Rời tòa án, Trần Hải Thiên đến siêu thị gần nhà mua đồ ăn cho tuần như thường lệ, nào thì bánh mì lát nhân nho và bánh mì xốp dẹt vừa mới ra lò, hoa quả, rau củ, sữa hay thịt ba chỉ. Anh thích đi men theo lối đi giữa các sạp hàng, lướt đầu ngón tay qua những gói hàng sặc sỡ sắc màu, nhìn hơi lạnh trắng xóa phả ra từ tủ lạnh, nguyên liệu nhúng lẩu được phối sẵn xếp thành hộp la liệt.
Vài ngày trước anh và người ấy làm bữa lẩu ở nhà, vui vẻ cười đùa gỡ thanh thịt cua cho vào nồi lẩu sôi sùng sục. Vậy mà, khi mùi đồ ăn hẵng chưa tan hết, anh đã lại là kẻ độc thân, trong khi sinh hoạt thì chẳng mảy may thay đổi.
Anh thích người ấy bởi đối phương không mang đến cảm giác tồn tại cho anh. Thế nên, khi anh ta bức ép anh bằng sự tồn tại của bản thân, thì mối quan hệ của họ tức khắc trở thành một câu chuyện trào phúng.
Rõ là đâu đó trong anh vẫn cảm thấy mất mát, song cuộc tình của họ chỉ như một trò tiêu khiển mà thôi, chẳng khác nào hai chiếc cốc sứ đặt cạnh nhau, chẳng chịu nổi va đập mạnh. Nếu là anh lúc 24 tuổi, có lẽ cần lượn một vòng Đài Loan thì mới nguôi ngoai nổi, nhưng giờ đây ở tuổi 27, chỉ cần ra đầu ngõ mua hai chai bia là đâu lại vào đấy.
Anh thấy chia tay chẳng có gì xấu, như vứt bỏ cuộc sống cũ bắt đầu cuộc sống mới thôi mà.
Dù vậy anh vẫn không khỏi lăn tăn một điều, những người cứ động cái là lại lôi chia tay ra o ép người khác rốt cục tự tin hay tự ti quá mức nhỉ? Họ muốn nhận được đáp án gì đây? Tóm lại là họ muốn níu kéo mối quan hệ hay chỉ đơn thuần muốn thắng cuộc?
Trần Hải Thiên xách đồ ăn về nhà, lấy tờ quảng cáo từ hòm thư rồi đi vào phòng khách, tiếng bước chân vang vọng quanh quẩn nơi hàng hiên. Anh kéo rèm cửa sổ, bật máy cà phê, uống nước hoa quả trong chiếc cốc miệng rộng. Rồi, lại ngồi ở phòng khách ăn mì lạnh, mở ti vi lên xem phim truyền hình Lốc xoáy Đài Loan[1], nghe âm thanh nho nhỏ của chế độ làm nóng cứ đều đặn 30 giây lại vang lên từ máy cà phê, đợi Lưu Ngọc Anh xuất hiện.
Nơi anh ở thuộc khu nhà ba tầng kiểu cũ trong một con ngõ nhỏ rợp bóng cây xanh ven phía Bắc thành phố. Anh vẫn nhớ, thuở nhỏ chỗ này hoang vu vắng vẻ, khi ấy lúc nào cha anh cũng bảo thể nào cũng có ngày Đài Bắc đất chật người đông, đến lúc đó thì nhà ở đây sẽ được giá lắm. Đó là việc duy nhất mà cha anh nhìn xa trông rộng.
Vài năm sau cha mẹ anh ly hôn, căn nhà này thuộc về mẹ anh. Sau đó, đúng là Đài Bắc người chật như nêm, con ngõ nhỏ này cũng rặt người với người.
Rất nhiều hàng xóm đều sửa sang nhà cửa thành cửa hàng nhỏ, trang trí nào cửa kính, sàn gỗ, nhạc nhẹ, đèn mờ, cây xanh, mang đến cảm giác cách điệu cho những kẻ chẳng chỗ để đi trong thành phố này. Bởi cuộc sống quá tầm thường xô bồ, ai cũng cần một chốn trong mơ để trở về, vờ như mình đã thoát khỏi thế giới.
Mà anh cũng đang định làm vậy.
Anh yêu căn nhà này, ánh dương như gột rửa khắp mọi nơi, quét sạch nỗi muộn phiền trong từng ngóc ngách. Anh tính sửa tầng một thành một cửa hàng nhỏ, dù vẫn chưa biết nên bán gì nhưng anh đã quyết sẽ rải một lớp đá cuội nơi cửa nhà, khi giẫm lên sẽ vang lên những tiếng lạo xạo lanh lảnh.
Anh thích nơi này, vậy nên dù bán gì đi nữa anh cũng chỉ tiếp những người hợp ý anh thôi.
Coi xong phim, anh rót cốc cà phê, ngồi cạnh cửa sổ phòng đọc sách tầng hai, ngắm nhìn dòng người ngược xuôi trong con ngõ. Được ở trong một căn hộ ba tầng giữa thành phố lớn, bầu bạn tri kỷ với chính mình, thưởng thức cà phê, nghe Rickie Lee Jones[2], lọt thỏm giữa cơ man sách, cuộc sống tươi mới đang vẫy chờ – cách sống vô thường khác người tràn ngập nỗi cô đơn đẹp đẽ ấy khiến anh cảm thấy mình đã tới rất gần hạnh phúc.
Thế nhưng, cảm giác hạnh phúc ấy đã tắt ngóm khi Trần Hải Thiên uống xong cà phê, mở máy tính lên Mộng Cầu Vồng.
Anh nhận ra ID của mình đã bị hóa thành xác yêu như lời nguyền rủa của tay dung tục nọ, xếp cùng bốn xác yêu nữa trong danh sách thành viên.
Cầu Vồng có ba yêu quái, xác yêu, đứt đầu, u hồn.
Dù anh không phải thành viên cốt cán của Mộng Cầu Vồng song cũng biết tới ba lỗi hệ thống kỳ quái nhất ở đây. Nghe bảo từ khi ba yêu quái đó xuất hiện, admin Kỹ thuật Võ Đại Lang sửa chữa tới mất ăn mất ngủ, lúc sắp bắt được yêu quái tới nơi thì Võ Đại Lang tự dưng bỏ đó, để ba con yêu quái ngắc ngoải sống lại, cuối cùng trở thành nét đặc sắc của Mộng Cầu Vồng.
Yêu quái đứt đầu và u hồn công phu thấp, người dùng chỉ cần đăng nhập lại là diệt được. Dưng xác yêu thì cực kỳ khó chơi, người dùng mà không đăng xuất theo đúng trình tự bình thường thì khả năng bị biến thành xác yêu sẽ rơi vào dưới 1%. Xác yêu là một thứ vô cùng khó tiêu diệt, bám dai như đỉa, nếu người dùng ngừng hoạt động là số lượng tăng lên không ngừng nghỉ, chẳng khác gì lớp da thừa mà rắn lột xác vứt lại trong danh sách thành viên.
Có hai cách để tiêu diệt xác yêu: Đợi hệ thống reset, hoặc gửi thư nhờ Võ Đại Lang giúp.
Ngặt nỗi là, hệ thống reset lúc nào phải phụ thuộc vào tâm trạng Võ Đại Lang, còn đa phần tin nhắn gửi đi đều bị ngó lơ, bởi có vẻ như niềm vui của Võ Đại Lang là coi xác yêu liên tục nhân bản trong thời gian thành viên dừng hoạt động.
Bấy giờ người nick NoNight có thời gian ngừng hoạt động lâu nhất diễn đàn – 762 tiếng, tháng trước xác yêu của anh ta đã xuất hiện. Chuyện này được ghi rõ trên lịch sử đăng nhập, viết là đã hơn một tháng Võ Đại Lang không chịu reset hệ thống, dẫn đến số lượng xác yêu tăng đến độ chiếm trọn cả một trang danh sách người dùng, làm forum trở nên chậm như rùa. Người dùng kêu gào thảm thiết, song những admin khác vẫn mặc kệ dửng dưng, ngồi xem kịch hay, tới nỗi trùm admin Đại Thiên Sứ thần bí bị phiền lây, phải ra tay dẹp loạn.
Sự thần bí của đám tam yêu còn thua xa trùm admin của Mộng Cầu Vồng.
Cơ mà hóng chuyện khác xa việc trở thành đối tượng bị hóng chuyện, cảm giác như thể nhìn thấy chính mình trong danh sách những người mắc lỗi của trường, khiến Trần Hải Thiên vừa xấu hổ vừa bất lực.
Anh gửi thư cho Võ Đại Lang nhưng chẳng trông đợi gì. Dù sao đi nữa anh cũng chỉ là một người dùng bình thường xa lạ, chẳng quen bất kỳ ai ở vị trí cao có thể nói giúp với mod hay admin. Thế nên, chớ tốn hơi sức quá cho những việc biết trước là không làm được.
[Hey, xác yêu, chúc mừng tiến vào trận chung kết.]
Một tin nhắn sặc mùi cà khịa hiện lên trên màn hình, anh nhìn một lúc thì chẳng hiểu sao tự dưng thấy bực bội, đúng là cái đồ mồm thối: [Tôi lấy cúp xong sẽ đốt mã cho anh.]
[Tiện thể đốt luôn Ferrari với mớ biệt thự xa hoa đi, cả Kim Đồng nữa, còn Ngọc Nữ thì giữ lại cho phái Cổ Mộ.]
[Ok, đảm bảo đồ thủ công tinh xảo đẹp đẽ, linh kiện lắp ráp hoàn hảo xịn sò.] Phái Cổ Mộ đã xua tan gần hết nỗi bực dọc của anh.
[Hơ hơ, khi đốt nhớ thắt nơ bướm lên trên nữa nha, thắt nơ bướm khỏe hơn thắt mai rùa nhiều ớ!][3]
Trần Hải Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, lập tức lấy điện thoại gọi cho ông ngoại ở Trung Lịch, chắc chắn là ông ngoại làm được Ferrari với biệt thự, ông ngoại anh lại còn nói: “Ông làm được cả iPod với xe máy Harley-Davidson nữa đấy.”
“Ngoại ơi, ngoại tân tiến quá đi mất.” Anh không kìm nổi bật cười, nói tiếng Hẹ[4] sứt sẹo: “Trung thu này mẹ con sẽ về đấy ạ, ngoại làm thêm bánh trứng nướng[5] nha.”
Cúp máy, Trần Hải Thiên quay qua máy tính, nhìn thấy tin nhắn đối phương gửi tới.
[Nói thật thì chẳng mấy nữa xác yêu sẽ biến mất ấy mà, đừng lo.]
Tin nhắn như một tảng đá lặng lẽ chìm xuống đáy màn hình, im lìm bất động. Gần như chẳng thể nhận ra ý tứ an ủi bé nhỏ ẩn trong đó.
[Này bạn Nothing, bạn muốn Ferrari kiểu nào?] Anh nhận sự an ủi của tay đó, tiếp tục nhe nanh múa vuốt cắn xé đối phương.
Ngày hôm sau, lúc Trần Hải Thiên đăng nhập, thấy toàn bộ xác yêu biến mất sạch trong danh sách người dùng.
Anh vừa bất ngờ lại vừa mừng húm. Nhất định là Võ Đại Lang bị sét đánh nên mới từ bi đại lượng đi diệt yêu đây mà. Trần Hải Thiên thầm vẽ ra cảnh một người đàn ông nhỏ bé đứng trên sườn núi, bị ánh sáng chói lòa trên trời cao đánh trúng.
Tuy nhiên, anh vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, dẫu chẳng rõ là sai ở đâu, tựa như đang nghe thấy tiếng bánh răng khe khẽ quay. Hoặc có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, bởi trước giờ anh còn chưa từng trúng hóa đơn 200 Đài tệ.[6]
Kệ đi, cứ coi như là Võ Đại Lang hối cải quay đầu, đại xá chúng sinh, tóm lại sau này anh sẽ đăng xuất đúng trình tự là được.
Anh ấn vào hòm thư, viết tin nhắn gửi Nothing.
[Bà Lý, Hoàng Bình Thu tàn đời rồi, Lưu Ngọc Anh đang thoi thóp, còn mỗi Mặt Mướp Đắng vẫn chưa chịu thua.][7]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...