Chàng Rể Vô Song


"Chú em Lâm Hàn, tôi..."
Trần Nam há miệng, không biết nên giải thích như thế nào.
Anh ta thừa nhận, quả thật phản bội Lâm Hàn một mặt là vì tham lam tiền tài, mặt khác là do người yêu Vương Hiểu Dung đầu độc.
Lâm Hàn mặt đầy lạnh lẽo, ngồi xuống đối diện Trần Nam, dường như đang đợi Trần Nam giải thích.
"Haiz..."
Trần Nam than nhẹ, việc đã đến nước này có giải thích thế nào thì cũng vô dụng.
Trần Nam không biết nên nói gì, cô người yêu Vương Hiểu Dung bên cạnh cắn răng, đột nhiên chị ta móc súng ra chĩa thẳng vào Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, nếu cậu là đại ca thì tại sao lại ngăn cản bọn tôi kiếm tiền hả?"
"Loại người như cậu không xứng làm đại ca!"
Vương Hiểu Dung vừa nói, vừa định bắn Lâm Hàn.
"Hiểu Dung, không được!"
Trần Nam mặt cắt không còn giọt máu, tức khắc quát lớn.
Nhưng tức thì, một tiếng "Pằng" vang vọng!
Vương Hiểu Dung đột nhiên kêu lên, cây súng trên tay cũng đã rớt xuống đất.
Kế tiếp là tiếng gào hét thảm thiết của Vương Hiểu Dung vang lên.
Trần Nam nhìn lại, chẳng biết Vương Hiểu Dung đã trúng đạn từ bao giờ, trên tay máu đỏ không ngừng tuôn ra, sắc mặt trắng bệch vì đau đớn, còn súng lục cũng đã nằm yên trên mặt đất.

"Nhanh quá..."
Trần Nam và mấy người thân tín mặt đầy kinh ngạc.
Lúc này, Đinh Phong đã thổi một hơi trên họng súng:
"Xin lỗi cậu Lâm, chưa có lệnh của cậu mà đã nổ súng, nhưng ông Thang đã giao nhiệm vụ cho tôi là phải bảo vệ cậu, không được để cậu gặp bất cứ nguy hiểm nào".
Lâm Hàn khoác tay, không so đo gì với anh ta.
Vương Hiểu Dung tự làm tự chịu, đừng nói có Đinh Phong ở đây, mà nếu không có, dựa vào bản lĩnh của Lâm Hàn và ba người Tôn Hàn Các, Vương Hiểu Dung này cũng không có cơ hội thành công.
"Đau quá..."
Sắc mặt Vương Hiểu Dung trắng bệch, ánh mắt nhìn Lâm Hàn tràn đầy oán hận.
Lâm Hàn cũng không thèm liếc nhìn chị ta, nhàn nhạt nói với Trần Nam: "Bảo người của anh yên lặng chút".
"V...vâng".
Vẻ mặt Trần Nam lúng túng quay sang Vương Hiểu Dung, trong lòng lo lắng không thôi, đây chính là người mà anh ta yêu thương nhất.
Có điều, Trần Nam hiểu rõ Lâm Hàn, Lâm Hàn sẽ nể tình nghĩa anh em mà nương tay với anh ta.

Nhưng ngược lại, với hành động vừa rồi của Vương Hiểu Dung, Lâm Hàn có thể lập tức lấy mạng của Vương Hiểu Dung.
"Lâm Hàn, cậu là cái thá gì mà bắt tôi phải câm miệng!"
Vương Hiểu Dung gào lớn: "Cậu là thằng đầu đất, số tiền cả chục tỷ mà cũng không muốn! Lại còn ngăn anh em mình làm! Cậu không xứng làm đại ca!"
"Hiểu Dung, im miệng!"
Trần Nam vừa nói thì bèn ra tay đánh ngất Vương Hiểu Dung, mặc kệ Vương Hiểu Dung ngã gục xuống bàn, trên tay máu chảy không ngừng.
Với tính cách vô lý của Vương Hiểu Dung, chỉ đành làm thế thì chị ta mới chịu im miệng.
"Bây giờ yên tĩnh hơn rồi đấy, Trần Nam, anh còn gì để giải thích thì nói đi!", Lâm Hàn mở miệng nói.
Trần Nam khẽ thở dài, cảm thấy bất lực, lúc này trong lòng cũng hối hận không thôi, đến nỗi hiện tại cũng không màng phản kháng làm gì, nhưng vốn dĩ cũng chẳng dám.
Thứ nhất, suy cho cùng, Trần Nam xem Lâm Hàn là anh em thì đã không đối xử với anh như thế.
Thứ hai, bản lĩnh của Tôn Hàn Các và Lâm Hàn, Trần Nam là người rõ nhất, cực kỳ kinh khủng, Trần Nam vốn không phải đối thủ của bọn họ.
"Ngày đó, sau khi bốn người Nguyễn Nguyên rời đi..."
Lúc này, Trần Nam thuật lại hết tất cả mọi chuyện.
Lâm Hàn nghe xong, nhất thời cũng biết, Trần Nam này quả thật là một gã lụy tình, bởi vì Vương Hiểu Dung thổi gió bên tai mà quay ngoắt phản bội mình.
Vương Hiểu Dung này là một người có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy được lợi ích khi hợp tác với đám người Nguyễn Nguyên mà không thấy được một khi bọn chúng mở rộng được thị trường tiêu thụ ở Kim Lăng, thì sẽ có bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát.
Lâm Hàn lắc đầu nói: "Trần Nam, tôi đã đối xử với anh như anh em ruột thịt rồi mà! Tuy rằng hợp tác với bên Tam Giác Vàng lợi ích rất nhiều, nhưng đó vốn là làm chuyện hại người, Lâm Hàn tôi không thèm làm chuyện khốn nạn này".
"Vả lại, anh là anh em của Lâm Hàn tôi, làm sao tôi bạc đãi anh cho được, số tiền kiếm được sau này chắc gì đã ít hơn lợi nhuận khi hợp tác với bên Tam Giác Vàng?"

Trần Nam nghe vậy ngây ngẩn cả người, lợi ích khi hợp tác với Lâm Hàn còn nhiều hơn bên Tam Giác Vàng sao?
Trong lòng Trần Nam hoảng hốt, số tiền hợp tác với bên Tam Giác Vàng là trên chục tỷ đấy!
Khoảng thời gian này, anh ta ở cạnh Lâm Hàn nói thật thì cũng chỉ kiếm được hơn triệu tệ thôi, vốn dĩ không thể so sánh được.
Anh ta không tài nào tin nổi Lâm Hàn có thể giúp anh ta kiếm được nhiều đến thế.
Nhưng, nếu Lâm Hàn đã nói ra lời này, thì Trần Nam tin!
"Có lẽ, tất cả mọi chuyện đã sai ngay từ ban đầu rồi..."
Trong lòng Trần Nam hối hận không thôi.
Lâm Hàn nhìn Trần Nam với đôi mắt lạnh tanh, đương nhiên anh cũng thấy khuôn mặt đang hối hận của anh ta, nhưng một lần bất tín thì vạn lần bất tin!
"Trần Nam, xem như tôi đã nhìn lầm anh, nếu là người khác gây nên những chuyện này thì bây giờ đã là một cái xác rồi", Lâm Hàn đứng dậy, chắp tay sau lưng, mặt vô cảm nói:
"Nể tình anh em đã qua, tôi tha cho anh, dẫn hết đám thân tín của anh lập tức rời khỏi Kim Lăng ngay, sau này mãi mãi cũng không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Nên nhớ, nếu còn để tôi gặp lại anh, tôi sẽ giết anh đấy!"
Cả người Lâm Hàn tỏa ra sát khí.
Cùng lúc đó, ba người Tôn Hàn Các đứng sau Lâm Hàn cũng lạnh lùng nhìn Trần Nam, dường như đang muốn nhớ kỹ khuôn mặt này, sau này nếu có gặp lại thì giết chết không tha!
Cảm nhận được luồng sát khí này, Trần Nam khẽ run, không chút nghi ngờ về lời nói của Lâm Hàn.
"Tôi...tôi biết rồi, tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của cậu ngay lập tức, sau này không xuất hiện trước mặt cậu nữa!", Trần Nam cúi đầu nói.
Trần Nam chợt hốt hoảng nhận ra, bản thân khi đối mặt với Lâm Hàn lại không dám mảy may có ý định chống cự.
Bởi vì, bản năng mách bảo với anh ta rằng, nếu dám phản kháng, đám người của Lâm Hàn chắc chắn sẽ bắn chết anh ta tại chỗ!
Cũng ngay lúc này, Trần Nam mới ý thức được chênh lệch giữa mình với Lâm Hàn.


Tuy rằng anh ta đã tiếp nhận thế lực vùng xám ở Kim Lăng, trở thành "ông vua" của thế giới ngầm.

Nhưng những danh tiếng và quyền lực này khi đứng trước Lâm Hàn dường như chẳng đáng là gì cả.
Hơn nữa, tất cả những thứ này đều do Lâm Hàn cho anh ta!
"Lâm Hàn...!cho tôi gọi cậu một tiếng chú em Lâm Hàn lần cuối! Tôi sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của cậu!"
Trần Nam mở miệng, giọng nói có hơi nghẹn ngào, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày trước ở cùng Lâm Hàn.
Lâm Hàn không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Còn về chuyện Trần Nam nói được làm được hay không, Lâm Hàn vốn chẳng quan tâm, nếu anh dám làm trái, cứ giết là xong!
Bởi vì lần này, Trần Nam đã trực tiếp uy hiếp đến tính mạng của Lâm Hàn.
Nếu Nhan Thành, Đinh Phong không cứu viện kịp thời...!Chỉ cần quá trình đó có chút sơ sẩy gì, chắc chắn Lâm Hàn đã bỏ mạng rồi!
Sau khi Lâm Hàn rời đi, Trần Nam cũng không đưa cô người yêu của mình đến bệnh viện, mà tìm hộp cứu thương để sơ cứu tạm thời cho Vương Hiểu Dung, sau đó lập tức dẫn đám thân tín rời khỏi Kim Lăng.
...
Một tiếng sau, một chiếc xe Hummer vọt nhanh trên đường cao tốc Kim Lăng.
Vương Hiểu Dung tỉnh lại, nhìn ngó xung quanh, mặt đầy khó hiểu hỏi: "Chúng ta đang ở đâu vậy? Tên Lâm Hàn kia giải quyết sao rồi?"
Trần Nam ngồi cạnh nghe thế, sắc mặt bỗng lạnh đi nhìn Vương Hiểu Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui