Chàng Rể Vô Song


Vẻ mặt Dương Lệ chần chờ.

Trước mắt, Dương Lệ là CEO của cả quỹ đầu tư Nhân Phàm, chỉ có Tôn Minh mới có thể quản lý được Dương Lệ, nhưng hiện tại ông ta không còn thường xuyên hỏi đến nữa, hết thảy chuyện lớn nhỏ đều giao cho Dương Lệ, vì thế có thể nói Dương Lệ là người đứng đầu ở quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Đương nhiên, chuyện sắp xếp một chức vụ tương đối dễ dàng với Dương Lệ.

Khoảng thời gian này, đôi khi Dương Lệ cũng bỏ qua thủ tục mà để một số người được nhận vào làm, vả lại chức vụ cũng không hẳn thấp.

Nhưng không có bất cứ người nào trong số này kém cỏi cả, rất xứng đáng để ngồi ở vị trí đó.

Mà năng lực của Triệu Tứ Hải dĩ nhiên Dương Lệ biết rõ, không phải ở chỗ kém hay không mà vốn dĩ Triệu Tứ Hải chẳng có tí tài cán gì cả.

Nhờ Dương Lệ sắp xếp cho một người không đủ năng lực vào công ty mà không làm gì, ngồi không ăn lương.

Dương Lệ quả thực có thể làm được, không ai dám nói gì, nhưng bản thân Dương Lệ sẽ không bao giờ cho phép mình làm chuyện như vậy.

Nhưng nếu không giúp, Dương Lệ lại khó có thể nhìn mặt Dương Cảnh Đào, nên cô đang không biết làm thế nào để từ chối.


Ngay tại lúc này, Lâm Hàn ngồi cạnh chợt lên tiếng: "Tiểu Lệ, không phải em nói gần đây công ty tuyển nhân viên thực tập sao? Nếu anh rể thật sự đủ năng lực cứ để anh ta đi làm nhân viên thực tập đi, đợi khi thực tập xong thì em cứ dựa vào năng lực của anh rể mà sắp xếp chức vụ.

Anh tin rằng, với khả năng của anh rể, anh ta nhất định sẽ có được vị trí tốt, và nếu có Tiểu Lệ em ở đó, thì không thể có ai cố ý nhắm vào anh rể được nữa, em nghĩ đúng không?"
Dương Lệ nghe vậy lập tức nhìn Lâm Hàn cảm kích, gật đầu nói: "Ý kiến này không tồi, em cũng sẽ không bị khó xử, mà cũng không làm anh rể chịu thiệt thòi, nếu anh rể thật sự đủ năng lực, vậy thì em nhất định sẽ đảm bảo rằng khi kỳ thực tập kết thúc, em có thể sắp xếp một vị trí tốt cho anh ấy!"
Dương Cảnh Đào ngồi một bên hỏi: "Thời gian thực tập là bao lâu?"
"Yên tâm, thời gian thực tập ở công ty con rất ngắn, bình thường chỉ cần nửa tháng thôi, vả lại sau khi thực tập xong mà được nhận vào làm, cũng sẽ được nhận bù tiền lương nửa tháng thực tập kia, bố cứ yên tâm về mặt đãi ngộ", lúc này Dương Lệ lại nói.

Dương Cảnh Đào nghe vậy bèn gật đầu: "Vậy cứ làm như thế đi, dù sao cũng chỉ có nửa tháng thôi, Triệu Tứ Hải là người giỏi giang, còn thêm được Tiểu Lệ chiếu cố, chắc chắn không ai dám gây khó dễ, nhất định có thể tìm được một vị trí tốt hơn nhiều bên công ty bất động sản kia.

Tứ Hải, ngày mai con lập tức đến công ty bất động sản từ chức, đừng để tới lúc người ta chủ động sa thải thì mất mặt lắm, rồi qua quỹ đầu tư Nhân Phàm làm nhân viên thực tập đi".

"Ơ? Dạ, dạ", Triệu Tứ Hải ngẩn người, không thể không gật đầu, nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ.

Triệu Tứ Hải rõ ràng hơn bất kỳ ai về năng lực bản thân, “bơi lội” trong công ty bất động sản mà cũng chẳng ra gì, càng không cần phải nói đến một công ty lớn quản lý nghiêm ngặt như quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Nhưng, trước đó Triệu Tứ Hải đã nói ra những lời kia, nên bây giờ không biết nên nói gì nữa, chỉ đành phải nói với Dương Lệ: "Vậy thì cảm ơn Tiểu Lệ đã giúp anh, anh sẽ chăm chỉ mà phát huy hết năng lực của mình".


"Không có gì đâu anh rể, công ty bọn em cũng đang cần người có năng lực, anh đến là giúp em mới đúng", Dương Lệ cười nói, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dương Duyệt ngồi cạnh đương nhiên cũng quá rõ năng lực chồng mình đến đâu, những lời khi nãy chẳng qua chỉ để lừa gạt Dương Cảnh Đào, để ông ta mở lời giúp đỡ mà thôi.

Dương Duyệt do dự một lúc, thì hỏi Dương Lệ: "Đúng rồi Tiểu Lệ, nếu nhân viên thực tập ở công ty bọn em kém cỏi thì sau cùng sẽ thế nào?"
"Người thiếu năng lực thì chỉ có thể nhận nửa tháng lương thực tập kia rồi rời khỏi công ty thôi, anh rể cả giỏi thế chắc chắn sẽ qua mà, chị cả chị hỏi thế làm gì?", Dương Lệ nói.

"Không có gì, hỏi cho biết thôi, không ngờ công ty bọn em lại quản lý nghiêm ngặt như vậy", Dương Lệ cười như không cười nói.

Lâm Hàn thấy vậy cũng thầm cười trộm.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Sau bữa cơm, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải có chút lúng túng không nói được câu nào.

Thoáng chốc, bữa ăn hôm nay đã kết thúc, đoàn người Dương Cảnh Đào chuẩn bị rời đi, Lâm Hàn và Dương Lệ ra tiễn.


Dương Khiết nhìn xe Hummer của Lâm Hàn, trong lòng có chút khao khát, hỏi anh: "Anh rể hai, chiếc xe Hummer anh mua thật sao?"
"Nếu không thì sao? Không thì anh đưa em xem giấy chứng nhận nhé?", Lâm Hàn cười nói.

"Không, không cần mà", Dương Khiết liên tục xua tay, nói: "Ý em không phải thế, tại em không tưởng tượng nổi thôi mà, chiếc xe này tệ lắm cũng phải 2 triệu tệ đấy, chẳng kém giá trị một căn nhà là bao, trước giờ em luôn rất thích chiếc xe Hummer này, đừng nói tới mua, thuê thôi em cũng không có tiền thuê nữa là".

Lâm Hàn nghe vậy bèn nói: "Dương Khiết, em vẫn chưa có xe đúng không? Nếu em thích anh rể hai sẽ tặng nó cho em, dù sao lúc đó ra ngoài cần nên mua đại thôi, ở nhà anh vẫn còn xe chưa đụng vào nữa".

Người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nghe vậy đồng loạt kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, một chiếc xe hơn 2 triệu tệ nói tặng là tặng á? Từ khi nào mà Lâm Hàn này giàu đến thế?
Dương Khiết nghe vậy cũng giật cả mình, lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Đừng, đừng, đừng, anh rể, em không có ý đó, sao em có thể nhận nó được? Một chiếc xe đắt như này nếu anh thấy tiện thì cho em mượn lái vài ngày là được, em không có ý khác đâu".

Lâm Hàn liền lấy chìa khóa ra ném đến: "Có gì đâu, anh rể hai không cần chiếc xe này lắm, tặng luôn cho em đó, anh rể đã lái mấy ngày rồi em đừng chê nhá.

Lấy chạy trước đi, vài hôm nữa đến gặp anh làm thủ tục chuyển nhượng là được".

Lâm Hàn nói xong thì kéo Dương Lệ vào nhà, lười để ý đến mấy người Dương Cảnh Đào nữa, Lâm Hàn chỉ muốn cùng Dương Lệ trải nghiệm thế giới hai người vui vẻ mà thôi.

"Ơ kìa, anh rể hai..."
Dương Khiết đang muốn từ chối thì thấy Lâm Hàn và Dương Lệ đã đi mất.


Nhìn lại chìa khóa xe trên tay, Dương Khiết chỉ cảm giác có chút phỏng tay, vội vàng la lớn: "Anh rể ơi, em lấy chạy vài ngày thì sẽ trả lại cho anh nhá!"
Ngay sau đó, Dương Khiết háo hức ngồi liền vào xe Hummer lần mò.

Dương Khiết đã có bằng lái xe và yêu thích Hummer từ lâu, cô ấy cũng hiểu mọi thứ về Hummer và biết cách lái nó.

Nhưng, bây giờ thật đã được đụng vào rồi, lại không dám lái bậy bạ, phải ngồi tìm hiểu một lúc mới làm quen được, dù sao bất cẩn làm trầy xước gì chỉ sửa thôi cũng tốn cả khối tiền rồi.

Lúc này, Dương Cảnh Đào lại thấy có chút ghen tức, Lâm Hàn này thà tặng cho Dương Khiết chứ không thèm đưa cho ông ta.

"Nhìn gì mà nhìn? Cũng có phải tặng cho chúng ta đâu, nhanh lên xe về nhà đi!", Dương Cảnh Đào quát lớn.

Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải nghe vậy bèn vội vàng lên xe.

Trên xe, Dương Cảnh Đào nói với Triệu Tứ Hải: "Tứ Hải à, con phải làm cho bố tự hào đấy, vào làm việc trong quỹ đầu tư Nhân Phàm cho giỏi, có Tiểu Lệ ở đó, năng lực của con sẽ không bị trù dập, đãi ngộ ở quỹ đầu tư Nhân Phàm lại tốt như vậy, con phải nhanh chóng kiếm ra tiền mua cho bố một chiếc xe xịn hơn chiếc Hummer đấy nhá, dù sao cũng không được làm bố thiệt thòi đó!"
Triệu Tứ Hải nghe xong lời này liền toát mồ hôi hột, nói không chừng đời này khả năng mua xế xịn còn không nổi.

Chỉ khi trên trời rớt xuống một cục tiền mới có khi mua được thôi, đừng nói là để cho Dương Cảnh Đào, bản thân còn chờ không nổi nữa là.

Nhưng ngoài mặt Triệu Tứ Hải vẫn gật gật đầu nói: "Bố cứ yên tâm, bây giờ con không mấy suôn sẻ, nếu không con đã mua nó cho bố từ lâu rồi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui