Sau đêm hôm đó, bên cầu Nại Hà không còn thấy bóng dáng bạch y mỹ nhân nữa.
Mạnh Vãn Yên tự giam mình trong Quỳnh Hoa Điện, không muốn gặp mặt bất kỳ kẻ nào. Mãi đến ngày thứ ba, thủ hạ Diêm U phái đi theo dõi mới báo cáo về, nói rằng sáng nay nàng đã chịu vào phòng bếp nấu canh.
Vì vậy... Minh Vương điện hạ đang ngồi xét duyệt trong Đông Các bắt đầu nhấp nhổm không yên, tâm trí như lạc vào cõi thần tiên.
Lúc này Mạnh Vãn Yên đang ở trong bếp... Có nên đi tìm nàng ấy không nhỉ? Diêm U liếc nhìn linh kính dựng trên mặt đất bên cạnh, đôi mi thanh tú vo thành một khối.
Có nên mở không đây...
Theo bản năng, nàng xoa xoa má trái đã hết sưng của mình, không khỏi nhớ tới ánh mắt đầy oán hận của y nhân. Vì vậy khuôn mặt như vẫn còn cảm giác đau rát, bên tai ù đặc. Hồi ức đó thật sự khiến nàng khiếp sợ không thôi...
Có lẽ nàng ấy ghét mình hơn rồi, bây giờ mà xuất hiện thì chỉ càng thêm khó xử thôi. Minh Vương điện hạ nhắm mắt lại, vỗ vỗ trán, sau đó giở trang tiếp theo trong văn kiện, nhưng dù thế nào vẫn không tập trung nổi tinh thần. Một lát sau, nàng vô ý liếc nhìn cái gương, đáy lòng lại bắt đầu rối rắm.
Nàng đổi tư thế ngồi, quay lưng với linh kính, nhưng không có tác dụng mấy.
Diêm U khẽ cắn môi, cuối cùng nàng đứng dậy, bước tới trước linh kính, niệm chú khai mở.
Nhìn mặt kính phát sáng, người đứng trước gương đột nhiên căng thẳng, âm thầm nghĩ ngợi nên làm ra vẻ mặt như thế nào, nói câu gì cho hợp. Cùng lúc đó, nàng cũng suy đoán thái độ của đối phương mình sắp gặp mặt sẽ ra sao, có khi nào không thấy mình nhiều ngày mà... có chút nhớ mình hay không.
Trong sự căng thẳng còn có mong đợi... Quả thực không khác gì nỗi băn khoăn của thiếu nữ khi lần đầu biết yêu.
Thế nhưng, lúc linh kính hoàn toàn khai thông, vị điện hạ nào đó suýt nghẹn họng, tâm tình bức bối, đáy lòng tràn đầy hăng hái tắt ngúm, tựa như bị ai đó tạt một chậu nước lạnh vào mặt vậy.
Nàng trợn tròn mắt, ngây người nhìn chằm chằm hình ảnh đen kịt trong kính. Diêm U cẩn thận xem xét, khối đen kia dường như ẩn hiện hoa văn nhỏ li ti... A, chẳng lẽ là vải đen?!
Không cần đoán cũng biết là Mạnh Vãn Yên đã đóng đinh tấm vải lên tường, trùm kín cả chiếc gương rồi. Có thể thấy người ta rất không muốn nhìn mặt nàng, thậm chí tránh nàng như tránh dịch, chứ đừng nói là nhớ nhung.
Cho nên từ nãy đến giờ Diêm U toàn tự mình đa tình thôi. Lập tức Minh Vương điện hạ sầm mặt: "Cái đồ... nữ nhân chết bầm..." Nhất thời nàng tức tối, rủa thầm một câu. Vung vẩy ống tay áo mà đi qua đi lại, lát sau thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: "Thôi được, là tại ta, tự làm tự chịu."
Nàng rầu rĩ ngồi về bàn làm việc, nhặt lên văn kiện vừa bị mình quăng đi.
"Hay là... đích thân đến Quỳnh Hoa Điện tìm nàng ấy nhỉ?" Đột nhiên Diêm U nghĩ lại, nhưng rất nhanh bác bỏ: "Không được... nữ nhân kia vẫn chưa nguôi giận, giờ mà đi thì chẳng phải tự chuốc nghiệp sao?" Với lại, hạ mình gặp mặt người ta thì còn gì là thể diện của Minh Vương nữa...
Trong điện, Minh Vương điện hạ mải do dự rối rắm, không rõ thanh y mỹ nam xuất hiện cạnh cửa từ lúc nào, mở miệng lên tiếng: "Vương thượng à, thần không quấy rầy ngài chứ?" Phong Vô Nhai đã đứng ngoài cửa từ nãy giờ, người trong phòng đang phiền muộn vì gì, nàng cũng đoán được, nhưng cũng không nói ra.
Diêm U nghe thấy, nàng biến sắc, khẽ ho hai tiếng, lập tức khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị, nói: "Ngươi đến rồi à."
"Dạ." Phong Vô Nhai toét miệng, ôm sách đi tới. "Vương thượng à, nếu hôm nay Mạnh đại nhân chịu nấu canh rồi, vậy thần đây có thể cùng Ty Mệnh lên đường đến Phong Lâm được chứ?" Nàng đặt sách lên bàn, đi thẳng vào vấn đề.
Mấy ngày nay thực gian khổ. Sáng sớm Phong Vô Nhai phải nấu canh thay Mạnh Vãn Yên, sau đó giao nồi canh cho Ngưu Đầu hoặc Mã Diện, tiếp đến lại phải chạy tới biên cảnh Phong Lâm điều tra tung tích của hồn phách mất tích kia. Bây giờ nghe nói Mạnh Vãn Yên đi làm lại, cuối cùng nàng thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc bên Phong Lâm cũng đã phát hiện chút manh mối, đồng nghĩa với việc nên dẫn người cùng đi thu phục yêu quái rồi.
Diêm U nghe Phong Vô Nhai nói vậy, gật đầu: "Tốt lắm, ngươi đi đi... nhớ cẩn thận chút."
"Dạ, vâng." Thanh y Phán Quan vừa mừng vừa lo. Nàng nhếch môi, nhưng không xoay người rời khỏi mà là đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt hơi ngại ngùng: "Ừm... Vương thượng à, chuyện đó... xin lỗi..."
Chuyện đó là chuyện gì, không cần nói cũng biết.
"Ngươi làm vậy cũng có ý tốt, đừng tự trách mình nữa." Diêm U biết Phong Vô Nhai luôn áy náy suốt mấy hôm nay, nàng nở nụ cười với người đối diện, sau đó nhíu mi phượng, nói: "Mà... lần sau đừng có tái phạm đấy."
"Hì hì, vâng!"
...
Hậu viện Quỳnh Hoa Điện, khói trắng tứ tán. Bạch y mỹ nhân rời phòng bếp, nàng xoay người nhìn tấm vải đen treo trên tường, lông mi rũ xuống nên không rõ đang nghĩ gì, lát sau nàng hừ khẽ, ra khỏi cửa.
Bên cầu Nại Hà, đội ngũ quỷ hồn xếp thành một hàng rất dài. Khuôn mặt những hồn ma bán trong suốt đều ngây dại, thần sắc u ám, không nói một lời. Mấy tên Minh binh canh gác gần đó thấy Mạnh Vãn Yên chậm rãi đi tới, ánh mắt chúng rạng rỡ.
"Ôi chao ôi chao, Mạnh đại nhân à, thân thể ngài đã khá hơn chưa?" Lão Khưu đi đầu, lại gần hỏi nàng.
"Thân thể ta ư?" Mạnh Vãn Yên giật mình, tựa như nghĩ đến điều gì, nàng hơi biến sắc. Nhưng lúc nhìn lại, vẻ mặt mấy tên lính không có biểu hiện gì là giả vờ ân cần, lập tức nàng hiểu ra. Bọn họ tưởng nàng bị bệnh suốt mấy ngày nên mới hỏi như vậy, vì thế Mạnh Vãn Yên nhếch môi cười nhạt: "Không có gì đáng ngại."
Sắc mặt hơi tái nhợt, tăng thêm vài phần yếu đuối mỏng manh, giống như hoa tươi vừa trải qua đợt mưa bão, xinh đẹp dị thường. Nụ cười này khiến mấy tên lính đứng tại chỗ không khỏi ngẩn ngơ.
"Mạnh... Mạnh... Mạnh đại nhân à, đến giờ... nên... nên trao canh rồi." Lão Khưu vỗ vỗ ngực mình, lắp bắp nói. Hắn vội vàng gõ đầu mấy tên bên cạnh đang thất thần, đẩy bọn chúng về lại vị trí.
Mạnh Vãn Yên thấy vậy, hơi kinh ngạc, nhưng nàng chỉ lắc đầu, sau đó bước tới đài trao canh, bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Mặc dù rất ghét nữ nhân kia, nhưng cũng không thể bỏ bê chức trách Mạnh Bà. Nếu làm vậy thì sẽ khiến rất nhiều quỷ hồn bỏ lỡ cơ hội đầu thai chuyển thế, ảnh hưởng đến cân bằng hai giới âm dương. Không phải là Mạnh Vãn Yên không hiểu chuyện, nhưng mà...
Từ nay về sau, cái tên lưu manh kia đừng hòng được ăn các món nàng nấu nữa.
Nghĩ vậy, Mạnh Vãn Yên khuấy muôi, lại múc thêm một chén canh, đưa cho quỷ hồn đang đứng đợi. Chờ bọn họ uống xong Mạnh Bà thang, nàng vận dụng tâm niệm dẫn lối đến nơi cần luân hồi. Đây là pháp lực đặc biệt của nàng, cũng là đặc quyền dành riêng cho Mạnh Bà.
Thế nhưng, khi số lượng quỷ hồn không còn bao nhiêu, cũng không nhận thấy khí tức quen thuộc trong đám đó, không có biểu hiện gì là Lưu Minh Cẩm sẽ xuất hiện vào hôm nay. Có lẽ giống như Phong Vô Nhai từng tiết lộ, trong vòng hai năm sẽ không gặp hắn.
Điều này chứng tỏ Lưu Minh Cẩm sống rất tốt trên nhân gian, nàng... nên mừng mới phải...
Bạch y nữ tử đứng bên cầu chua chát cười, nàng đưa nốt chén Mạnh Bà thang cho quỷ hồn cuối cùng.
Sau đó Minh binh chậm rãi dắt quỷ hồn đi tới đầu cầu bên kia, mười sáu ngọn đèn dẫn đường tắt ngóm theo những bước chân, sương mù dày đặc, từng luồng gió nổi cuồn cuộn, lạnh lẽo tiêu điều. Mạnh Vãn Yên thu dọn đồ đạc xong xuôi, rảo bước hướng Quỳnh Hoa Điện. Lúc đi vòng qua vài tòa điện các, xa xa, nàng nhìn thấy thanh y nam tử đang đứng chờ trước cổng.
Thấy Mạnh Vãn Yên trở về, Phán Quan đại nhân luôn luôn tao nhã khéo léo lập tức cười ngượng ngùng, vẻ mặt xun xoe nịnh bợ: "À, Mạnh đại nhân đã về rồi, ha hả."
Mạnh Vãn Yên nhíu mày, lập tức khó chịu. Biết sao giờ, thấy nàng ta là sẽ nghĩ tới ai đó, nghĩ tới ai đó là lại hận đến ngứa ngáy cả răng, dĩ nhiên trong lòng không vui rồi. Mạnh Vãn Yên đối mặt Phong Vô Nhai, bất thiện nói: "Nàng ta sai ngài đến đây à?"
"Làm gì có." Phong Vô Nhai xoa xoa tay, cười nịnh nọt: "Ta tự mình đến đây tìm ngài." Chứng kiến đối phương vẫn lãnh đạm, nàng lại nói: "Ta tới để... giải thích cho ngài biết chuyện tối hôm đó."
"Chuyện gì?" Phút chốc Mạnh Vãn Yên nhìn thẳng Phong Vô Nhai, tròng mắt đầy tức giận.
Phong Vô Nhai không ngờ người kia phản ứng dữ dội như vậy, nàng rụt đầu, nhưng vẫn kiên trì giải thích: "Đừng nóng giận, người ngoài không biết gì về chuyện đó cả. Hơn nữa... sự thực không như ngài nghĩ đâu."
Mạnh Vãn Yên nhìn nàng chằm chằm một lúc, không nói lời nào, thế nhưng khí tức xung quanh đột nhiên lạnh đến thấu xương.
Phong Vô Nhai khổ sở nói: "Thật ra... đêm đó là do ta tự tung tự tác, hạ mê dược vào trong lư hương. Vương thượng không biết, tưởng ta chỉ đổi loại hương bình thường nào đó thôi... Ngài thật sự hiểu lầm vương thượng rồi."
"Hiểu lầm ư? Ồ, thế nào gọi là hiểu lầm?" Mạnh Vãn Yên lạnh lùng nói: "Ngài định nói nàng ta trúng mê hương nên mới... mới... Nực cười, nếu thế thì tại sao ta có thể khôi phục thần trí được hả?"
"Đấy là vì vương thượng hít quá nhiều, hơn nữa đối tượng là ngài... cho nên khó khống chế được bản thân. Nếu đổi vương thượng thành Lưu Minh Cẩm, ngài nghĩ mình có thể giữ được tỉnh táo không?"
"Ngươi!"
"Ta chỉ đau lòng thay vương thượng mà thôi." Thanh y Phán Quan bĩu môi. "Ta chưa bao giờ thấy vương thượng vì ai đó mà hao tổn tinh thần đến mức này. Ngài chính là kiểu người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Không nhận ra tấm lòng vương thượng dành cho mình."
Nói xong, Phong Vô Nhai nhìn sâu vào mắt Mạnh Vãn Yên, phất tay áo rời đi.
Mạnh Vãn Yên đứng đó, nhìn người nọ bước xa dần, từ từ nhíu mày. Nàng đứng lặng trước cửa một lúc lâu, mãi đến khi có cơn gió thổi bay vạt áo trắng tinh, tóc dài như suối lay động, Mạnh Vãn Yên mới hồi phục tinh thần. Nàng mở cửa, bước vào trong viện.
————————————————————————————————
Đông Các, điện hạ nào đó ngồi trước màn kính, tay cầm điều khiển từ xa, nhíu mày.
Diêm U: Vô Nhai, ngươi qua đây giúp ta một chút, sao ta không nối được kênh thế?
Phong Vô Nhai đi tới, cầm điều khiển từ xa, kiểm tra một lúc:...Ừm, vương thượng à, có lẽ là tín hiệu bị chiếm rồi.
Diêm U: Hả? Sao lại bị chiếm vậy?
Hình ảnh chuyển đến phòng bếp nào đó, bạch y mỹ nhân đang nằm nghiêng trên giường ấm nệm êm, trước mặt là linh kính. Tay cầm lon bia Châu Giang, hứng thú xem... World Cup...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...