Lâm Hàn gật đầu, cười nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng không sao đâu, mọi người đi đi, tôi chờ ở đây là được".
Vị khách kia thấy thế, lắc đầu, lại là một đám cứng đầu, cũng không khuyên nữa, vội vàng rời khỏi đây.
Rất nhanh, khách khứa trong quán đã bỏ đi sạch, chỉ còn lại đám Lâm Hàn và Kim Lượng.
Gã Ô Tiến kia có vẻ khá là nổi tiếng.
Kim Lượng nhìn xung quanh vốn chật ních khách khứa, giờ lại bị dọa chạy thì hết sức đắc ý nhìn Lâm Hàn nói: "Sao? Giờ hối hận chưa? Có cũng vô dụng thôi, ban nãy chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi là được, nhưng lại dám ra tay với tao.
Đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Đợi lát nữa, để xem mày sẽ chết như thế nào!"
Đám Lâm Hàn vẫn bình chân như vại nhìn bọn Kim Lượng, chẳng thèm nói câu nào, dường như là khinh thường nói chuyện với bọn họ.
Kim Lượng thấy mình bị làm lơ thì thầm khó chịu, quyết tâm lát nữa nhất định phải tra tấn đám người kia cho ra trò!
Chỉ chốc lát sau, một đám người mặt mày dữ dằn bước vào.
Kim Lượng thấy thế, vội vàng nhịn cơn đau ở đùi tiến lên.
"Anh Ô, chính là đám người kia, ban nãy em đã báo tên anh ra, thế mà còn ra tay với tụi em, còn nói Ô Tiến có xách giày cho cậu ta cũng không xứng, anh nói thử xem...", Kim Lượng thêm mắm dặm muối kể lại.
Ô Tiến là một thanh niên cao to, lúc này, nghe Kim Lượng kể thì lộ ra vẻ mặt tức tối nhìn đám Lâm Hàn.
Gã vung tay lên, tụi đàn em lập tức xông lên vây lấy mấy người Lâm Hàn.
Sau đó, Ô Tiến cũng bước tới, nhìn thì nhận ra Lâm Hàn không phải dân nơi đây.
"Khách ngoại lai? Dân xứ khác mà còn dám ngông cuồng như vậy à? Thú vị, để xem lát nữa tụi mày bị đánh thì có còn giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh như bây giờ hay không!", Ô Tiến nói xong, bèn chuẩn bị bảo đàn em ra tay.
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn đám Ô Tiến, chẳng nói gì, tuy đối phương đông, nhưng mỗi người bên anh đều là tay già đời, nên không có gì phải sợ cả.
Ngay lúc hai bên sắp ra tay thì điện thoại Lâm Hàn chợt reo lên.
Lâm Hàn nhìn thì thấy là Trương Thiên Sơn gọi tới, bèn nhấn nghe.
"Cậu Lâm, xin hỏi mọi người đến đâu rồi? Để bên tôi cũng tiện đi đón cậu", Trương Thiên Sơn kính cẩn nói, dù sao nếu dựa theo thực lực thì Ngô Xuyên xếp ngang hàng với ông ta, nên đương nhiên thân phận của cậu Lâm này phải cao hơn ông ta rồi.
Lâm Hàn nhìn xung quanh, sau đó nói tên quán ăn này cho Trương Thiên Sơn.
"Lúc nào rồi mà còn nghe điện thoại thế hả? Đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà!", Ô Tiến quát, lúc này nghe điện thoại, không phải đang vả mặt của bọn họ thì là gì?
Trương Thiên Sơn trong điện thoại nghe vậy, chợt nhận ra bên Lâm Hàn đang gặp rắc rối, vội nói: "Cậu Lâm, đây là địa bàn của tôi, ngại quá, đã gây rắc rối cho cậu rồi.
Mọi người không cần ra tay, tôi sẽ lập tức dẫn người mình đến giải quyết!"
Ông ta nói xong bèn cúp điện thoại, tức thì dẫn theo một số người chạy tới chỗ Lâm Hàn.
Lúc này, phía bên Lâm Hàn, Ngô Xuyên xích đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh Hàn, chúng ta còn ra tay nữa không? Theo tôi quan sát thì đám người kia chỉ xoàng xoàng thôi, đông người cũng chẳng sao, chúng tôi vẫn giải quyết được".
Lâm Hàn do dự, cuối cùng nhìn Ô Tiến nói: "Muốn ra tay thì để lát nữa đi, có người sắp đến rồi".
Dù sao đây cũng là địa bàn của Trương Thiên Sơn, nên giao cho ông ta xử lý thì hơn, lỡ đám đấy có quan hệ với ông ta, Lâm Hàn đụng vào bọn họ sẽ ảnh hưởng tới việc hợp tác sắp tới giữa đôi bên thì lại không hay.
Kim Lượng nghe vậy, cười khẩy, nói: "Đầu mày có vấn đề à? Anh Ô Tiến chính là trùm khu này của bọn tao, mày có kêu ai tới giúp cũng vậy thôi!"
Ô Tiến cũng nhìn đám Lâm Hàn với vẻ mặt buồn cười, nói: "Được, bọn tao bèn chờ một lát, để xem mày có thể gọi ai tới, thú vị thật đấy!"
Bọn đàn em của gã đều cười ầm lên, cảm thấy đám Lâm Hàn thật là buồn cười.
Chẳng bao lâu sau, có hai chiếc xe dừng lại trước cửa quán ăn, bên trên bước xuống bảy tám người.
Kim Lượng nhìn xong, lập tức bật cười: "Bảy tám người? Số ấy làm sao đủ đánh? Nhóc con, mày không biết đếm hả? Bên tao có bảy tám chục người đấy, mày gọi tụi kia đến để tấu hề hả?"
Còn Ô Tiến, giờ đây sắc mặt gã ta lại hơi kỳ lạ, có chút không tin nổi nhìn mấy người kia, cẩn thận xác định.
Mãi đến khi bọn họn bước vào quán ăn, Ô Tiến mới lộ vẻ không tài nào tin nổi mà xác định, hớt ha hớt hải chạy tới.
"Ông...!Sao ông lại đến đây?"
Ô Tiến run rẩy nhìn Trương Thiên Sơn.
Trương Thiên Sơn liếc Ô Tiến một cái, nhàn nhạt hỏi: "Cậu biết tôi? Người kiếm chuyện với bọn họ là người của cậu?"
Ô Tiến sửng sốt, chợt nhớ ra lẽ nào tên ngoại lai gọi điện kêu người tới chính là ông lớn này? Gã lập tức cảm thấy cực kỳ khó tin.
Sao có thể thế được? Chẳng lẽ, mấy tên ngoại lai kia có quan hệ với ông lớn này ư?
Tuy Ô Tiến rất có tiếng ở nơi đây, nhưng ở trước mặt người này lại chẳng là cái đinh gì hết.
"Hỏi cậu đấy, ngây ra đó là sao?", một người đàn ông đứng cạnh Trương Thiên Sơn quát hỏi.
Ô Tiến chợt giật mình hoàn hồn, suýt nữa thì quỳ xuống.
"Tôi, tôi là đàn em của Bưu Tử, mấy ngày trước may mắn có thấy ông một lần.
Chuyện này không có quan hệ gì tới tôi hết, dưới trướng tôi có người tên Kim Lượng, hôm nay..."
Ô Tiến lập tức kể lại hết mọi chuyện ban nãy, sợ để sót điều gì sẽ khiến cho ông lớn này khó chịu.
Cùng lúc đó, Kim Lượng trong quán ăn thấy thế, chẳng hiểu ra sao, bèn bước tới.
"Anh Ô, đây là ai? Sao anh lại sợ ông ta thế, đại ca của anh không phải anh Bưu à, ở vùng này, ai mà không sợ anh ấy chứ!", Kim Lượng nói.
Ô Tiến nghe vật, trừng Kim Lượng, thầm nghĩ muốn chết quách đi cho rồi.
Anh Bưu kia là đại ca tao, đúng là người mà chẳng ai dám chọc trong vùng, nhưng với lý do là anh ấy đi theo Trương Thiên Sơn, có ông ta bảo kê...
Giờ, Trương Thiên Sơn đã hiểu hết mọi chuyện, liếc Kim Lượng, hỏi: "Là cậu xảy ra xung đột với bọn họ à?"
Kim Lượng nghe vậy, nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt khó hiểu, ông ta là ai mà có thể khiến Ô Tiến sợ hãi như thế? Nhưng nghĩ đến việc đám người kia chỉ là khách ngoại lai, Bắc Đông lại nổi tiếng đoàn kết, cho dù người ở đây có đuối lý thì vẫn sẽ giúp đỡ nhau.
Hắn ta nghĩ thế bèn chẳng sợ gì nữa, tên này có lai lịch thì sao, lẽ nào ông ta lại ra tay với mình vì người ngoài à? Đây không phải là chọc giận dân Bắc Đông ư?
Kim Lượng nhìn xong, lập tức bật cười: "Bảy tám người? Số ấy làm sao đủ đánh? Nhóc con, mày không biết đếm hả? Bên tao có bảy tám chục người đấy, mày gọi tụi kia đến để tấu hề hả?"
Còn Ô Tiến, giờ đây sắc mặt gã ta lại hơi kỳ lạ, có chút không tin nổi nhìn mấy người kia, cẩn thận xác định.
Mãi đến khi bọn họn bước vào quán ăn, Ô Tiến mới lộ vẻ không tài nào tin nổi mà xác định, hớt ha hớt hải chạy tới.
"Ông...!Sao ông lại đến đây?"
Ô Tiến run rẩy nhìn Trương Thiên Sơn.
Trương Thiên Sơn liếc Ô Tiến một cái, nhàn nhạt hỏi: "Cậu biết tôi? Người kiếm chuyện với bọn họ là người của cậu?"
Ô Tiến sửng sốt, chợt nhớ ra lẽ nào tên ngoại lai gọi điện kêu người tới chính là ông lớn này? Gã lập tức cảm thấy cực kỳ khó tin.
Sao có thể thế được? Chẳng lẽ, mấy tên ngoại lai kia có quan hệ với ông lớn này ư?
Tuy Ô Tiến rất có tiếng ở nơi đây, nhưng ở trước mặt người này lại chẳng là cái đinh gì hết.
"Hỏi cậu đấy, ngây ra đó là sao?", một người đàn ông đứng cạnh Trương Thiên Sơn quát hỏi.
Ô Tiến chợt giật mình hoàn hồn, suýt nữa thì quỳ xuống.
"Tôi, tôi là đàn em của Bưu Tử, mấy ngày trước may mắn có thấy ông một lần.
Chuyện này không có quan hệ gì tới tôi hết, dưới trướng tôi có người tên Kim Lượng, hôm nay..."
Ô Tiến lập tức kể lại hết mọi chuyện ban nãy, sợ để sót điều gì sẽ khiến cho ông lớn này khó chịu.
Cùng lúc đó, Kim Lượng trong quán ăn thấy thế, chẳng hiểu ra sao, bèn bước tới.
"Anh Ô, đây là ai? Sao anh lại sợ ông ta thế, đại ca của anh không phải anh Bưu à, ở vùng này, ai mà không sợ anh ấy chứ!", Kim Lượng nói.
Ô Tiến nghe vật, trừng Kim Lượng, thầm nghĩ muốn chết quách đi cho rồi.
Anh Bưu kia là đại ca tao, đúng là người mà chẳng ai dám chọc trong vùng, nhưng với lý do là anh ấy đi theo Trương Thiên Sơn, có ông ta bảo kê...
Giờ, Trương Thiên Sơn đã hiểu hết mọi chuyện, liếc Kim Lượng, hỏi: "Là cậu xảy ra xung đột với bọn họ à?"
Kim Lượng nghe vậy, nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt khó hiểu, ông ta là ai mà có thể khiến Ô Tiến sợ hãi như thế? Nhưng nghĩ đến việc đám người kia chỉ là khách ngoại lai, Bắc Đông lại nổi tiếng đoàn kết, cho dù người ở đây có đuối lý thì vẫn sẽ giúp đỡ nhau.
Hắn ta nghĩ thế bèn chẳng sợ gì nữa, tên này có lai lịch thì sao, lẽ nào ông ta lại ra tay với mình vì người ngoài à? Đây không phải là chọc giận dân Bắc Đông ư?
"Đúng vậy, là tôi, tôi bảo đám người ngoại lai kia nhường chỗ, thế mà còn vặt lại mấy câu mới nhường, đúng là thú vị!", Kim Lượng nói.
Ô Tiến đứng cạnh cũng không nhìn nổi nữa, nếu để Kim Lượng nói tiếp, chẳng phải chắc chắn sẽ đắc tội ông lớn này sao?
Đến lúc đó, Ô Tiến không quan tâm hắn ta thế nào, nhưng liên lụy đến gã ta thì toi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...