hải Thiên thầm gọi Tiểu Bạch, Tiểu Hắc mấy lần trong lòng, rốt cuộc vẫn quyết định gọi Trang Tuyết là “Này” tiếp. Anh đổ hạt đã xay xong vào bình lọc, pha cà phê bản địa: “Lần này nhập về loại cà phê mới, tên là  Brazil Cerrado, nghe tên thấy giống mùa xuân nhỉ.” Anh bưng cà phê đã pha xong lên cho Trang Tuyết.

“Ừ, dịu dàng lăn tăn”, Trang Tuyết uống mấy ngụm, chốt câu đơn giản.

Trần Hải Thiên hài lòng gật đầu. Trang Tuyết đã học được rất nhiều điều về cà phê, còn có thể dùng những từ ngữ vừa giản dị vừa thú vị, thông qua cách hình dung mà anh không thể nghĩ ra để miêu tả hương vị đặc trưng của cà phê.

Anh cầm lấy tờ giấy note viết “dịu dàng lăn tăn” rồi dán lên hũ đựng hạt cà phê, pha một cốc ca cao nóng kèm rượu cà phê cho Trang Tuyết.

Suốt buổi chiều Chủ Nhật, chỉ có mỗi hai người họ trong quán. Bên ngoài cửa sổ trời lạnh thấu xương, ánh nắng ngày đông chiếu rọi xuống sàn nhà. Ngày Mưa làm tổ trên máy cà phê sưởi ấm, họ yên lặng nghe nhạc, thỉnh thoảng nói một hai câu, còn chủ yếu sẽ đắm chìm trong thế giới sách của chính mình.

Sau 5 giờ chiều trời tối rất nhanh. Trần Hải Thiên đứng lên bật đèn, vào quầy bar pha hồng trà cho Trang Tuyết, dặn: “Tôi lên lầu làm bít tết, cậu trông quán một lát giùm tôi, có khách đến thì gọi tôi nhé.” Anh vào phòng bếp phía sau, lại nghiêng nửa người ra ngoài khoe: “Tôi mua được tương rán bít tết ngon tuyệt ở Nhật Bản, là nguyên liệu nấu ăn tuyển chọn trong Dotch Cooking Show đó, nó được tạo thành từ vô vàn loại gia vị và hoa quả rau củ, mùi vị phong phú đa dạng, đợi lát nữa thưởng thức nha!”

“Anh đang quảng cáo cho ai vậy?” Trang Tuyết dở khóc dở cười.

Trần Hải Thiên tức tốc chạy lên tầng hai, cắt miếng bít tết heo tẩm bột chiên rồi để cạnh bắp cải đã xắt sợi, xới hai bát cơm. Khoảng 15 phút sau, anh bưng miếng bít tết rán ngon lành xuống phòng bếp nhỏ ở tầng một, đặt lên bàn.

Từ hồi Trang Tuyết qua đêm ở đây, anh mới kê bàn ăn vào trong phòng bếp để tiện cho hai bọn họ ăn cơm lúc bán hàng, cũng tiện cho Trang Tuyết ngồi đóng gói cà phê.

“Ăn thôi ăn thôi.” Trần Hải Thiên khóa cửa kính, treo tấm biển: “Chủ quán đang rang hạt cà phê, đến uống cà phê vui lòng ấn chuông”. Anh và Trang Tuyết vào bếp rồi đóng cửa lại, để mùi bít tết sực nức trong bếp đỡ bay ra ngoài quán.

Trang Tuyết vừa ngồi xuống, Trần Hải Thiên lại ra tủ lạnh lấy bia và đồ ăn vặt vào. Bày biện xong xuôi anh mới lấy tương rán bít tết heo giới thiệu lần nữa: “Đây là nguyên liệu trong mơ, hàng giới hạn đó, tôi phải xếp hàng trên mạng mất ba tháng lận mới mua được hai lọ, cũng may chưa bị mẹ tôi ăn mất.” Anh rưới nước tương lên bít tết và sợi bắp cải [6], ngửi ngửi, thỏa mãn gật đầu, cầm đũa lên hớn hở kêu: “Bắt đầu!”

Trang Tuyết khóc dở mếu dở lắc đầu, bật cười: “Cứ động tới ăn uống một cái là anh hoàn toàn mất lý trí.”


“Ăn thì cần gì lý trí, cậu nhìn thấy bánh trứng nướng cũng mất lý trí đó thôi?” Trần Hải Thiên gắp một nhúm sợi bắp cải đầy tương, cho vào miệng nhai: “A ~ Quả đúng là ~”, Đoạn anh lại ăn thêm một miếng bít tết: “Ngon quá xá luôn ~” Kết hợp với bia lạnh, dưa chuột trộn sứa ngọt vừa, tất cả quả thực tuyệt vời phê pha.

“Ngon!” Trang Tuyết cắn một miếng bít tết thơm ngon giòn tan, cũng học theo Trần Hải Thiên sung sướng gật đầu: “Tôi đã hiểu nỗi đau khổ của những người chọn sai bên nên chỉ có thể nhìn người khác ăn rồi.” Ăn xong miếng bít tết heo, y gắp một nhúm bắp cải, nhắm mắt ăn.

“Đúng đúng.” Trần Hải Thiên lại rưới thêm ít tương lên bít tết heo và bắp cải. Sau khi mải miết ăn sạch nửa đĩa anh mới mãn nguyện thở ra một hơi rồi ăn chậm lại, nói với Trang Tuyết: “Ngon chết mất, cơ mà cậu hay ghê, tôi cứ tưởng chỉ khi nào ăn bắp cải muối cậu mới nhắm mắt, không ngờ lúc nào ăn bắp cải cậu cũng nhắm mắt hết.”

“Anh nhận ra à?” Trang Tuyết hơi ngạc nhiên nhìn Trần Hải Thiên.

“Cậu ngồi ngay đối diện tôi, tất nhiên là tôi nhận ra được.” Trần Hải Thiên gắp sợi bắp cải, quét hết tương còn sót trên đĩa, thong thả ăn. Khi người ta ăn uống no say, thường sẽ bất giác mở lòng mình, buông ra những lời từ tận đáy lòng.

“Từ nhỏ tôi đã có thói quen xấu đó, thực ra tôi cũng mở mắt ăn được đấy, anh xem nè.” Trang Tuyết nói xong thì mở mắt ăn một miếng bắp cải.

“Ừ, đỉnh quá.” Trần Hải Thiên nói cho có, lại lấy bắp cải quẹt đĩa tiếp: “Thế sao có thói quen đó? Thuở nhỏ lúc muối bắp cải bị bắp cải bắt nạt hả?”

“Nếu mà tôi bị nó bắt nạt tôi sẽ mở to mắt cắn nó.” Trang Tuyết mở mắt ăn tiếp hai miếng bắp cải: “Tôi bị mù màu xanh lá dạng nhẹ, nên nhìn bắp cải thành màu xám, là kiểu màu xám ăn không ngon ấy.”

“Hở?” Trần Hải Thiên nhất thời trơ như phỗng, ngẩng đầu nhìn Trang Tuyết.

“Nhẹ thôi, nhìn màu xanh lá nhạt thành màu xám, các màu khác cũng hơi khác mọi người xíu, nhưng nói chung không ảnh hưởng gì lắm.” Trang Tuyết chỉ vào chiếc khăn màu xanh lục sẫm trên quầy bar: “Như cái khăn kia kìa, tôi vẫn nhìn thấy nó là màu xanh, tôi chỉ bị nhầm khi nhìn màu nhạt với lúc ánh sáng yếu thôi.”

Trần Hải Thiên đột nhiên nhớ tới đồ đạc chỗ Trang Tuyết ở, đều là màu đậm.

Trang Tuyết gắp sợi bắp cải, mở mắt ăn xong lại nói tiếp: “Lúc bé tôi thấy bắp cải màu xám nom quái quái, nhưng ăn lại rất ngon, do vậy mới có thói quen nhắm mắt ăn. Sau lớn rồi thì tôi mới sửa lại, bình thường ăn ở bên ngoài hoặc có người lạ thì tôi sẽ không nhắm mắt đâu.”

Trần Hải Thiên cầm đũa nghĩ một lát: “Thế từ nay tôi sẽ mua bắp cải thẫm màu hơn chút, hoặc là khi nào chúng ta đi siêu thị, cậu nói tôi biết cái bắp cải nào màu xanh thì về sau tôi sẽ mua bắp cải màu đó.”

Trang Tuyết chăm chú nhìn Trần Hải Thiên, lặng thinh một lát rồi nói tiếp: “Anh phản ứng y như tôi nghĩ”. Y nói xong lại bất lực lắc đầu: “Chứ không giống mọi người tỏ ra thông cảm, hoặc nói mấy câu an ủi với giọng điệu dè dặt như là sợ tôi tổn thương.”


“Thì cậu nói là rất nhẹ còn gì?” Trần Hải Thiên nhún vai, nói rất đương nhiên: “Nên chỉ cần xử vụ bắp cải là được rồi, à, thế bắp cải trắng cũng thế à? Cậu có ăn bắp cải trắng cuộn sốt bơ[7] không? Hành thì sao? Củ niễng? Hay lát nữa chúng ta dạo siêu thị xem?”

“Không cần, tôi ăn được hết, từng này tuổi đầu, tôi quen rồi mà.” Trang Tuyết cựa mình ngồi lại, động tác rất nhẹ nhàng gần như không cảm nhận được: “Chỉ là hình như chẳng chuyện gì khiến anh kinh ngạc thì phải.”

“Tôi ngạc nhiên lắm.” Trần Hải Thiên buông đũa, nghiêm túc nói: “Có điều ngạc nhiên hoàn toàn khác với an ủi rẻ tiền, những người thấy cậu cần an ủi mới thật sự cần an ủi, vì bọn họ không nhận ra được cậu không cần an ủi.”

Kết luận này được rút ra thông qua những gì anh hiểu về Trang Tuyết. Anh biết trước đây Trang Tuyết không nhắc tới không phải vì y cố ý giấu giếm mà bởi y thấy chuyện này bình thường đến mức chẳng cần quan tâm.

Chứng mù màu nhẹ cũng không ảnh hưởng tới nhân cách hay hành vi của Trang Tuyết, ngược lại còn mang đến những kinh nghiệm sống mới mẻ cùng độ sâu sắc trong cuộc sống của y. Nếu như Trang Tuyết có thể coi chuyện này là bình thường thì người khác không có quyền tự cho mình đang ở chiếu trên mà thương hại y.

“Thực ra tôi cũng rất cần an ủi đó.” Trang Tuyết lắc đầu, tỏ vẻ đau khổ thống thiết.

“Ờ, cậu cần an ủi, tự nhiên tôi quên khuấy mất.” Trần Hải Thiên nhớ tới gì đó gật gật đầu: “Cậu muốn thưởng thức vẻ mặt an ủi của đối phương, mà cậu đã từng kể cho ai biết cậu vừa bán đậu phụ thối lại còn mù màu nhẹ chưa?”

“Rồi,” Trang Tuyết cười khẽ: “Vẻ mặt đối phương đặc sắc cực kỳ, như thể tôi gặp cảnh ngộ kinh khủng thảm thương lắm, suýt nữa tôi đã định nói luôn tôi là gay.”

“Cậu thảm thật, cho cậu thêm mấy giọt tương hàng giới hạn nè,” Trần Hải Thiên cố tình bày ra vẻ thông cảm: “Cậu có thích thế giới mà cậu nhìn thấy không?”

“Thích chứ,” Trang Tuyết chuyển tầm mắt từ đĩa lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: “Mỗi cây mỗi hoa, vạn vật đều có nét đẹp riêng, màu xám hay màu xanh không quan trọng, ăn ngon là được.”

“Đúng vậy, có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi cũng nói cho cậu một bí mật của tôi.” Trần Hải Thiên hơi nghiêng đầu về phía trước, đè giọng nói xuống thật khẽ: “Tôi mà ngồi xổm xuống sẽ bị ngã về sau, vì tôi bị bệnh bàn chân bẹt.”

“Anh là chủ quán cà phê bàn chân bẹt, tôi là gã bán rong đậu phụ thối bị mù màu xanh nhẹ, cơ mà tôi có tóc xoăn tự nhiên khó vào nếp, thế nên tôi thắng anh một điểm.”

Trần Hải Thiên sững người. Anh ráng nghĩ đến tất cả các đặc điểm trên người mình, sau rốt chốt: “Tôi là con gia đình đơn thân nhé, thêm một điểm. Mèo của tôi kiêu căng láo lếu, thêm một điểm, tôi có một soulmate tên Lương Mĩ Lị, thêm 2 điểm, thế là tôi thắng cậu 3 điểm.”

“Anh thật đáng thương.” Trang Tuyết nói với vẻ mặt tràn đầy thương cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui