Chàng Sói Hấp Dẫn

Mạc Thương được mang ra ngoài bạo thất, màu máu nở rộ như hoa, từng giọt từng giọt nở rộ trong bóng đêm.

Nhẹ nhàng nâng cánh tay Mạc Thương, cánh tay cứng ngắc lạnh như băng làm cho Liễu Nha muốn khóc lớn nhưng bị đè nén tại cổ họng.

Mạc Tang đứng một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt hận thấu xương.

Cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp, Mạc Thương mở mắt, cảm nhận được giọt nước mắt rơi xuống, ‘Nương nương…” Hắn nhỏ giọng mở miệng, giọng nói không có sức lực như gió bắc rên rỉ, nức nở!”

“Chẳng lẽ không có ngự y nào có thể chữa được vết thương trên người hắn sao?” Liễu Nha quay đầu chất vấn Kim Huy.

Kim Huy lắc đầu, ngồi xổm xuống như nàng, “Phổi và kinh mạch bị vỡ, cho dù thần tiên cũng không cứu được!”

“Kinh mạch gì, cái gì mà vỡ phổi, không phải ngươi có võ công sao? Ngươi truyền chân khí cho hắn, có vỗ công không phải dùng như vậy sao?” Liễu Nha nắm lấy tay Kim Huy, lớn tiếng kêu lên, vừa ra lệnh vừa cầu xin, nước mắt chảy xuống, thấm ướt môi nàng.

Kim Huy nắm chặt tay nàng, từ từ lắc đầu.

“Không… ta không tin, ngươi gọi ngự y tới đây, gọi ngự y tới đây!” Nàng lắc lắc Kim Huy ra, dùng sức, giống như điên cuồng, bởi vì còn nắm lấy tay nam tử, cánh tay ngày càng lạnh băng, đột nhiên cảm thấy vô lực.


Nàng không muốn Mạc Thương chết, không muốn hắn chết, trong lòng hắn khổ sở như thế nào, rốt cuộc cũng không đợi được ngày Kim Minh nhận ra, hắn đã bị chết trong tay chủ tử của mình, quá tàn nhẫn.

Kim Huy đứng dậy, phất tay một cái, ngự y tiến lên, bắt mạch xong cũng đành lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt như giết người của nàng, cũng chỉ có thể thương nghị với nhau.

“Nương nương…” Mạc Thương nắm chặt tay nàng, lắc đầu một cái, mở miệng như muốn nói gì đó.

“Ngươi muốn nói gì, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành!” Nhịn không được mà đau lòng, nước mắt lại rơi xuống.

“Không nên hận chủ thượng, hắn… không cố ý, ta đi theo ngài ấy lâu như vậy, có chút hiểu hắn…” Hắn khó khăn lấy hơi, máu từ trong miệng chảy ra, làm cho người ta tuyệt vọng.

Liễu Nha khóc lợi hại, hai tay muốn ngăn không cho máu chảy ra ngoài, nhưng máu vẫn từ kẽ tay nàng tràn ra, đẹp mắt. chói mắt mà đầy tuyệt vọng.

“Ngự y, ngự y đâu!” Nàng dậm chân, nước mắt làm mờ mắt nàng, Mạc Thương lắc đầu, dùng hết sức lực nói với nàng: “ Trong lòng chủ thượng có bóng ma, mọi chuyện không phải là chủ ý của ngài ấy… Nương nương, ngươi phải tin tưởng chủ thượng, không nên trách hắn, không nên trách hắn, vĩnh viễn ở bên cạnh chủ thượng…Mạc Thương cầu xin người!”

Liễu Nha gật đầu, cánh tay nam tử buông xuống, máu không còn chảy nữa, gió không còn thổi, tai mắt mũi miệng, mọi giác quan đều ngừng hoạt động, Liễu Nha ngơ ngác nhìn Mạc Thương.


“Aaaaaaa!” Liễu Nha hét lên, nàng đứng dậy chạy ra ngoài, gió tạt vào người nàng, nhưng vẫn không cảm giác được đau đớn, chỉ muốn chạy, chạy, mọi vật đều trở nên mơ hồ.

“Thanh Thanh!” Kim Huy tiến lên kéo cánh tay nàng, nhỏ giọng nói: “Hắn chỉ là một thị vệ!”

Liễu Nha lạnh lùng nhìn hắn: “Trong mắt các ngươi hắn chỉ là một thị vệ nhưng lòng ta thì không phải như vậy, hắn là bằng hữu của ta, là bằng hữu của ta!” Ánh mắt nàng kiên cường cứng rắn, lướt qua ngươi Kim Huy, chạy về phía trước, đứng trước Ngưng Hương cư, nàng dừng lại, lạnh lùng đẩy cửa.

Nam tử vẫn nằm trên giường, giống như trên thế giới này hắn là người hạnh phúc nhất, Mạc Thương vì hắn làm nhiều như vậy, ngay cả tính mạng cũng bỏ ra, nhưng hắn vẫn còn ngủ mê man.

“Kim Minh!” Nàng tiến lên lay lay thân thể hắn, lắc mạnh. Nàng không thể nuông chiều hắn, hắn là một người trưởng thành, nhất định biết mình làm gì, nhất định phải chịu mọi trách nhiệm, hắn phải chịu sự chỉ trích, chịu sự oán hận thậm chí là áy náy.

Mái tóc xõa xuốn trước ngực, mí mắt không động.

“Kim Minh, Kim Minh, ngươi tỉnh lại cho ta, ngươi có biết Mạc Thương chết rồi hay không? Là ngươi giết hắn, ngươi mau tỉnh lại!” Nàng lắc mạnh người hắn, Nguyệt Mi cùng Nguyệt Hà nhìn đến sợ hãi, muốn kéo nàng lại nhưng lại bọ Kim Huy ngăn cản.

Hắn lắc đầu một cái, hai người đều lui ra ngoài, còn mình lặng lẽ đứng trong phòng, nhìn cô gái đang khóc lóc kêu gào.


Hắn không ngờ cái chết của Mạc Thương lại khiến nàng xúc động như vậy, từ nhỏ lớn lên trong Hoàng cung, cung nữ, thái giám, thị vệ đối với thân phận Vương gia cao quý của hắn mà nói cũng chỉ là một công cụ, thậm chí còn không được coi là người, chết, bị thương, hắn cũng không động lòng, thậm chí một chút khổ sở cũng không có, giống như đó là thói quen hèn nhát của bọn họ, sợ đầu sợ đuôi, cung kính thấp hèn.

Bằng hữu? Kim Huy nhăn mày, hắn chưa từng xem Mạc Thương là bằng hữu, chính xác mà nói Mạc Thương chỉ là một công cụ, công cụ lợi dụng, nhưng mà Liễu Nha… Hắn ngước mắt, đôi mắt bình thản có chụt rung động, sự thương tâm của nàng làm cho tự sâu trong đáy lòng hắn nhất thời xúc động, hắn dời mắt nhìn ra cửa sổ, tròng mắt sâu thẳm, sâu như hồ nước, giống như ánh trăng đem khuya, trong trẻo lạnh lùng, thần sắ phức tạp không nói lên được.

Mệt mỏi, nàng gọi mãi nhưng Kim Minh vẫn không thể tỉnh, nước mắt lặng lẽ rơi, thấm ướt gò má nam tử, lạnh như băng, rơi đọng trên trán của hắn, mi mắt, khuôn mặt, sau đó từ từ chảy xuống.

Kim Huy xoay người, nhìn ánh trăng bên ngoài, bóng dáng dưới ánh nến kéo dài trên mặt đất.

Không biết qua bao lâu, nến cháy hết, trong phòng mờ tối, chỉ còn chút ánh sáng từ ánh đèn trên vách tường.

“Thanh Thanh?” Nam tử trên giường nghi ngờ ngồi dậy, kinh ngạc nhìn tròng mắt cô gái khóc sưng đỏ như hai trái đào.

Liễu Nha ngẩn ra, híp mắt, ánh mắt vô tội của nam tử khiến cho sự bi thương của nàng hóa thành sự tức giận, nàng nắm chặt áo Kim Minh, kéo hắn xuống giường: “Ngươi đi theo ta!” Nàng cắn chặt môi, đi về phía trước, thân hình to lớn của Kim Minh bị nàng kéo về phía trước, giống như kéo phải một bức tượng gỗ, rất buồn cười nhưng vào lúc này không ái dám cười.

Sự tức giận tích tụ trong ngực nàng, muốn bùng phát.

Kim Minh trầm mặt, ý thức có chuyện gì đó, nhưng vẫn đi theo nàng, không giãy giụa, nhưng khi nhìn Mạc Thương nằm dưới đất huyết nhục mơ hồ, mày rậm nhíu lại, thân thể cứng ngắc.

Vô số hình ảnh xẹt qua trong đầu hắn, khơi dậy sát ý, nhìn thấy Mạc Thương xông lên, muốn kéo hắn lại nhưng không thể làm gì, hình ảnh máu tươi xẹt qua mắt hắn cũng xẹt qua trái tim hắn.


Hắn tránh bàn tay Liễu Nha, đôi mắt xanh đen như hai đầm sâu, lạnh lùng, bình tĩnh, sâu không thấy đáy.

“Ngươi cho Trẫm nhìn thi thể làm gì?” Hắn lạnh lùng mở miệng, từng chữ từng chữ giống như tảng băng nặng nề đánh vào trái tim nàng, nàng cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Đây không phải thi thể của người khác, mà là Mạc Thương, ngươi tốt nhất là nhìn đi, là Mạc Thương!” Trong đêm tối, giọng nói của nàng hết sức sắc bén.

“Mạc Thương thì như thế nào, là hắn tự tìm, hắn… là gieo gió gặt bão!”

“Kim Minh, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Là ngươi giết hắn, ngươi thật độc ác, đến cả huynh đệ vào sinh ra tử với mình mà cũng không tha!” Liễu Nha xông lên, muốn đến trước mặt hắn, nhưng lại bị hắn lạnh lùng né tránh.

“Để thi thể ở đây làm gì, Mạc Tang, thu thập đi!” Hắn lạnh lùng mở miệng, bước nhanh ra ngoài, đến cuối cùng, thân thể nhoáng một cái, hắn lạnh lùng dẫm lên bồn hoa, thân thể cao lớn nhảy lên cao, như cánh chim đại bàng giương cánh bay đi, biến mất trong đem tối, áo bào trên không trung vung lên một vòng cung, lạnh lùng quyết tuyệt.

Co quắp ngã xuống đất, Liễu Nha kinh ngạc nhìn bóng lưng kia, trong lòng lạnh như băng.

Nam tử lao ra khỏi cung, chợt dừng bước, mở môi, muốn hét lên, nhưng lại bị mắc lại trong cổ họng. Trong lòng bị bao phủ không có gì lọt được, nháy mắt trong lòng hắn không thể hô hấp, vẻ mặt cứng ngắc nhìn chằm chằm vào bóng đêm, hắn không biết đi đâu, càng không biết phải làm gì, nhưng Mạc Thương thật sự chết trong tay hắn.

Hắn cứng ngắc đứng trong gió buốt, hai tay đưa ra, sau đó ngã xuống đất.

“Ngươi là một yêu nghiệt!” Sau lưng truyền đến giọng nói của nam nhân, thân thể hắn cúng đờ, từ từ quay đầu, sau lưng, nam nhân đứng trong bóng tối, giống như một loại báo, lộ ra đôi mắt sắc bén.

“Mặc Trạc!” Nam tử đau đớn hô lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui