Hoàng Phủ Nam lặng lẽ cho Xa Nguyệt một ánh mắt, Xa Nguyệt lập tức quỳ trên mặt đất: "Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tì không cần ban thưởng bất kỳ thứ gì, thật sự không cần!"
"Thật sự không cần, vậy thì không giống với cá tính của Nguyệt phi, không phải nàng nói nhìn mặt trẫm à?" Hắn chợt mang gương mặt tà mị tới gần mặt nữ tử, nhếch mép lộ ra hàm răng trắng, lạnh lùng cười.
"Hoàng thượng. . . . . ." Nguyệt phi lập tức nhắm mắt lại, ngừng thở, thân thể hơi ngửa ra sau, cảm giác sợ hãi chưa từng có bao vây nàng ta từ đầu đến chân.
Ba ngày trước, sau khi đẩy Liễu Nha vào trong hồ, nàng ta sợ Liễu Nha tố cáo với Hoàng thượng, vì vậy lặng lẽ đi Ngự Thư Phòng.
Trong ngự thư phòng trống không, không thấy hành tung của Hoàng thượng, ngay cả Mạc Thương canh giữ Ngự Thư Phòng cũng không ở đó.
Xa Nguyệt mặc một thân tử y đứng ở trước Ngự Thư Phòng, nàng ta tự nhiên bị một loại tham bí* kích thích.
*Dò tìm bí mật.
Hoàng thượng chưa từng cho nàng ta vào Ngự Thư Phòng.
Nàng ta do dự chốc lát, từ từ đẩy cửa phòng ra, âm thanh ken két nhẹ nhàng gõ vào trái tim nàng ta. Ngự Thư Phòng bài biện như trong tưởng tượng của nàng ta, đơn giản, nghiêm trang, từng hàng sách, tấu chươngchồng chất, nàng ta đứng ở trước đề án, tưởng tượng ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt Hoàng thượng, bộ dạng hắn khổ cực phê duyệt tấu chương —— nhất định sẽ vô cùng mê người.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động, nàng ta vội vàng xoay người, lập tức bị bức tranh mỹ nhân trên tường hấp dẫn tâm thần, nữ tử mặc vũ y đỏ thẫm, nhẹ nhàng múa, bay lên trời, dưới thân thể của nàng, là đóa hoa nở rộ tươi đẹp, nhiều đóa, nhiều khóm, bị ánh nắng chiều nhuộm dần bầu trời, đỏ hồng, giống như Mạn Châu Sa Hoa nở rộ trên nước Vong Xuyên, hoa Bỉ Ngạn nhẹ nhàng hư vô.
Hình ảnh bức tranh cực kỳ đẹp, chỉ liếc mắt một cái, nữ tử hồng y kia sống động trước mặt, nhẹ nhàng tung bay. Chỉ liếc mắt một cái, Xa Nguyệt liền nhớ lại kỹ thuật nhảy kinh người của nữ tử xinh đẹp kia ở trong lòng.
Nàng ta biết thân thế của nữ tử nhất định không tầm thường, nhất định là người Hoàng thượng yêu tha thiết, càng như vậy, một loại khát vọng thật sâu lao lao bao phủ nàng ta, nàng ta phải làm nữ tử được Hoàng thượng quý trọng, nhất định phải.
Thượng Quan Vân nghê, cái tên này cũng không xa lạ đối với người vào cung ba năm, huống chi Thái hậu là cô cô của nàng ta, sao nàng ta không biết, nhưng nàng ta thật không ngờ, nữ tử hồng y kia chính là Thượng Quan Vân nghê!
"Nói, ngươi muốn cái gì?" Trong con mắt trong suốt của Kim Minh từ từ ngưng tụ rét lạnh làm người ta sợ hãi, lời nói lại dịu dàng khác thường.
"Hoàng thượng, nô tì thật sự không cần, nô tì. . . . . ." Thân thể Xa Nguyệt run rẩy mãnh liệt.
"Nàng không muốn chỗ ngồi Hoàng hậu ư?" Hắn từ từ khạc ra vài chữ mê hoặc lòng người, Hoàng Phủ Xa Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt.
Hoàng hậu. . . . . . Nàng ta nằm mộng cũng muốn ngồi, nhưng. . . . . . Nàng ta nhìn hai mắt yêu mỵ của nam tử phiếm hơi lạnh, hơi lắc đầu một cái, từ từ nhắm mắt lại, lắc đầu một cái.
"Hoàng Phủ đại nhân, hiện tại ngài cũng nhìn thấy, trẫm sủng ái Nguyệt phi bao nhiêu, muốn lập nàng làm hậu, nhưng Nguyệt phi lại không thèm khát, cũng được, bữa tiệc hôm nay tới đây là hết, chuyện lập hậu, về sau bàn lại!" Nam tử thẳng lưng, lạnh lùng phất ống tay áo.
"Dạ, Hoàng thượng!" Chúng thần quỳ xuống đất cáo từ.
Hoàng Phủ Nam buồn bực nhìn Xa Nguyệt một cái, trong lòng không nói ra được cảm xúc phiền muộn.
Hắn ta không phải phiền muộn ngôi vị hậu bị mất đi, mà là. . . . . . cảm xúc của Hoàng thượng càng ngày càng khó dò!
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, trái tim mọi người treo trong một đêm, hàn huyên một hồi rồi ai đi đường nấy, Khúc Thủy đình sóng gợn lăn tăn gỡ bỏ trang trí phồn hoa, khôi phục vẽ tĩnh lặng ban đầu, ở dưới ánh trăng, có vẻ vô cùng an tường.
Trở lại Ngưng Hương cư, một mình nằm ở trên giường, cẩn thận xâu chuỗi lại tất cả chuyện xảy ra tối nay, Liễu Nha bật ngồi dậy, phiền não hất đầu một cái.
Cơn buồn ngủ biến mất, chết người là càng ngày càng tỉnh táo, trong lòng giống như có vài tua dây quấn quanh ở trong lòng, không bỏ được, không chỉnh đốn được, nàng đi giày xuống giường, mở cửa sổ khép hờ ra, ngắm nhìn trăng ở chân trời, phiền não trong lòng giảm bớt.
Kim Nhật quả thật không xuất hiện, thọ yến của Thái hậu, ngày trọng đại như thế, hắn cũng không xuất hiện, trong đầu đột nhiên nhảy ra khuôn mặt nhỏ nhắn nụ cười ngây thơ của Kim Nhật, nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng, cảm giác ấm áp đó, giống như ánh mặt trời nhưng đằng sau lại cất dấu bao nhiêu khổ sở. Kim Nhật, hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì, khiến Kim Minh hận hắn tận xương như vậy?
"Cô nương, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi thôi!" A Hà nhẹ nhàng gõ cửa phòng đi vào, trên mặt mang theo dấu vết ngủ say vừa tỉnh.
"Ngươi ngủ trước, ta không có buồn ngủ!" Liễu Nha phất tay một cái, tiếp tục ngắm nhìn vầng trăng cong soi sáng, thấy A Hà ra cửa, nàng mới từ từ chuyển mắt.
A Hà là người của Kim Huy, tới giám thị nàng, từ lúc A Hà vào cửa trở đi, khi cặp mắt quá phận ranh mãnh xoay vòng, Liễu Nha liền có cảm giác này.
Nàng nhất thời cảm nhận được tịch mịch trước nay chưa từng có, giống như ở trong hoàng cung này, nàng không có một người có thể nói chuyện.
Xa xa truyền đến mấy tiếng sói tru, từ xa tới gần, lộ ra vắng lặng làm người ta rét lạnh, sau khi sói tru, có vài viện tắt nến, hoàng cung to đùng đột nhiên yên lặng.
Trong viện kia có hai con Bạch Lang đáng yêu, trái tim Liễu Nha không nhịn được ấm áp, có lúc, động vật hòa dịu hơn nhiều so với người, mặc dù đó là lang, cũng khó thấy Bạch Lang Phần Lan, cao quý, xinh đẹp. Nàng không do dự tí nào, phủ thêm áo choàng, cầm đèn lồng ra khỏi gian phòng, dọc theo đường đi đi tới, cũng rất ít thị vệ tuần tra.
Dựa vào trí nhớ, Liễu Nha rốt cuộc tìm được vị trí Lang viên, dưới ánh trăng sáng ngời, Lang viên tựa như một hắc động khổng lồ sâu thẳm, dường như muốn cắn nuốt người vào trong.
Cửa chính Lang viên mở ra, khóa đồng nhiều vết rỉ sét lệch qua một bên.
Liễu Nha ngẩn ra, không nghĩ tới đã trễ thế này, thậm chí có người cũng như nàng không ngủ được, muốn tìm con sói nói chuyện phiếm, nàng cười cười tiến lên, nhẹ nhàng sờ soạng khóa đồng, lặng lẽ đẩy cửa ra một khe hẹp nhìn vào trong. Bên trong tối đen như mực, cũng không có bất kỳ tiếng động nào, vào lúc Liễu Nha muốn đẩy cửa mà vào , một phòng trong viện chợt bị người mở ra, bóng đen cao lớn từ từ bước ra từ trong phòng, một bóng dáng gầy thướt tha đi theo sát phía sau, nhìn vóc người giống như một nữ nhân.
Liễu Nha theo bản năng thổi tắt nến trong đèn lồng, chung quanh lập tức vùi lấp vào trong bóng tối, chỉ có chút ánh sáng trên bầu trời, mơ mơ hồ hồ có thể thấy rõ sự vật chung quanh.
"Ngươi đi lúc này à?" Quả nhiên là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân mềm mại, dường như, đã nghe âm thanh này ở đâu đó. Liễu Nha hơi cau mày, trong ánh mắt thoáng qua kinh dị, ghé ở trên cửa nhìn vào bên trong.
Hình như nữ nhân bắt được tay của nam nhân.
Nam nhân không có mở miệng, chỉ lạnh lùng đẩy nữ nhân ra.
"Minh!" Nữ nhân bất mãn gọi nhẹ, Liễu Nha giật mình, trong lòng giống như bị cái gì kín không kẽ hở bao chặt, trong nháy mắt khó có thể hô hấp, vẻ mặt cứng đờ nhìn chằm chằm!
Là Kim Minh!
"Ngươi nên đi về, nếu như bị mẫu hậu phát hiện ngươi tự mình rời Lưu ly Cung, mẫu hậu sẽ hoài nghi!" Kim Minh quay người đứng chắp tay, lời nói trong trẻo lạnh lùng kinh người.
"Ta không, ta nói với Thái hậu là muốn lưu lại, ngươi cho rằng thật sự là muốn bồi người sao? Ta nhớ ngươi, Minh, ta. . . . . ." Nữ tử không thuận theo, nhẹ nhàng tựa thân thể vào trên bả vai nam nhân lần nữa.
Nam tử không nói, chỉ ngước mắt lạnh lùng ngắm nhìn ánh trăng, vẻ mặt buồn bã giống như trong ảo giác, hư vô mà nhẹ nhàng.
"Đúng rồi, tại sao nữ nhân kia còn sống?" Nữ tử trong ngực giống như nhớ tới cái gì, giọng nói chợt trở nên ác độc.
Nam tử hơi nhíu mày, không nói như cũ.
"Minh, nàng ta nhìn thấy chúng ta. . . . . ." Nữ tử không tuân theo vỗ vỗ bộ ngực của hắn làm nũng, nói.
"Thế nào? Ngươi sợ? Sợ bị Kim Huy biết?" Kim Minh cười mị hoặc, bắt được tay nhỏ bé nũng nịu của nữ tử.
Một vài thứ ầm ầm nổ tung trong lòng, nổ làm Liễu Nha có chút ứng phó không kịp, Kim Huy. . . . . . Mộ Dung Vân Cẩm? Tay nhỏ bé đột nhiên dùng sức đẩy cửa sắt xanh đen, cọt kẹt, cửa bị đẩy ra. . . . . .
Hai ánh mắt lạnh lùng giống như lưỡi dao sắc bén bắn thẳng đến, thân thể Liễu Nha cứng đờ, xoay người chạy đi, đèn lồng đã sớm bị nàng vứt xuống từ lúc nào, bên tai truyền tới tiếng gió vù vù, bén nhọn và lạnh lẽo, hành lang dưới chân nàng kéo dài chẳng có mục đích, trong đêm tối tất cả bóng dáng đều bắt đầu trở nên mơ hồ.
Không biết chạy bao lâu, cho đến khi sau lưng không có âm thanh, lúc này Liễu Nha mới dừng lại, cong thân thể, dừng ở trên hành lang thở hô hô, tay nhỏ bé vô lực ôm bụng, kinh hồn bạt vía nhìn về phía sau một cái.
Sau lưng không có bóng người.
Gió thổi hiu hiu, ánh trăng mát lạnh như nước, trong hoàng cung đều lâm vào trong bóng đêm, mơ mơ hồ hồ, giống như lưới khổng lồ từ trời phủ xuống đất.
Hắn chính là tà ma! Hắn thích giết người, thích chiếm đoạt, thích xem người khác thúc đẩy tình cảm chân thành, mà hắn, lấy được niềm vui thú từ trong đó —— lời của Kim Huy đột nhiên va chạm trong đầu Liễu Nha, một cảm giác vô dụng và tuyệt vọng chưa từng có giống như thủy triều tập kích thần kinh yếu ớt của Liễu Nha, nàng hô một tiếng ngã nhào trên đất, giống như con chó nhỏ trong thời tiết khô hạn, duỗi dài đầu lưỡi.
"Nha Nha", bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh của nam nhân, thân thể Liễu Nha đột nhiên cứng đờ, đôi tay chống đỡ trên đất hơi run rẩy.
"Nha Nha, hóa ra thật sự là ngươi!" Bên tai thản nhiên thổi qua một trận gió, bóng dáng màu tím rơi vào tầm mắt của Liễu Nha, nam nhân cong thân thể áp sát về phía nàng, hô hấp nóng bỏng thổi lất phất ở trên mặt nàng, để cho nàng cảm thụ sự hiện hữu của hắn.
"Nha Nha!" Nam nhân nhẹ hô lần nữa, Liễu Nha bao phủ ở trong sự sợ hãi khổng lồ đột nhiên ngước mắt, trước mặt, là Kim Nhật mấy ngày không thấy vẫn tuyệt mỹ phiêu dật như cũ, ngũ quan hoàn mỹ, da thịt trắng noãn, sợi tóc tím mê người tum bay theo gió, đôi mắt trong suốt giống như nước hồ sạch sẽ không tạp chất, trong suốt như vậy, làm người ta an tâm như vậy.
"Là ngươi?" Liễu Nha vui mừng hô một tiếng, áp đầu vào ngực Kim Nhật, chưa bao giờ giống như bây giờ, Liễu Nha vội vàng cần một người ôm trong ngực an ủi, nàng úp đầu thật chặt ở y phục nam tử, kêu khẽ: "Tiểu Nhật nhi, là ngươi, là ngươi, thật là tốt quá, là ngươi, Tiểu Nhật nhi!"
Nàng sớm nên nghĩ tới, Kim Minh không thể nào gọi nàng là Nha Nha!
"Nha Nha. . . . . ." Tiểu Nhật nhi kéo dài âm thanh, "Hôm nay ngươi rất đặc biệt, thấy ta nhiệt tình như vậy!" Tiểu Nhật nhi cười, dìu Liễu Nha đứng lên.
Lúc đứng lên, Liễu Nha cảm thấy chân mình sắp mềm nhũn, trái tim giống như bị đào rỗng.
Minh, Kim Minh. . . . . . Trái tim nàng hình như đột nhiên xa vời khi rời người kia!
"Nha Nha, không phải sợ, có ta đây, tất cả có ta!" Kim Nhật nâng niu đầu Liễu Nha trong lòng bàn tay, giống như đang cầm một viên trân bảo.
"Tiểu Nhật nhi, Tiểu Nhật nhi, ngươi biết không? Ta. . . . . ." Thiên ngôn vạn ngữ không biết dùng từ gì để nói, Liễu Nha chỉ cảm thấy hình tượng Kim Minh trong suy nghĩ giống như con tò he, từ từ ngã, lập tức đè ở trên người của nàng, làm nàng khổ mà không nói nên lời.
"Ta biết rõ, cái gì cũng biết, nhưng Nha Nha, không phải ngươi tin chắc trong lòng Minh có bóng dáng thiện lương sao? Nha Nha, ngươi phải kiên trì, nhất định phải kiên trì!" Kim Nhật nhẹ nhàng nắm tay Liễu Nha, lẩm bẩm mở miệng.
"Làm sao ngươi biết?" Liễu Nha kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn.
"Huy nói, trên thế giới chỉ có đứa ngốc như ngươi sẽ tin tưởng trong lòng Kim Minh còn có một người khác, ngươi là đứa ngốc, nhưng là đứa ngốc thiện lương nhất trên thế giới!" Khuôn mặt hắn tươi cười nhìn Liễu Nha, từ từ vuốt nhẹ đầu lông mày của nàng, cười mị hoặc: "Chỉ là ngươi đoán đúng rồi, đó không phải là bản tính của hắn, bản tính của hắn là thiện lương, hồn nhiên thiện lương tựa như Kim Nhật!"
Kim Nhật mở miệng vô cùng nghiêm túc.
Liễu Nha yếu ớt ngước mắt nhìn hắn, cười khổ: "Thật sao?"
"Đúng đúng đúng, Nha Nha, ngươi nhất định phải tin tưởng cảm giác của mình, không nên tin những gì chính mình thấy, Nha Nha, chỉ có ngươi tin chắc, mới có thể cứu vãn hắn, cứu vãn Kim Lang Vương triều!" Vẻ mặt Kim Nhật lập tức kích động, hắn liều mạng gật đầu một cái, thấy Liễu Nha suy yếu, ngay cả cơ thể gần như đứng không vững, hắn ngồi xuống ôm nàng lên, ngồi xuống trên núi giả, "Ngươi tỉnh táo lại trước, suy nghĩ kỹ xem trước kia Kim Minh đối với ngươi rất tốt, đối với ngươi là ngoại lệ, tin tưởng cảm giác của mình, nhất định phải tin tưởng!"
Hắn đặt đôi tay trên bờ vai Liễu Nha, đôi mắt đen chứa đựng khích lệ.
"Nhưng Tiểu Nhật nhi, trái tim của hắn thật đẹp như ngươi ư? Nhưng Mộ Dung Vân Cẩm. . . . . ." Liễu Nha lắc đầu, nàng cảm thấy thật sự không thể tiếp nhận, đó là thê tử mình huynh đệ ruột của mình, tại sao hắn có thể. . . . . .
Nha Nha lắc đầu một cái, sắc mặt chợt tái nhợt làm cho người ta lo lắng.
Kim Nhật vừa muốn mở miệng, ánh mắt hắn đột nhiên tối tăm, nhàn nhạt liếc sau núi giả, sau đó hắn rũ mắt xuống, "Nha Nha!" Hắn nhẹ hô một tiếng, khiến cho Liễu Nha ngước mắt nhìn hắn.
Khi nàng giương mắt nhìn thẳng hắn, cặp mắt y hệt đầm đen trong nháy mắt hút linh hồn của nàng vào, nàng nghiễm nhiên bị hắn kéo thẳng vào một mảnh sáng rỡ, bên tai vang lên âm thanh giống như thiên sứ lẩm bẩm nói nhỏ: "Nha Nha, tin tưởng mình, tin tưởng mình!"
Cảm giác mỏi mệt nặng nề giống như dời núi lấp biển cuốn tới, Liễu Nha nặng nề rũ rèm mắt xuống, đầu nhỏ lệch qua một bên cạnh.
Kim Nhật nhẹ nhàng đặt Liễu Nha ở trên núi giả, ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên không thấy tinh khiết trong ánh mắt, trở nên lạnh lùng như băng: "Ngươi có thể đi ra!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một bóng người màu trắng từ từ đi ra từ sau núi giả, ánh mắt điền tĩnh, phong cách lạnh lùng xuất chúng, sau khi nhìn thấy màu tóc và mắt nam tử, trên mặt đột nhiên thoáng hiện không dám tin. "Ngươi. . . . . ." Ngón tay ngọc chỉ vào người ngày nhớ đêm mong trước mặt, Ngọc Triệt quả thật không tin tất cả những gì mình thấy.
Làm sao có thể, nàng ta thấy rõ ràng là Kim Minh, tại sao hiện tại. . . . . . Nàng ta lập tức trố mắt ngay tại chỗ, dù tính tình nàng ta lạnh lùng, cũng bắt đầu khiếp sợ, sắc mặt hơi trở nên tái nhợt.
"Ngươi rốt cuộc vẫn đến!" Kim Nhật lạnh lùng nhìn Ngọc Triệt, trong lòng giống như không cam lòng, khóe miệng không vui nhếch lên.
Một động tác vểnh miệng lên, khiến Kim Nhật xem ra không hề lạnh lùng nữa, giờ phút này, ngược lại hắn giống như là một hài tử ăn trộm bị phát hiện, trong ánh mắt có mấy phần bất đắc dĩ và bàng hoàng.
"Đúng, ta tới đây, chỉ vì ngươi, nhưng. . . . . ." Ngọc Triệt hít một hơi thật sâu, để cho mình tỉnh táo lại, từ từ tiến lên hai bước, lần nữa xác nhận sự tồn tại của nam tử trước mặt.
"Ngươi đều nhìn thấy tất cả?" Kim Nhật giương đôi mắt u oán làm bộ đáng thương nhìn Ngọc Triệt.
"Đúng!" Ánh mắt trong suốt làm cho lòng người đau, trái tim Ngọc Triệt trầm xuống.
"Đồng ý ta, không nói ra được không? Không thể nói cho ai, coi như không có gì xảy ra!" Kim Nhật thở dài sâu kín một cái, vẻ mặt buồn phiền khiến nữ tử lo lắng, không đợi nữ tử gật đầu ——"Nếu như ngươi nói ra. . . . . ." Giọng Kim Nhật đột nhiên trở nên tàn nhẫn, "Coi như ngươi là Công chúa nước Tiên Nô, ta bảo đảm, sẽ không nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai!"
Nữ tử ngẩn ra, đột nhiên bị giọng điệu tàn nhẫn của Kim Nhật dọa sợ hết hồn, nàng ta luôn luôn tỉnh táo cơ trí trực giác lắc đầu một cái, không hề suy nghĩ bất cứ điều gì đã đồng ý.
"Vậy thì tốt!" Kim Nhật thở ra một hơi, giống như rốt cuộc yên tâm, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Nha, từ từ đi về phía trước.
"Ngươi. . . . . ." Ngọc Triệt gọi hắn lại, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi anh đào, nàng ta thật sự không biết ứng đối chuyện này ra sao.
"Ngươi nên trở về nước, Kim Lang Vương triều không phải chỗ ngươi nên tới!" Kim Nhật không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt mở miệng, hơi nhếch môi, tròng mắt trong suốt như nước quan sát Liễu Nha ngủ mê man một hồi, sải bước đi về phía trước.
"Trở về? Ngươi cũng đã biết, ta vì ngươi mà đến!" Nữ tử lẩm bẩm mà nói, gió nhẹ thổi bay vạt áo trắng noãn của nàng ta, nhẹ nhàng như tơ, ở trong ánh bình minh luân chuyển, vẻ mặt phiền muộn của nữ tử biểu lộ trên thế gian.
Kim Huy đứng ở trước cửa Ngưng Hương cư, nheo mắt, lẳng lặng nhìn nam tử đạp nguyệt mà đến, cười thầm, Kim Nhật giao nữ tử vào trong tay Kim Huy.
"Giao nàng cho ngươi, phải giúp ta chăm sóc nàng thật tốt!"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn nói chuyện của mình cho nàng biết sao? Có lẽ, ý chí của nàng trở nên lớn mạnh, có thể giúp đỡ rất nhiều cho ngươi!"
"Không. . . . . . Ta muốn cạnh tranh công bằng với Minh, cả đời này, ta chưa từng tranh đoạt cái gì với hắn, ánh mặt trời, quyền thế, địa vị, còn có mẫu hậu, tất cả ta đều có thể nhường cho hắn, nhưng Nha Nha không được, ta muốn Nha Nha thật sự thuộc về ta...ta muốn Nha Nha cam tâm tình nguyện!"
Ngẩng đầu, trong lúc vô tình thấy lá cây lẳng lặng rơi xuống trong bụi, một hồi gió nhẹ vội vã xẹt qua, lá cây lả lướt dùng hết sức lực cuối cùng nắm chặt vây cánh. . . . . . Cuối cùng vẫn cuộn lên mấy cái, rơi vào trong đám bụi.
Tính mạng của hắn tựa như chiếc lá rụng, cho tới bây giờ đều là nước chảy bèo trôi, lần này, hắn muốn chống lại.
Kim Huy nhìn trên khóe môi nam tử đầy kiên nghị, trầm mặc, chỉ cảm thấy trong lòng mãn nguyện, để cho hắn ta không thể nghiêng đổ.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Nam tử xoay người đi về phía trước mấy bước, đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm mở miệng.
"Cái gì?" Kim Huy nhìn bóng dáng nam tử trong ánh trăng, kinh ngạc mở miệng.
"Chuyện Vân Cẩm. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Kim Nhật rũ mắt.
Trong nháy mắt sắc mặt Kim Huy trở nên xanh mét, gân xanh hơi nhảy ở trên mặt, trầm mặc hai giây, hắn ta nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi là ngươi, hắn là hắn, tất cả ta sẽ đòi hắn!"
Gió im lặng thổi qua, Kim Nhật động động môi, cuối cùng vẫn im lặng, chắp hai tay sau lưng, hắn từ từ đi về phía hồ hình thoi sau Ngưng Hương cư, ánh trăng trong sương mù, nước hồ xao động, sóng gợn lăn tăn, chiếu rọi trên mặt y phục màu vàng của hắn.
"Mẫu hậu. . . . . ." Nam tử lẩm bẩm, thân thể hạ xuống không tiếng động, nhẹ tựa trên lan can, bàn tay vuốt ve lan can, giống như vuốt ve trân bảo.
"Người đã nói, Nhật Nhi là hài tử ngoan, không cần tranh đoạt bất kỳ thứ gì với ca ca, cứ như vậy, làm tinh linh trong đêm tối, vui vẻ đơn thuần lớn lên. . . . . . Nhưng mẫu hậu, hài nhi muốn nuốt lời rồi, bởi vì Nhật Nhi muốn lấy một thứ, nàng, là Nha Nha!" Nam tử nhẹ nhàng rũ rèm mắt xuống, ở dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, lông mi dài màu đen nhẹ nhàng vụt sáng, ở dưới ánh trăng tạo thành bóng râm nhàn nhạt, giống như bướm sơ sinh phe phẩy cánh bánh quế, đôi môi mỏng khẽ mím, tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Hắn giống như là một hài tử bị uất ức, đang giải thích cho mình.
Ánh trăng nồng đậm từ từ tiêu tán, tia nắng ban mai rơi vãi hi vọng ở chân trời, hắn ngắm nhìn, thật lâu không nhúc nhích.
Nơi xa, Mạc Thương nhìn ánh nắng ban mai bao phủ nam tử, trong lòng đông cứng lại. Màu tím và màu vàng kim luân phiên biến hóa, trên mặt nam tử từ từ trở nên khổ sở, chống lại, thân thể khổ sở khom thành trứng tôm lăn xuống trên mặt đất.
"Hoàng thượng!" Mạc Thương cắn môi mỏng thật chặt, vừa định tiến lên, bả vai đột nhiên bị một người ngăn lại.
"Để cho hắn thử một chút, đây chính là kết quả chúng ta muốn, không phải sao?" Nam tử mặc trường bào màu tím cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt nặng nề và mâu thuẫn lại bán đứng tình cảm của hắn.
Hắn cũng đang giãy giụa, thế nhưng cần phải trải qua giai đoạn đón nhận ánh bình minh.
"Vương gia, làm như vậy Hoàng thượng sẽ bị tổn thương, bọn họ. . . . . ." Mạc Thương khẽ mở miệng, âm thanh đè thật thấp.
Kim Huy hơi nhếch môi, đè nén lên tiếng: "Chờ một chút!"
Trời còn chưa có sáng hẳn, sớm mai vẫn còn như ẩn như hiện dưới tầng tầng mây, trời đất mênh mông từ từ bao phủ trong màu vàng nhạt. Khi mặt trời nhảy ra đường chân trời, nam tử khổ sở giãy giụa thân thể rốt cuộc từ từ thở bình thường lại.
Ánh mặt trời chiếu lên sợi tóc vàng làm đau nhói cặp mắt của hai người, Kim Huy từ từ nhắm mắt lại, mặt nặng nề ẩn chứa thất vọng, khi mở mắt ra, mấy tuyến mặt trời mới lên hắt lên mái ngói lưu ly, xuyên qua hành lang sâu thẳm, bóng dáng kia rơi vào trong hồ nước, nụ cười ưu nhã dịu dàng chiếu rọi sáng rỡ giống như cảnh xuân, tất cả đều không có thay đổi, Kim Minh là Kim Minh, hắn là hắn, đó là nam tử cười lên nhẹ nhàng dịu dàng.
"Đi đi!" Hắn nói xong, từ từ xoay người, dậm chân đi về phía mặt trời mọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...