Chàng Sói Hấp Dẫn

Nam tử áo đen tiến lên, cái khăn che mặt không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng cặp mắt lạnh lùng làm cho lòng người sợ hãi.

“Hiện tại, ngươi còn muốn tránh sao? Bao nhiêu người chết trong tay ngươi, ngươi biết không? Kim Minh, lấy dũng khí nam nhân của ngươi ra đối mặt đi!” Hắn lạnh lùng mở miệng.

“Thưc tế? thực tế gì chứ?” Ánh mắt thống khổ biến mất, mà trở nên sắc bén khác thường, rốt cuộc hắn cũng hiểu, trước mặt là kẻ thù, tròng mắt xanh đen trở nên đỏ. Mạc Trạc chú ý tới sự khác thường của hắn, cẩn thận nắm chặt hàn kiếm trong tay.

“Ngươi là Kim Lang, là người bị Kim Lang khống chế, trong lòng ngươi có thù hận, máu khác thường, không lẽ đây không phải là thực tế hay sao?” Mặc Trạc lạnh lùng mở miệng, tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ Kim Minh đều nghe được, hắn gào thét một tiếng, một chưởng đánh về phía Mặc Trạc, một cỗ lực khổn lồ ngưng tụ trong tay hắn.

“Ngươi câm miệng cho ta, ngươi là một tên phản nghịch, có tư cách gì đi dùng lời mê hoặc người khác, lúc đấy để cho ngươi chạy trốn chính là sơ sót của ta!” Hắn lạnh lùng đánh ra ba chưởng, chiêu thức bén nhọn nhưng mang thoe sự hèn nhát, không cam lòng cùng oán hận, đánh về phía Mặc Trạc, nhưng bị hắn nhẹ nhàng tránh thoát.

“Ngươi có tin hay không cũng không quan hệ, nhưng trái tim của ngươi thì sao? Không lẽ ngươi không từng nghĩ tới? Kim Minh, đồ của ngươi vẫn ở bên ngoài khách sạn, có muốn đi xem một chút hay không?” Mặc Trạc lạnh lùng mở miệng, từng câu từng chữ như một tảng đá ném vào trong lòng hắn.

Công kích càng ngày càng vô lực, càng ngày càng trì trệ, đến cuối cùng, Kim Minh đứng tại chỗ, cánh tay không thèm giơ lên.

“Kim Minh, nếu ngươi là ngươi có trách nhiệm, ngươi nên đi nhìn những thứ đó, nhất định sẽ có người nói cho ngươi biết sự thật!” Lời nói của hắn từ từ biến mất trong màn đêm.

Kim Minh đứng tại chỗ, gió thổi vào mặt hắn, hắn chết lặng ngay tại chỗ.

Trong rừng cây, Mặc Trạc đứng đó, lạnh lùng ra lệnh: “Đi ra đi!” lời nói trong trẻo lạnh lùng, một lúc sau, một bóng dáng từ sau rừng cây đi ra.

“Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao vẫn theo dõi ta?” Hắn chỉ kiếm vào người nọ, nhưng người nọ không lên tiếng, chỉ từ từ đến gần, đến nơi, cánh tay Mặc Trạc run rẩy, kiếm không một tiếng động rơi xuống.

“Ngươi thật thiếu kiên nhẫn!” Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua nhánh cây chằng chịt chiếu rọi lên khuôn mặt cô gái, giọng nói tang thương bất đắc dĩ.

“Ta không thể dễ dàng để cho Kim Minh hồ đồ như vậy được nữa, hắn hại chết nhiều người như vậy, tại sao còn thương hại hắn? Hắn phải hứng chịu tất cả” Mặc Trạc lạnh lùng mở miệng.

“Mặc Trạc, là bởi vì Thanh Thanh sao? Bời vì Thanh Thanh tồn tại, ngươi muốn hắn chịu sự thống khổ phải không? Nhưng mà kế tiếp, chúng ta phải tạm thời nhân nhượng vì đại kế nhiều năm như vậy, không lẽ ngươi muốn kế hoạch bấy lâu của chúng ta vì sự tức giận nhất thời mà bị hủy sao!” Cô gái tiến đến, nàng áo choàng màu tím, sắc mặt nghiêm túc.

Cô gái này là Thái hậu.

“Không phải vậy, chỉ cần chúng ta là đủ rồi, ta muốn hắn biết hắn đang làm cái gì, hắn là yêu nghiệt, muốn hắn vì hành động của mình phải trả một cái giá thật lớn!” Mặc Trạc lạnh lùng mở miệng, bên trong giọng nói chứa đầy sự quật cường.


“Là sao? Nhưng ngươi có từng nghĩ cho Thanh Thanh không? Nếu như Kim Minh biết sự tồn tại của Thanh Thanh là nguyên nhân duy nhất dẫn đến Kim Lang tồn tại, ngươi cho rằng trước khi hắn biến mất thì Thanh Thanh sẽ an toàn sao?” Thái hậu tiến lên, giọng nói trầm trọng.

Mặc Trạc ngẩn người, hắn mím môi hai tay nắm chặt xoay người, “Ta sẽ liều mạng mang Thanh Thanh đi khỏi đây, Kim Lang vương triều sinh hay diệt, không liên quan đến Săn Lang tộc chúng ra, không liên quan đến nàng!”

Cô gái lạnh lùng ngăn cản trước mặt hắn, “Ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm như vậy, cực khổ mười mấy năm không thể thất bại như vậy!”

“Mẫu thân…!” Mặc Trạc thống khổ kêu lên, hắn gọi nàng một tiếng mẫu thân làm cho thân thể cô gái rung động hoảng sợ, “Ngươi… biết được rồi sao?”

“Đúng vậy, ta biết rõ, đã sớm biết, biết hết mọi chuyện. Ngươi nhẫn tâm để ta trước U phủ, để cho U lão gia không có con nối nghiệp nuôi dưỡng, sau đó ni cô tới cửa, nói ta mệnh khắc mẹ, phải lên núi tu luyện mười tám năm mới có thể xuống núi, ngươi mang ta đi, giao cho một cao nhân học nghệ, mọi chuyện ta đều biết, biết tất cả, nhưng ta không hận ngươi, ngươi yêu phụ thân, ngươi muốn hoàn thành sứ mệnh của ngài ấy… Nhưng nà ngươi không nên liên lụy đến Thanh Thanh, nàng vô tội!”

“Ngươi… Ta yêu phụ thân ngươi, trước khi chết hắn muốn ta khôi phục Săn Lang tộc, con ơi, khôi phục Săn Lang tộc không đơn giản là tiêu diệt Kim Lang vương triều, có lẽ con cũng không biết sâu xa trong mối quan hệ giữa Kim Lang vương triều và Săn Lang tộc!” Cô gái tiến lên nắm chặt hai tay hắn, nam tử ngẩn ra để mặc cho cô gái nắm lấy giống như chỉ có trong mộng mới xuất hiện cảnh tượng khiến hắn rơi lệ.

Dù là Kim Lang vương triều hay Săn Lang tộc, nàng luôn là người ở trên cao, thậm chí không muốn nhìn hắn một lần. Hắn đã quen bị nàng đối xử lạnh lùng.

Đó là một câu chuyện xưa rất dài. Như cuốn da dê đã viết. Săn Lang tộc và Kim Lang vương triều cùng sinh cùng mất, tình yêu lớn lao của Kim Vô Nhai và Mặc Kỳ tạo thành ngôi sao của Mặc tộc, Mặc Thanh Thanh là người duy nhất thoát khỏi Huyết chú duy nhất này.

Mặc Trạc thở phào nhẹ nhõm, mở miệng: “Mẫu thân nói những chuyện này, ta đã biết từ lâu, cho nên mới đưa Thanh Thanh vào cung nhưng mà mẫu thân, người không cảm thấy tác dụng quá nhỏ hay sao? Hôm nay Mạc Thương chết trong tay Kim Minh, trước đó là a Hà, nhưng hắn không ngừng lại việc chém giết!”

“Đó là bởi vì hiện tại Mặc Thanh Thanh vẫn là xử nữ, Kim Lang trong cơ thể chưa dính vào máu xử nữ của nàng, chỉ có nàng cùng Kim Lang giao hợp, nàng mới có thể hoàn toàn ức chế hành vi bất chính của hắn, giải trừ huyết chú, nếu có thể sinh hạ đứa con, vận mệnh Kim Lang vương triều sẽ thay đổi!” Thái hậu nói ra những lời vô cùng chắc chắn, nàng đưa mắt nhing Mặc Trạc, “Đây là nguyên nhân ngươi và Thanh Thanh là không thể!”

“Tại sao máu của Thanh Thanh có thể phá giai huyết chú? Huyết chú thuần âm, Thanh Thanh là con gái, lệ thuộc phần âm, ta cho rằng Thanh Thanh là nguyên nhân cổ vũ cho Kim Lang mà thôi!” Mặc Trạc không kiên nhẫn mở miệng.

Thái hậu ngẩn ra, ánh mắt giống như có điều suy nghĩ, nhưng nhanh chóng lắc đầu, hủy bỏ lời giải thích của Mặc Trạc, “Không, nếu như một ngàn năm trước tiên đoán Mặc Thanh Thanh xuất hiện, thì nhất định sẽ như vậy, Mặc Trạc, con phải giúp mẫu thân, buông tha cho Thanh Thanh đi!”

Nàng nhìn nhỉ tử đầy áy náy, ăn nói khép nép cầu xin.

Mặc Trạc im lặng, đứng dậy, cô đơn rời đi.

Trời về khuya, ánh trăng càng quỷ dị.


Bên ngoài khách sạn, chợt có tiếng gõ cửa, hắn nhìn thời gian, là nửa đêm canh ba, làm sao còn có khcash gõ cửa, hắn mở phòng chợt thấy ánh mắt kỳ lạ cửa nam tử, trong lòng hiểu được điều gì.

“Chủ thượng, rốt cuộc ngài cũng đã tới!” Hắn quỳ trên mặt đất long trọng hành lễ.

Kim Minh phát hiện tâm trạng của mình chưa bao giờ trầm tĩnh như vậy, mọi thứ hắt muốn đều ở trước mắt, mỏng như một tờ giấy, nhẹ nhàng đâm một cái sẽ rách nhưng hắn chưa bao giờ có dũng khí đó.

Hắn đứng trước cửa, ngắm nhìn đỉnh núi đằng xa, ngọn núi mờ mịt rực rỡ ánh vàng, ánh vàng kéo dài từ từ kéo đến bên hắn, bao trùm cả người hắn lại, hắn cảm giác được sự ấm áp, nhưng từ đầu đến chân vẫn lạnh băng như cũ, hắn nhắm mắt, một mảnh đen nhánh, mất đi tri giác hắn càng cảm thấy sinh mệnh luôn thay đổi, hơi lạnh truyền qua thân thể hắn, hắn mơ hồ thấy được bóng dáng bên trong cơ thể, khuôn mặt giống nhau như đúc, hai tròng mắt đen, tóc tím, đứng đằng xa, nhìn hắn nở một nụ cười ngây thơ thuần khiết.

“Kim Nhật…” Hắn lẩm bẩm mở miệng, hai tay nắm chặt, cả người lạnh cứng.

“Hiện tại ngươi đã biết sự tồn tại của ta, như vậy ngươi nên biết mình phải làm như thế nào đi?” Bóng dáng kia cười nhạt với hắn.

“Lựa chọn?” Hắn nhăn mày, trong lòng không muốn.

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại để tiếp tục hại người hay sao? Đi thôi, đi thật xa, chỉ cần ngươi biến mất Kim Lang sẽ biến mất theo ngươi!” Kim Nhật mở miệng khẳng định.

“Biến mất?”Hắn lạnh lùng cười cười, cô đơn phiền muộn. Thì ra trên thế giới này ai cũng hy vọng hắn biến mất, thì ra hắn là một kẻ độc ác, trên tay hắn dính đầy máu tanh, thì ra người hắn hận vẫn chính là hắn.

Ngọc Hoa cung, Ngọc Triệt nắm chặt cánh tay nam tử trước mặt đang nằm trên đệm, cánh tay lạnh như băng, lần đầu tiên nàng hiểu ra ngoài Kim Nhật, còn có người làm nàng muốn quý trọng.

“Nương nương, thuốc đã sắc xong, nhưng Thái tử bị thương quá nặng, thuốc này chỉ có thể trị ngoại thương cho ngài ấy, muốn nội thương khỏi hẳn phải đi tìm thuốc khác!” Trương ngự y tiến lên, thở dài một hơi.

Trong lòng vừa động, Ngọc Triệt đứng dậy cúi thân thể.

“Ôi nương nương, ngài muốn hại chết vi thần sao!” Trương ngự y vội vàng ngăn nàng lại.

“Ngự y ngài nói đi, rốt cuộc cần thuốc gì, chỉ cần trên thế giới này có, ta nhất định sẽ tìm được!”

“Tính cảm của nương nương và Thái tử thật sâu, làm cho lão phu bội phục, nhưng mà bụi cây này sống ở phía tây Hàn sơn, tên là Huyễn Tiên thảo, rất hiếm thấy, lão phu cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, công hiệu của nó rất rõ rệt, có thể cải tử hồi sinh, nhưng người có duyên mới có thể có được!” Trương ngự y than nhẹ, nhỏ giọng nói: “Nương nương không cần gấp gáp, thần sẽ tấu với Hoàng thượng, phái người đi tìm, nếu trong hai tháng tìm được, thì tính mạng Thái tử sẽ không sao, chỉ là không thể luyện võ được nữa!”


“Không thể luyện võ? Chẳng lẽ giống người tàn phế phải nằm trên giường suốt đời hay sao?” Ngọc Triệt cả kinh, mở miệng hỏi.

“Vâng!” Trương thái y gật đầu.

Bên ngoài Ngọc Hoa cung, Liễu Nha kinh ngạc, hàm răng cắn chặt môi, rỉ ra tia máu, trong miệng ngòn ngọt, nhưng nàng không cảm giác được khác thường.

Không thể luyện võ? Đối với một người thích võ như mạng, yêu thích tự do mà nói còn đáng sợ hơn lấy đi tính mạng của hắn, tâm tình của nàng thật khổ sở,

Đợi Trương ngự y đi rồi, nàng chần chờ một lúc cũng tiến lên gõ cửa, Ngọc Triệt dời mắt nhìn thấy Liễu Nha vẻ mặt tối tăm: “Ngươi tới đây làm gì, ngươi hại Hoàng huynh của ta như vậy còn chưa đủ sao?”

Liễu Nha lúng túng đứng ở cửa, sắc mặt đỏ lên, do dự hai giây vẫn quyết định đi vào tẩm cung, “Ta đến thăm hắn…”

“Ngươi đi đi!” Ngọc Triệt đứng dậy trừng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Liễu Nha: “Tiên Nô chúng ta không cần ngươi giả vờ từ bi, nếu không phải ngươi làm sao Kim Minh nổi lên sát ý với ca ca, nếu không phải ngươi, ca ca phải đi vào khu rừng hắc ám, tất cả đều tại ngươi!” Nàng hét lên, vẻ mặt bối rối.

Liễu Nha thở dài một hơi, gật đầu một cái, “Không sai, bởi vì ta, cho nên…” Nàng ngẩng đầu, “Ta nhất định sẽ tìm được Huyễn Tiên thảo cứu hắn!”

“Không cần, Huyễn Tiên thảo này, ta sẽ tự đi tìm, hiện tại mời ngươi rời đi, đi đi!” Ngọc Triệt lạnh lùng chỉ ra ngoài cửa điện, hét lên, chợt một cánh tay nắm lấy váy nàng, nàng ngẩn ra cúi đầu nhìn, Tiên Vu từ từ mở mắt lắc đầu một cái khó khăn mở miệng: “Để cho nàng vào đi…”

“Ca, người điên rồi sao? Ngươi ra nông nỗi này là nữ nhân kia làm hại, ngươi còn muốn gặp nàng, không lẽ ngươi không sợ Hoàng thượng sẽ giết người sao?” Ngọc Triệt lạnh lùng nhìn Liễu Nha, giọng nói bất mãn đầy châm chọc.

Liễu Nha ngẩn ra, lời của Ngọc Triệt như viên đá sắc nhọn đâm sâu vào lòng nàng đến rỉ máu, nàng mím môi, đôi mắt ngấn lệ.

“Tiên Hoa, ngoan nào, để nàng vào đây gặp ta, ta có lời muốn nói với nàng!” Tiên Vu kiên trì nói.

Ngọc Triệt lạnh lùng đứng dậy đi vào phòng trong, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Liễu Nha chạy lại nắm chặt cánh tay nam tử, may mắn hắn vẫn còn sống!

“Đứa ngốc, khóc cái gì!” Tiên Vu miễn cưỡng cười cười, sắc mặt tái nhợt đến dọa người: “Nhiệm vụ ngươi giao cho ta ta đã hoàn thành, nữ nhân kia ta đưa nàng ra khỏi khu rừng hắc ám, hiện tại nàng đang ở bên trong bạo thất, ngươi đi tìm nàng đi!”

Trong lòng Liễu Nha căng thẳng, giờ phút này hắn vẫn nhớ tới chuyện nàng nhờ hắn, trong lòng đau xót, nước mắt rơi xuống, đối với Kim Minh nàng cảm thấy sợ hãi, thất vọng, hắn còn cả Mạc Thương đã chết, mọi chuyện đều phát tiết ra bên ngoài, nàng gào khóc như một đứa trẻ.

“Thanh Thanh…” Tiên Vu khó khăn đưa tay, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, mỉm cười một tiếng, dù vô lực nhưng xuất phát từ đáy lòng, “Ngươi đang khóc vì ta sao? Thanh Thanh, ta rất vui, thật sự rất vui, ngươi cũng vì ta mà khóc! Ở trong lòng ngươi ta cũng là một người bằng hữu có phải không?”

Liễu Nha ngẩng đầu, nặng nề gật đầu một cái, nghẹn ngào nói: “Ừ, Tiên Vu, ngươi mãi mãi là người bằng hữu tốt nhất của ta!” Nàng nắm lấy đôi tay vô lực của hắn.

“Vậy thì tốt rồi, ngươi biết không? Khi ngươi nói bằng hữu ngươi trong khu rừng hắc ám, lúc ngươi nhờ ta, trong lòng ta khát vọng, nếu ta có người bằng hữu tốt như ngươi, thật tốt biết bao… Hiện tại rốt cuộc giấc mộng của ta cũng thực hiện được, thực hiện được!” Hắn cười yếu ớt, nụ cười chân thành.


Ngọc Triệt núp trong phòng lạnh lùng nhìn mọi chuyển, ánh mắt lạnh nhạt. Vì kế hoạch của nàng ta mà hy sinh ca ca, có đáng giá hay không?

Chủ thượng hắn không cố ý, trong lòng hắn có một bóng ma!

Đào lý xuất thâm tỉnh, hoa diễm kinh thượng xuân. Nhất quý phục nhất tiện, quan thiên khởi do thân. Thế nhân câu mục kiến, hàm tửu tiếu đan kinh. Tha nhật hồng nhan hiện, nguyeent hàn yên minh cô sơn diêu.

Thế nhân câu chính mắt thấy… Liễu Nha ngồi ngây ngốc ở Ngưng Hương cư, câu nói của Mạc Thương, lời nói của Vẫn Lệ không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, nàng mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng rốt cuộc là sai ở đâu?

“Nhẫn Phượng!” Bất chợt nàng đứng dậy, trong đầu hiện lên điều gì đó, Vẫn Lệ muốn dùng nhẫn phượng ám chỉ nàng điều gì đó, không lẽ trong chiếc nhẫn có chứa bí mật gì sao?

Trời đã muốn sáng, một đêm kinh hách ai cũng không ngủ được.

Liễu Nha nhìn tia nắng dần hiện lên từ phía đông, mang theo sự ấm áp. Một ngày trôi qua, thêm một hy vọng mới, hy vọng mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Nàng đi ra ngoài, Nguyệt Mi đã thức dậy từ sớm, hành lễ với nàng: “Nương nương sớm!”

“Sớm! Nguyệt Mi, chúng ta đi thỉnh an Thái hậu đi” Nàng lôi kéo Nguyệt Mi cùng đi.

“Thỉnh an? Làm sao hôm nay người lại muốn…”

“Ta phải thân cận hơn với Thái hậu không phải sao?” Liễu Nha cười nhạt, Triêu Dương đón, bước vào Lưu ly cung, mặt đất hiện lên một tầng sương mỏng, buổi sáng cuối thu có chút lạnh lẽo.

Thời gian còn sớm, trời còn mờ tối, cửa Lưu ly cung vẫn còn đóng chặt.

“Nương nương, trời lạnh, nô tỳ trở về cầm áo khoác đến cho người!” Nguyệt Mi nhỏ giọng nói.

Liễu Nha ôm vai, khẽ gật đầu, sau khi Nguyệt Mi đi rồi, nàng đi bộ quanh Lưu ly cung, đột nhiên nàng đứng lại nhín một góc xa, bóng người từ trên tường nhảy xuống nhanh chóng biến mất không thấy.

Thân thủ người nọ cực nhanh không nhìn thấy được bộ dáng ra sao nhưng phượng bào màu tím vẫn lọt vào mắt nàng.

“Thái hậu? Sớm như vậy nàng đã ở ngoài cung chạy về?” Liễu Nha ngẩn ra, nhanh chóng tiến lên, đám sương dưới đất hiện lên dấu chân, đi theo người đến cửa sau Lưu ly cung.

Thái hậu là cao thủ võ công. Liễu Nha ngước mắt nhìn tường cung cao hai mươi thước, trong đầu hiện ra người giả mạo Thái hậu.

Không lẽ Thái hậu là giả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui