Chàng Rể Vô Song


Nhưng mà điều đó ở trước mặt nhà họ Lâm thực ra cũng chỉ thế, miễn cưỡng có thể làm cho bọn họ liếc nhìn một cái thôi.
Cậu Lý nghe mọi người xung quanh bàn tán thì gương mặt hiện lên vẻ đắc ý, dường như đã đoán được tiếp theo, tên nhóc trước mặt sẽ xin lỗi rồi lăn ngay, và hai người đẹp kia sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.
“Tao biết giờ có lẽ mày đang rất sợ và hâm mộ tao, nhưng biết làm sao đây, ai bảo tao sinh ra trong gia tộc như thế chứ, vừa chào đời đã có được mọi thứ mà dù cho mày có cố gắng cả đời cũng không thể với tới”, cậu Lý mở miệng, mặt mày tràn đầy kiêu ngạo.
Lúc này, sắc mặt Lâm Hàn vẫn bình tĩnh nhìn cậu Lý.
“Tao chẳng muốn nhắc lại nữa, nếu mày không cút thì tao sẽ ra tay”.
Không phải do nay anh dẫn Dương Lệ và Tần Liên ra ngoài chơi, tâm trạng cũng khá tốt, thì Lâm Hàn đã ra tay từ lâu rồi.
Cậu Lý nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, biết mình họ Lý mà còn chưa chịu cút, đây là một sự sỉ nhục với nhà họ Lý!
Bấy giờ, có mấy gã vệ sĩ gần đó đi về phía bên này.
“Mày đã không biết điều, vậy đừng trách tao không khách sáo”.
Cậu Lý lạnh lùng nói rồi quay sang ra lệnh cho đám vệ sĩ: "Ném thằng nhóc không biết trời cao đất rộng kia xuống biển đi!"
“Vâng thưa cậu Lý”.
Mấy gã vệ sĩ đều sắn tay áo lên, cười gằn vây lấy Lâm Hàn.
Đám người xung quanh thấy thế, ai cũng lùi lại, sợ bị vạ lây.
“Nhóc con, sống trên đời phải có mắt nhìn tý biết không? Có một số người mà mày chẳng thể nào đắc tội nổi đâu, sớm cút đi chẳng phải là được? Nhưng giờ chậm rồi, đã sai thì phải gánh lấy hậu quả!”
Một gã vệ sĩ cười lạnh đi tới trước mặt Lâm Hàn.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, xem ra vẫn phải ra tay rồi.

Anh nhìn Dương Lệ và Tần Liên bảo:
“Không sao, để anh giải quyết, hai người nép qua một bên đi”.
“Ông xã, thật sự là không sao ạ?”

Dương Lệ hơi lo lắng hỏi.
Lâm Hàn vỗ vỗ cô, ý bảo cô yên tâm.
Trái lại là Tần Liên, cô ấy từng thấy Lâm Hàn ra tay nên biết rõ ngón võ của anh, bèn bình tĩnh kéo Dương Lệ đứng sang bên cạnh.
Cậu Lý thấy cảnh đó thì bật cười.
“Thật thú vị, đến nước này rồi còn giả vờ giả vịt nữa?”
Cậu Lý biết có một số người lợi hại hạ gục được cả vài hay thậm chí mười mấy người, nhưng mấy người kia cũng không phải là vệ sĩ bình thường.

Họ đều được huấn luyện một cách bài bản, đã dạy cho không biết bao nhiêu người một bài học.
Lâm Hàn lại chẳng nói gì, trực tiếp ra tay.
“Bốp!”, Lâm Hàn đá một cước, một gã vệ sĩ bị anh đá bay ra ngoài du thuyền, rớt xuống biển.
Mấy gã còn lại thấy thế, lập tức lộ ra vẻ khó có thể tin nhìn Lâm Hàn.
Gã vệ sĩ ban nãy cũng phải nặng ít nhất 100kg, khổ người cao to vạm vỡ, vậy mà lại bị đá bay mấy chục mét? Sức mạnh của một đá đó phải mạnh cỡ nào chứ?
Sau đó, đám vệ sĩ này mới nhận ra chàng trai trước mắt không phải là người bình thường.
Cậu Lý lại không hiểu nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng Lâm Hàn hơi lợi hại mà thôi, tự đám cấp dưới có thể giải quyết một cách dễ dàng.
“Mấy người ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay? Thế mà dám đánh người của tao bị thương, đánh cho nó tàn phế rồi quăng xuống biển đi!”, cậu Lý quát.
Lâm Hàn nhếch mép, tiếp tục ra tay.
Từng tiếng hét thảm vang lên, đám vệ sĩ gần mười người của cậu Lý đã bị Lâm Hàn hạ gục chỉ trong phút chốc, hơn nửa còn bị anh đạp xuống biển.
Cậu Lý thấy vậy, lập tức ngây người, gần mười gã vệ sĩ được huấn luyện một cách bài bản lại không phải đối thủ của tên kia?
Lúc này, Lâm Hàn bước tới trước mặt gã vệ sĩ cuối cùng, chuẩn bị ra tay.
Gã đã sớm dọa khiếp vía, trong đám vệ sĩ, gã được xem như là yếu nhất, nhưng những người giỏi hơn mình lại thua thảm hại trước mặt chàng trai này, nói gì đến gã? Ngay cả cái suy nghĩ ra tay mà gã cũng không dám có nữa là.

“Đợi đã, đợi đã!”, gã vệ sĩ vội vàng nói.
“Sao?”, Lâm Hàn nhếch mép cười.
“Tôi, tôi tự mình ra tay, anh không cần phải ra tay đâu!”
Gã nói xong, tên vệ sĩ cuối cùng này vậy mà lại xoay người bay qua lan can nhảy xuống biển.
“Cũng biết điều đấy chứ”.
Lâm Hàn thấy vậy, gật đầu, xoay người đi về phía cậu Lý.
Thấy Lâm Hàn chậm rãi bước tới, sắc mặt cậu Lý cực kỳ khó coi, sau đó, cuối cùng gã ta cũng biết được mình đã khinh thường tên này, gần mười gã vệ sĩ lại chẳng đủ để anh đánh nữa.
Nhưng mà, dù sao cậu Lý cũng là người nhà họ Lý, tình huống nào mà chưa từng gặp, nên giờ vẫn chẳng để Lâm Hàn vào mắt.
“Tao thừa nhận rằng mày mạnh đó, giờ bên cạnh tao chẳng còn ai có thể chế ngự mày.

Nhưng, mày phải suy xét đến sự trả thù của nhà họ Lý! Giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi, chuyện ban nãy coi như bỏ qua, nếu không thì sau này nhà họ Lý sẽ giết chết cả nhà mày!”, cậu Lý lạnh lùng nói.
Đám người vây xem xung quanh đều trợn tròn mắt, lại biết cậu Lý nói không sai.

Ban nãy, tên kia quả thật giỏi võ đấy, nhưng phải công nhận một điều là dù cậu có mạnh thì ở trước mặt nhà họ Lý vẫn chỉ như con kiến mà thôi.
Dù sao, cậu có mạnh, còn không phải bị một phát súng bắn chết tươi? Ở trước mặt con quái vật nhà họ Lý, có bản lĩnh cũng không thể dùng, thậm chí là không thể trốn ra khỏi Cảng Đảo!
Nhưng Lâm Hàn lại bĩu môi nói: "Nói lắm ghê".
Anh nói xong bèn nhấc cậu Lý lên bằng một tay, rồi ném thẳng xuống biển.
Tiếng hét thảm thiết của cậu Lý vang lên, đám người xung quanh ngơ ngác.
Tên này thật sự chán sống rồi ư? Vậy mà dám ra tay với cậu Lý? Giỏi võ thì sao, chẳng phải chỉ còn một con đường chết à?

“Người này lớn gan ghê! Thật sự dám ra tay với cậu Lý”.
“Dù sao cũng là thanh niên mà, còn giỏi võ như vậy nữa, có chút kiêu ngạo và manh động là chuyện bình thường thôi.

Đáng tiếc, không được nhìn thấy mặt trời ngày mai”.
“Suỵt, chúng ta nói ít thôi, đợi lát nữa du thuyền cập bến thì nhanh chân rời khỏi đây đi, đỡ phải bị người nhà họ Lý giận cá chém thớt”.
Tiếng bàn tàn xôn xao, đám người xung quanh không dám nhìn nữa, vội vàng rời xa nơi đây.

Dù sao, nhìn nhà Lý xấu mặt, có thể cũng sẽ chết.
“Sao?”, Lâm Hàn nhếch mép cười.
“Tôi, tôi tự mình ra tay, anh không cần phải ra tay đâu!”
Gã nói xong, tên vệ sĩ cuối cùng này vậy mà lại xoay người bay qua lan can nhảy xuống biển.
“Cũng biết điều đấy chứ”.
Lâm Hàn thấy vậy, gật đầu, xoay người đi về phía cậu Lý.
Thấy Lâm Hàn chậm rãi bước tới, sắc mặt cậu Lý cực kỳ khó coi, sau đó, cuối cùng gã ta cũng biết được mình đã khinh thường tên này, gần mười gã vệ sĩ lại chẳng đủ để anh đánh nữa.
Nhưng mà, dù sao cậu Lý cũng là người nhà họ Lý, tình huống nào mà chưa từng gặp, nên giờ vẫn chẳng để Lâm Hàn vào mắt.
“Tao thừa nhận rằng mày mạnh đó, giờ bên cạnh tao chẳng còn ai có thể chế ngự mày.

Nhưng, mày phải suy xét đến sự trả thù của nhà họ Lý! Giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi, chuyện ban nãy coi như bỏ qua, nếu không thì sau này nhà họ Lý sẽ giết chết cả nhà mày!”, cậu Lý lạnh lùng nói.
Đám người vây xem xung quanh đều trợn tròn mắt, lại biết cậu Lý nói không sai.

Ban nãy, tên kia quả thật giỏi võ đấy, nhưng phải công nhận một điều là dù cậu có mạnh thì ở trước mặt nhà họ Lý vẫn chỉ như con kiến mà thôi.
Dù sao, cậu có mạnh, còn không phải bị một phát súng bắn chết tươi? Ở trước mặt con quái vật nhà họ Lý, có bản lĩnh cũng không thể dùng, thậm chí là không thể trốn ra khỏi Cảng Đảo!
Nhưng Lâm Hàn lại bĩu môi nói: "Nói lắm ghê".
Anh nói xong bèn nhấc cậu Lý lên bằng một tay, rồi ném thẳng xuống biển.

Tiếng hét thảm thiết của cậu Lý vang lên, đám người xung quanh ngơ ngác.
Tên này thật sự chán sống rồi ư? Vậy mà dám ra tay với cậu Lý? Giỏi võ thì sao, chẳng phải chỉ còn một con đường chết à?
“Người này lớn gan ghê! Thật sự dám ra tay với cậu Lý”.
“Dù sao cũng là thanh niên mà, còn giỏi võ như vậy nữa, có chút kiêu ngạo và manh động là chuyện bình thường thôi.

Đáng tiếc, không được nhìn thấy mặt trời ngày mai”.
“Suỵt, chúng ta nói ít thôi, đợi lát nữa du thuyền cập bến thì nhanh chân rời khỏi đây đi, đỡ phải bị người nhà họ Lý giận cá chém thớt”.
Tiếng bàn tàn xôn xao, đám người xung quanh không dám nhìn nữa, vội vàng rời xa nơi đây.

Dù sao, nhìn nhà Lý xấu mặt, có thể cũng sẽ chết.
Mấy cô hotgirl mạng kia đều thét chói tai.
“Anh tiêu rồi, vậy mà dám ra tay với cậu Lý, anh chờ chết đi!”
“Cậu Lý, cậu Lý, làm sao bây giờ? Tôi không biết bơi, mấy người mau xuống cứu anh ấy đi”.
Lâm Hàn lạnh lùng liếc mấy cô gái kia, nói: "Nếu lại làm phiền tôi thì các cô cũng đi xuống với cậu Lý đó đi".
Ngay lập tức, mấy cô hotgirl mạng đó đều ngậm miệng lại, các cô cũng thấy rõ ngón võ và sự bất chấp hồi nãy của Lâm Hàn.
Lâm Hàn đi tới trước mặt Dương Lệ và Tần Liên, nói: "Mất cả hứng, chúng ta vào trong ngồi chút nhé".
Dương Lệ gật đầu, cô cũng từng được chứng kiến bản lĩnh của anh, cho nên không bất ngờ lắm.
Cùng lúc đó, sau khi nhân viên trên du thuyền biết đám người cậu Lý rớt xuống biển, vội dừng thuyền, vớt mọi người lên.
“Tôi muốn tên kia chết ngay lập tức!”, cậu Lý lau cái đầu ướt nhẹp, căm hận nói.
Một gã vệ sĩ đứng cạnh sắc mặt có hơi khó coi, do dự một lát cuối cùng vẫn nói: "Cậu Lý, tên kia có học võ, là cao thủ đấy ạ.

Chúng tôi thật sự không phải đối thủ của cậu ta, hay là xuống thuyền gọi người tới giải quyết đi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui