Động tĩnh trong hành lang có chút không bình thường.
Silla vội vàng rời khỏi phòng trồng hoa thủy tinh.
Cậu nhìn thấy Ville, hầu nam lúc trước hoạt bát hay nói lúc này đã biến thành một người đàn ông với gương mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy như suối, cánh tay buông thõng, câu nệ giống như một con chim cút, mà Đạo Văn ở bên kia đang nhìn cậu ta chằm chằm, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập ác ý.
Silla đã quá quen thuộc với ánh mắt này………….
Thân là hầu nam đệ nhất, bộ dáng của Ville cực kỳ đoan chính, cũng được xếp vào hàng anh tuấn, dù so với Đạo Văn (chỉ khuôn mặt bên phải) vẫn còn thua xa, nhưng làn da trơn bóng hoàn hảo ấy, ngay cả một cục u cũng không có.
Trong mắt Đạo Văn ngập tràn sự đố kỵ.
Đạo Văn đáng thương…….
Có lẽ bọn họ nên thay đổi một người hầu nam với dung mạo bình thường, tránh kích thích đến Đạo Văn thì tốt hơn.
“A, Ville, có thể rót cho tôi một chén hồng trà không?” Silla nhỏ giọng phân phó, giống như là sợ mình ra lệnh sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh chàng người hầu này, “Cảm ơn.”
“Vâng, xin ngài đợi một chút, lập tức sẽ có ngay.” Ville đi xuống lầu như chạy trốn, thậm chí cậu ta còn không dám ngẩng mặt nhìn Silla lấy một lần.
Trên thực tế, mấy tháng trước Silla cùng Đạo Văn cũng chỉ thuê một tòa nhà nhỏ khá tiện nghi, với thuê thêm một người hầu gái mà thôi.
Bởi vì lúc đó thật sự là bận rộn quá mức, Đạo Văn dường như suốt ngày đều cắm rễ bên cạnh lò gốm, cuộc sống nhàn hạ thoải mái đối với cậu không có ý nghĩa gì mấy, cho nên Silla đem hết tâm tư của mình vào việc làm thế nào để giúp đỡ Đạo Văn quản lý công việc trong nhà cũng như chăm sóc hắn cho tốt, không có hứng thú hưởng thụ cái gọi là cuộc sống của giới quý tộc cho lắm.
So với những thứ dung tục tầm thường kia thì cậu càng quan tâm đến việc làm cho những ngón tay vì lao động quá mức mà sưng phù hết cả lên của Đạo Văn dễ chịu hơn một chút.
- --Đọc FULL tại ---
Cứ như vậy, trong bất tri bất giác, Silla yên lặng quản lý sổ sách, cũng nhanh chóng tích lũy được một khối gia sản nho nhỏ, đến một ngày nọ, cậu chợt ý thức được bây giờ Đạo Văn đã có thể dựa vào số tiền hắn kiếm được mà sống sung sướng như các lão gia quý tộc kia rồi.
Thay đổi phát sinh đến quá nhanh, bọn họ…….Không, Đạo Văn thích ứng với sự biến chuyển này khá tốt, chủ yếu là Silla thì không giống như thế, cậu thậm chí còn không yên tâm thoải mái mà sai sử người hầu trong nhà, bởi tính cách trời sinh của cậu quá ôn nhu, quá dễ dàng nảy sinh lòng đồng cảm với người khác, hơn nữa, đối với cảnh ngộ của bản thân mình cậu lại không thể xác định rõ ràng cho lắm.
Cuộc sống sung sướng hiện tại là Đạo Văn dùng thiên phú của bản thân hắn đánh đổi lấy, Silla luôn cảm thấy mình không giúp được cái gì, cũng không có tác dụng gì mấy.
Mặc dù chính cậu là người nhường con đường làm gốm cho Đạo Văn, đây chính là cái bánh răng mấu chốt để thay đổi vận mệnh của hai người, nhưng mà Silla lại cảm thấy đó chỉ là vận khí may mắn mà thôi, ngoại trừ cái đó, cậu cũng chỉ nên nhận một ít tiền công dành cho người phụ việc.
Quả thật, tình cảm của Silla cùng Đạo Văn như hai anh em ruột thịt trong nhà vậy, nếu người làm ra khoản tài phú kếch xù này là cậu, thì cậu sẽ sẵn sàng chia sẻ tất cả những gì mình có cho Đạo Văn, tựa như hành động của Đạo Văn lúc này.
Nhưng Silla tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ quá phận đến tài sản đó, chủ nhân chân chính của nó là Đạo Văn, không phải cậu.
Mấy ngày trước, Silla đã đem toàn bộ sổ sách cùng các loại giấy tờ chứng minh quyền sở hữu tài sản cậu đang quản lý mà đem cho Đạo Văn, cũng đồng thời giải thích một cách nhẹ nhàng nhất cho Đạo Văn hiểu, những thứ quan trọng như vậy nên để Đạo Văn giữ ở trong tay.
Sau khi nghe mấy lời ấy, Đạo Văn mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, tận đến khi cả người Silla bị nhìn đến không được tự nhiên mới lạnh nhạt tiếp nhận.
Silla không dự định vĩnh viễn sống dựa vào Đạo Văn – ăn mặc thể diện, ưu nhã, các loại nhân viên văn phòng dùng bút lông ngỗng viết văn tự mới là thứ khiến Silla chờ mong, thiên phú của cậu không phải nằm ở nghề làm gốm, cậu muốn đến trường học tập thư pháp cùng các loại kiến thức khác, nói không chừng còn có thể học không kém người khác đâu! Mặc dù khả năng xem văn tự cùng tính toán sổ sách của cậu là hữu hạn, coi như là nửa mù chữ, nhưng cậu vẫn có thể đem sổ sách trình bày đến cực kỳ sạch sẽ, không có chút sai sót nào.
……..
“Đạo Văn,” Silla nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Đạo Văn, chỉ cánh cửa ở phía cuối hành lang nhằm phân tán cảm giác đố kỵ dung mạo người khác trong lòng Đạo Văn, “Gian phòng kia em còn chưa xem qua.”
Đó là một gian thư phòng, rộng rãi, sáng sủa.
Giá sách từ mặt đất thông thẳng lên mái vòm bên trên khiến cho người xem đầu váng mắt hoa.
Ở giữa được xây dựng thêm một cái cầu thang gỗ tinh tế cùng vài lối đi nhỏ để giải quyết vấn đề lấy sách ở trên cao, ba phần tư không gian được lấp đầy toàn sách là sách.
Silla ngửa mặt nhìn xung quanh mấy vòng, cực kỳ thích thú, cậu cầm lấy cuốn sách có bìa da dê ở trên bàn, cẩn thận vuốt ve lề sách mạ vàng.
Người quản gia cũng rất tinh mắt, thấy Silla như vậy liền giải thích một chút lịch sử của cuốn sách, đây là một cuốn ca dao cổ điển đến từ thời kỳ thống trị của nữ hoàng Heilivia, nội dung trong cuốn sách cổ này từng được các nhà thi sĩ ngâm thành thơ mấy trăm năm trước, là một cổ tịch vô cùng trân quý.
“Ừm, à …………” Silla úp úp mở mở, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, đem củ khoai nóng bỏng trong tay trả về chỗ cũ.
Cậu không hiểu rõ lịch sử huy hoàng mà người quản gia giới thiệu cho lắm.
Cậu chỉ nhận biết những từ ngữ thông dụng hằng ngày cùng những chữ cái được viết trên bảng hiệu quen thuộc mà thôi, chẳng hạn như “thịt lợn”, “cá”, “bánh mì” …….
còn những ngôn từ thần bí cùng ngữ pháp phức tạp trong cuốn sách cổ kia tựa như một loại ngôn ngữ khác vậy, cậu không thể nào hiểu được ý nghĩa của chúng.
Gò má Silla đỏ bừng lên, đôi môi nhỏ mím chặt, đem cánh môi dưới cắn đến phiếm hồng, nhưng vẫn luyến tiếc nhìn về quyển sách ca dao mỹ lệ kia, tựa như chú mèo nhỏ thèm khát thứ đồ chơi không thuộc về mình.
Đạo Văn gắt gao nhìn chằm chằm Silla, d*c vọng nóng bỏng như lửa đốt.
Hắn nhìn ra được Silla đối với nơi này có bao nhiêu hài lòng.
Tâm tình phấn khởi lúc này của hắn không khác mấy với một con chim trống vừa xây tổ thành công: Nó nhặt nhạnh từng cành cây xanh, bùn xuân cùng đá cuội, nhịn đau giật từng chiếc lông vũ trên người, cần mẫn cực nhọc không biết ngày đêm, cuối cùng hoàn thành được một cái tổ ấm cực kỳ ra dáng.
Mà chú chim hoàng yến xinh đẹp hắn mơ ước đã lâu quả nhiên bị dụ hoặc, ngây thơ ngã vào tổ ấm tình yêu của hắn, vui sướng mổ đông mổ tây, còn không có chút phòng bị nào mà vểnh lên chiếc lông đuôi vàng óng cùng cái mông nhỏ mịn màng………Chú chim hoàng yến ấy vĩnh viễn không thể thoát khỏi vòng tay của hắn, tất nhiên, đây cũng là thời điểm mà con chim trống như hắn nên nhận lấy những phần thưởng xứng đáng.
………..
Giọng nói đó lại một lần nữa cất lên.
Giọng nói ở trong đầu Đạo Văn.
- --Đọc FULL tại ---
Thanh âm kia thực sự rất thú vị, sau khi bị thương ở đầu, Đạo Văn ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng nói của nó, phần lớn là lúc bị Silla kích thích.
Nó sẽ đột nhiên nhảy ra, chiếm cứ lấy não bộ Đạo Văn mà phun ra một chút từ ngữ khinh nhờn, toàn bộ đều hướng đến Silla.
Nó tựa hồ chỉ là tuân theo bản năng động vật của mình, không hề có một chút nhân tính nào, nó vừa nóng bỏng vừa mãnh liệt thúc giục Đạo Văn đi gian ô, cưỡng ép, cầm tù Silla.
Mỗi khi nó xuất hiện, Đạo Văn sẽ rơi vào cảm giác điên cuồng nghiêm trọng, lần cưỡng hôn trước đó, lần xé rách váy cưới đó, nó đều xuất hiện.
Nó giống như con quỷ trong tim Đạo văn, một ác ma đáng sợ, cũng may ngay từ đầu Đạo Văn đã biết nó là ai…..
Là thanh âm của chính Đạo Văn……
Là thanh âm lảm nhảm điên cuồng từ trong sâu thẳm của Đạo Văn.
……….
Đạo Văn không thể chờ nổi mà muốn ngay tại tổ ấm tình yêu mà hắn tỉ mỉ chế tạo này, cưỡng ép Silla hầu hạ dưới thân mình, mặc cho anh Silla của hắn thét gào, nức nở xin tha, mặc cho anh Silla căm hận hắn, sợ hãi hắn, chán ghét hắn……… Hắn sẽ không bao giờ mềm lòng, dục vọng cháy bỏng bừng bừng, hắn sẽ đem cậu ấy lộng tới lúc nào phục mới thôi.
Trong căn nhà này có một hầm rượu nhỏ, bên trong xác thực chồng chất không ít thùng gỗ, nhưng thông qua một ít chi tiết Đạo Văn nhìn thấy, hắn liền biết nơi này từng là một gian hình phòng…….
Trên tường còn lưu lại một ít dấu vết của khoan sắt, tường đá dày nặng nề với khả năng cách âm cao, nếu giam ai đó ở trong này, cho dù có la hét khản cổ hay rên rỉ cầu cứu gì đó, cũng không lọt ra thế giới bên ngoài được.
Hắn muốn trói chặt Silla bằng chiếc khóa sắt, rồi lại thêm những dây xích trên người.
Hắn nhớ rõ ràng rành mạch, trong đoạn thời gian đầu óc bị thương kia đã hai lần vượt qua khuôn khổ cho phép, nhưng anh Silla của hắn chính là không chịu tin, ngây thơ ngoan cố mà tìm đủ loại lý do lấp liếm cho hắn – Đạo Văn đáng thương, hắn chỉ là thần trí không rõ; Đạo Văn đáng thương, căn bản không biết bản thân đang làm cái gì; Đạo Văn đáng thương…….
Hắc, anh Silla mới đúng là người đáng thương.
Không đề phòng là cái sai của Silla, Đạo Văn đã dùng hành vi vượt khuôn hai lần của mình mà nhắc nhở qua, cậu không cảnh giác, thật đáng đời, hắn muốn trói buộc, muốn giam cầm cậu ấy, để cậu ấy vĩnh viễn làm con chim mái diễm lệ thuộc quyền sở hữu của một mình hắn, làm con mèo nhỏ, làm vợ hắn, thật đáng đời….
Hắn còn muốn………… anh Silla, …… Hắn, còn muốn Silla làm người mẫu cho mình, hắn sẽ khắc họa từng đường nét một cách chân thực nhất, Muse của hắn, Muse trần trụi, mà khuôn mặt của anh Silla nhất định sẽ đỏ bừng vì xấu hổ, hắn cực kỳ thích bộ dáng thẹn thùng trốn tránh đó, hắn muốn gò má đó nóng bỏng lên vì hắn……… Hắn muốn Silla khóc, khóc lên lại càng xinh đẹp, càng lay động lòng người.
Ý niệm ngang ngược cắn xé khiến cả người Đạo Văn khô nóng, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Hắn run rẩy kịch liệt, chậm rãi vẫy tay ra lệnh cho người quản gia lui ra, lại từ từ tiến đến bên cạnh con mồi của mình……….
Ánh mắt điên cuồng, lão đầu mái tóc đã điểm bạc kia nghi hoặc mà vụng trộm dò xét hắn.
Bờ môi khô rát đến phát nứt, Đạo Văn liếm liếm khóe môi, nhưng nước bọt trong miệng đã sớm bị ngọn lửa dục vọng thiêu sạch, hắn như kẻ đáng thương lên cơn sốt cao ba ngày, còn lên bệnh độc ghẻ, sưng tấy đau đớn, đỏ ngầu đáng sợ.
Silla lẩm bẩm nói cái gì đó, đưa lưng về phía hắn, còn cao hứng bừng bừng mà tiếp tục nói, nhưng Đạo Văn hoàn toàn không nghe được âm thanh gì, trong tai hắn đều là tiếng huyết dịch ầm ầm chảy xiết.
…………..
“Anh Silla.” Thanh âm đ*o Văn vang lên từ phía sau.
“……Trường học ngữ pháp kia cách chỗ này không xa, mỗi buổi sáng tôi đều có thể đi bộ qua đó…..” Silla nhỏ giọng nói dự định của mình, đồng thời tỏ vẻ yêu thích và ngưỡng mộ cùng cực với giá sách bên trong, trong tay còn cầm một quyển sách vẽ tranh – vì hình ảnh cùng chữ viết bên trong cậu có thể nhận biết một ít, liền tiện tay lấy ra.
Nhưng Đạo Văn không cho cậu có cơ hội mở quyển sách kia ra, hắn nắm lây gáy cậu.
Năm ngón tay thon dài vững chắc, siết chặt đến hơi đau một chút, như là con sói hung ác ngậm con thỏ.
Ngay sau đó, tay Đạo Văn dùng lực mạnh hơn, ép buộc đầu Silla đối diện với chính mình.
“A….” Silla ăn đau, liền mềm mại mà rên lên một tiếng.
“…..” Đạo Văn giảm một nửa lực đạo trên tay.
“Sao, sao thế, Đạo Văn?” Silla kinh hoàng mà đánh giá Đạo văn.
Cỗ cuồng bạo cùng xao động trong ánh mắt của Đạo Văn, cậu đã từng gặp qua, hai lần.
Chúng nó đã rất lâu rồi không xuất hiện, lâu đến mức Silla đã nhận đinh hết thảy mọi thứ chỉ là hiểu lầm, chỉ là……..
Chúng nó không hề dự liệu, mà lại xuất hiện một lần nữa.
Trong nháy mắt, Silla như bị kéo về gian phòng chật hẹp tối tăm kia, ngày đó, cậu bị Đạo Văn đè ở góc tường ẩm ướt mốc meo, cánh môi bị hôn đến vừa đau vừa rát, hô hấp khó khăn, còn bị bắt nuốt một ít nước miếng của Đạo Văn bị hòa quyện trong miệng, nội tâm tràn ngập nỗi sợ hãi cùng xấu hổ…… Trong nháy mắt ấy, cậu như trở về ngày đó, khi đó, thời khắc đó.
Một nỗi sợ hãi xuất hiện như con cá voi khổng lồ xẹt qua không trung, che khuất cả bầu trời – Ánh mắt của Đạo Văn lúc này, còn điên cuồng hơn gấp mấy lần.
Silla giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, theo bản năng ôm chặt quyển sách vẽ tranh trong tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...