Chẳng Tìm Thấy Người

Sủi cảo trong nồi dần nổi lên. Chỉ có điều tuy đã rưới dầu mè và xì dầu vào nhưng cũng không thể thay đổi được cái hương vị kinh khủng của nó. Khi Trần Hải Thiên ra khỏi bếp, mùi vị nhạt thếch đó vẫn lảng bảng trong không khí, mãi mới dần tan bớt.

Anh mở hành lý, lục trong đống đồ ăn và gia vị, lấy ra một túi to, rồi lại lấy ra tiếp hai chiếc bùa hộ mệnh định bụng tặng khách ruột và mấy cửa hàng hợp tác mà anh mua ở đền thờ Thần đạo Tokyo[1]. Bùa màu hồng là cầu cho tình yêu, những màu khác thì cầu cho sức khỏe. Tình yêu và sức khỏe, tất cả mọi người đều cần hai thứ này, hoặc một trong hai.

Anh xuống tầng một, hình như Trang Tuyết và Võ Đại Lang đang nói gì đó. Họ cười rất vui vẻ, nhìn thấy anh thì giơ tay vẫy anh ngay. Trần Hải Thiên đi đến trước bàn, cầm bùa tình yêu đưa cho Võ Đại Lang, nói: “Tôi mới từ Tokyo về, tặng anh món quà nhỏ này, chắc sẽ giúp chuyện tình duyên của anh suôn sẻ hơn đấy.”

“Ôi, cảm ơn!” Võ Đại Lang kích động ra mặt: “Ngày mai tôi phải đi chùa Long Sơn với miếu Thành Hoàng Hà Hải[2] cầu xin Nguyệt Lão. Thêm cả chiếc bùa này nữa, thế là thần linh ba phía tổng phù hộ, chắc sẽ có hy vọng.”

Trần Hải Thiên nén câu hỏi “anh làm gì có lỗi với người ta vậy” vào trong lòng, đưa bùa cầu sức khỏe cho Trang Tuyết: “Chiên đậu phụ dầu mỡ lắm, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Cảm ơn, đúng là tôi cần sức khỏe để bê đậu phụ thật.” Trang Tuyết cười nhận lấy chiếc bùa, nhìn ngắm mân mê trong ánh sáng mờ mịt.

“Thỉnh thoảng ông cũng phải kiếm bạn trai đi, đậu phụ đâu có yêu đương với ông được.” Võ Đại Lang rề rà nói.

“Ai bảo không được, kiểu người phàm phu tục tử như ông sao hiểu, chẳng trách người đó log out mặc kệ ông.” Trang Tuyết phản pháo đá xoáy lại với giọng điệu hết sức bình thản.

“Các người cứ đà đưa nhau đi nhé, tôi đi pha cho các anh bình trà, uống hồng trà long nhãn ha?” Trần Hải Thiên định về quầy bar, nhưng bị Trang Tuyết gọi lại.

“Thôi đừng, chúng tôi phải đi rồi. Anh vừa về chắc mệt lắm, còn phiền anh nữa khéo tôi đào hố chôn mình luôn quá.” Trang Tuyết vừa nói vừa đứng dậy, tự giác thu dọn cốc và bình trà, để lên quầy bar: “Tôi rửa cốc cho nhé.”


Trần Hải Thiên khẽ cười, lắc đầu gạt đi: “Có ai bắt bạn từ xa đến rửa cốc bao giờ?”

“Thế bữa nào rảnh anh cũng từ xa đến Đài Trung đi, tôi mời ăn anh thật nhiều đậu phụ thối.” Trang Tuyết đá Võ Đại Lang vẫn đang ngồi chưa chịu đứng dậy: “Tôi nghĩ ra hơi bị nhiều hương vị hay ho đó.”

“Nhớ mang theo bùa sức khỏe đi ăn nhé.” Võ Đại Lang đứng lên, thật lòng nghiêm túc dặn dò Trần Hải Thiên.

“Đi thôi”, Trang Tuyết chém một nhát về phía Võ Đại Lang, Võ Đại Lang giả bộ bị thương nặng, nghiêng ngả đi ra khỏi cửa. Trang Tuyết đợi Võ Đại Lang đi ra rồi mới hỏi: “Ngày mai anh mở cửa à?”

“Không, nghỉ đến thứ Hai.” Trần Hải Thiên dự định mai sẽ đến Trung Lịch đưa ông ngoại quà mẹ mua, sau đó lại đi thăm chú chó chăn cừu và bài thơ trên tường. Hỡi địa ngục, xin người hãy rơi tuyết cho thiên đường. Anh thầm nghĩ, trước mặt anh bấy giờ chính là một trận tuyết đây. Anh hỏi: “Ngày mai anh còn ở Đài Bắc à?”

“Ừ, tối nay ngủ ở nhà Đại Võ, ngày mai tôi với anh ta đi tìm Nguyệt Lão cầu tình duyên. Cơ mà năm ấy anh ta phụ người ta nhiều quá, có khi phải lễ bái Nguyệt Lão khắp Đài Loan thì may ra mới có tác dụng.” Trang Tuyết cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Dạo này tôi đã liên hệ lại với một số bạn bè hồi trước, chắc sẽ đến Đài Bắc nhiều, khi ấy lại tới chỗ anh uống cà phê nhé.”

“Okay, khi nào có thời gian tôi sẽ đi Đài Trung ăn đậu phụ thối, anh…” Trần Hải Thiên ngập ngừng đôi chút, rồi hỏi: “Anh có thể dạy tôi làm đậu phụ thối với bắp cải muối không?”

“Tất nhiên là được, chiên đậu phụ siêu siêu cơ bản luôn. Tôi nhớ anh biết nấu ăn, nhoắng cái là học được ấy mà.” Dẫu Trang Tuyết chỉ nở nụ cười nhẹ, song y cười rất vui vẻ, Trần Hải Thiên có thể nhận ra đó là nụ cười chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.

Trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên Trần Hải Thiên cảm thấy trục thế giới nghiêng mất khoảng 0.018 giây.


Trong 0.018 giây này, họ chỉ đăm đắm nhìn nhau, lặng thinh không nói. Song khoảng thời gian ấy quá đỗi ngắn ngủi, ngắn đến mức mà họ ngỡ như chưa từng cảm giác thấy thời gian dừng lại 0.018 giây.

Trần Hải Thiên tiễn Trang Tuyết ra cửa rồi vẫy tay tạm biệt. Đoạn, anh đóng cửa cuốn, khóa cửa kính, lên tầng đổi quần áo ra ngoài, đến nhà Ngũ A Ca đón cục cưng yêu dấu của mình.

Qua cuộc đối thoại vừa rồi, anh đã nắm được ba điều: Trang Tuyết đang yêu đương với đậu phụ, trong đầu Trang Tuyết chứa đầy những ý tưởng về đậu phụ thối, giống hệt anh với bánh đậu đỏ. Và cuối cùng, Trang Tuyết đồng ý dạy anh chiên đậu phụ thối.

Anh có thể học cách làm đậu phụ thối! Đậu phụ thối! Ba chữ đó chiếm trọn toàn bộ tâm trí Trần Hải Thiên trong chớp mắt.

Quán cà phê mở cửa lại sau mười ngày nghỉ bán, những khách ruột không khỏi cằn nhằn than thở. Dựa theo cảm giác của mình về họ, Trần Hải Thiên tặng cho mỗi người một túi bùa tình yêu hoặc sức khỏe để xoa dịu tâm trạng họ. Anh tặng túi bùa màu hồng cầu tình yêu cho Ngũ Long nắn xương chưa kết hôn và chị gái túi hiệu lấy tình yêu làm lẽ sống, tặng túi bùa sức khỏe cho cậu trai kính vạn hoa suốt ngày vẽ tranh nên hay đau mỏi vai gáy.

Tất cả mọi người đều hớn hở nhận quà, chỉ mỗi bé dễ thương là không vui.

“Tôi không cần tình yêu, tặng cho tôi túi bùa sức khỏe xanh lam kia nha.” Bé dễ thương vừa nói vừa chỉ vào túi bùa nọ: “Túi bùa thêu hình vuông xanh lam đậm bên trái đó. Đúng rồi, chính là cái đó đó, hehe, cảm ơn.”

“Sao lại không cần dùng tới tình yêu?” Trần Hải Thiên lẳng lặng nhận lại túi bùa tình yêu màu hồng.

“Tôi không cần thôi, tôi hợp với cuộc sống một mình hơn, thế nên sức khỏe quan trọng lắm ớ, vì phải tự chăm sóc bản thân mờ.” Bé dễ thương vẫy vẫy túi bùa nhỏ màu xanh lam thêu chỉ vàng.


“Cậu theo chủ nghĩa độc thân à?” Trần Hải Thiên hơi ngạc nhiên, anh cứ tưởng người theo đuổi bé dễ thương rất nhiều, không xếp hàng đến Vĩnh Hòa thì ít nhất cũng phải xếp hàng tới cầu Phúc Hòa.

“Cũng không hẳn, hai thứ đó không giống nhau mà, nói như nào nhỉ,” Bé dễ thương hớp vài ngụm kem sữa, nói tiếp: “Chủ nghĩa độc thân là một kiểu tuyên ngôn hoặc quan điểm sống, không liên quan gì tới chuyện hợp hay không hợp. Tôi thích hợp với cuộc sống một mình, chủ nghĩa độc thân chẳng liên quan lắm với tôi.”

“Ừ?”

“Hầu hết mọi người đều thích ăn thịt vì đơn thuần họ thích ăn thịt, vì món thịt thơm ngon đậm đà. Nhưng tôi ăn thịt vì tôi không thích ăn đậu nành, buộc phải nạp protein từ các loại thịt, chứ không liên quan tới việc tôi thích ăn thịt hay không, dù thực ra tôi thích ăn thịt thật.” Bé dễ thương uống từng hớp nhỏ Latte, đột nhiên ngẩng đầu lên, tỏ vẻ đáng thương cực kỳ nói với anh: “A Vạn, anh có thể cho tôi thêm ít kem sữa được không?” Nói xong, cậu ta đưa cốc Latte đã uống được một nửa cho Trần Hải Thiên.

Trần Hải Thiên nhận lấy cái cốc, lấy sữa ra để đánh bọt. Ánh mắt lúc tỏ ra đáng thương của bé dễ thương y hệt Ngày Mưa, khi cả hai nhìn anh với đôi mắt tròn vo đen láy ấy, sự lý tính dữ dội trong anh cũng buộc phải giơ tay đầu hàng.

“Ý của cậu là, chủ nghĩa độc thân là do bản thân cậu tự lựa chọn, còn cuộc sống của cậu là do ông trời đã lựa chọn cho, với lại cậu cũng thích thế nên thuận theo luôn?”

“Đúng vậy! A Vạn thông minh ghê!”

“Nhưng sao cậu chắc chắn ông trời chọn đúng chứ?”

“Sao lại không biết chứ, giống như trạm trung chuyển Trung Cảng vốn dĩ đã được định sẵn sẽ là trạm trung chuyển, có tên trạm rõ ràng đó. Mà dù ông trời không chọn giúp tôi, tôi cũng cảm thấy sống một người vui vẻ hơn, yêu đương phiền lắm.”

“Nhưng… biết đâu sẽ có ai đó có thể khiến cậu bất chấp tất cả, dũng cảm tiến lên, mạnh mẽ đá phăng ông trời?” Trần Hải Thiên thêm kem sữa vào cốc Latte, lại đổ hết kem sữa sót lại trong chiếc cốc inox vào một chiếc cốc khác, đưa cả hai cốc đó cho bé dễ thương.

“Cảm ơn”, bé dễ thương nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt lấp lánh như rắc kim tuyến. Cậu ta nói tiếp: “Tôi thấy không có chuyện ấy đâu, ông trời đã để tôi sống một mình rồi lại còn để một người khác phá vỡ cuộc sống ấy, thế khác nào tự vả mặt mình?”


“Biết đâu ông trời bận quá rồi làm sai cũng nên?”

Điều khiến Trần Hải Thiên ngạc nhiên hơn cả chính là sau khi anh trở về Đài Loan, Lương Mĩ Lị chỉ xuất hiện đúng một lần duy nhất vào sinh nhật của anh, sau đó lặng lẽ lặn mất tăm như bộ phim chán ngắt bị rạp chiếu phim âm thầm cắt suất chiếu. Kiểu như này thì chỉ có thể là Lương Mĩ Lị đang yêu.

Mãi đến ngày cuối cùng của tháng 5, Lương Mĩ Lị mới hiện hồn. Đúng như dự đoán của Trần Hải Thiên, cô đang yêu đương và bị cảm.

“Cổ tên là A Ha.” Lương Mĩ Lị cho Trần Hải Thiên xem ảnh trong điện thoại.

“A Ha?” Qua tấm ảnh, Trần Hải Thiên nhìn thấy một người phụ nữ có vẻ ngoài rất bình thường.

“Chính là A Hà trong tiếng Đài đó.” Lương Mĩ Lị cười, cất giọng hát: “A ha ~ Cho tôi một cốc nước vong tình ~~~”[3]

“Rồi, thế A Ha như nào?”

“Chẳng như nào hết, ưu điểm của cô ấy chính là hết sức bình thường, ngoại hình chẳng có gì đặc biệt, ít nói, mà lại còn cực kỳ thực tế giống tôi, thậm chí thực tế đến mức tẻ nhạt.” Lương Mĩ Lị cắn cái bánh mì vòng việt quất vừa nướng xong một miếng, động tác rất chậm, tỏ rõ mình chẳng hề có tí tẹo hào hứng nào: “Nhưng cô ấy nói tôi biết bị cảm phải uống thuốc gì, quan tâm tôi ăn uống cân đối hay không, rồi còn có quan điểm riêng với tình hình xã hội và chính trị Trung Quốc – Đài Loan, hay kinh tế toàn cầu nữa. Nói chung cô ấy không giống với những người khác, chỉ suốt ngày lảm nhảm mấy thứ phim ảnh yêu đương sến súa văn vở buồn bã u sầu, mỗi lần nói chuyện với cô ấy như được khai sáng giác ngộ vậy.”

“… Thế dự là bên nhau được bao lâu?”

“Chắc cỡ ba tháng, vậy là nhiều lắm rồi đó, tôi cũng đâu có mơ mộng gì bên nhau mãi mãi.” Lương Mĩ Lị nói như thể chuyện đương nhiên, chẳng hề ngại ngùng: “Mà tôi độc thân cũng hơn năm rồi, cần phải được sưởi ấm.”

Trần Hải Thiên cạn lời liếc mắt lên trời ngán ngẩm, thầm cảm ơn ông trời đã thưởng cho anh ba tháng thanh tịnh yên bình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui