Chàng Rể Vô Song


“Vâng thưa cậu Lâm!”
Phóng viên Tiểu Vương vội vàng đáp.
Trong phòng, nhà tài trợ và ê-kíp chương trình lại hàn huyên một lúc, lễ mừng công lần này, tuyên bố kết thúc, từng nhóm người rời ra khỏi nhà hàng.
Bên ngoài nhà hàng, Lâm Hàn rảo bước đi về phía xe của mình, đi theo phía sau là Hồng Nhai.
Chiếc Mercedes-Benz G350 của ông ta đang đậu bên cạnh Lâm Hàn.
“Cậu Lâm, cậu nghĩ thế nào về những điều mà tôi nói với cậu vừa rồi?”, Hồng Nhai không vội lên xe, mà cười híp mắt nhìn Lâm Hàn.
“Nhà họ Hồng coi trọng kim loại californium của tôi, nhưng tôi muốn bán cũng không bán được”, Lâm Hàn đáp.
"Kim loại californium đó về cơ bản được chế tạo thành thiết bị xạ trị bằng kim loại californium và bán cho các bệnh viện để điều trị ung thư, không còn thừa chút nào cả”.
“Cậu Lâm, cậu thật sự biết nói đùa”.
Hồng Nhai lắc đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng.
"Toàn bộ Hoa Đông, 30% thiết bị y tế ở các bệnh viện lớn đều do tôi cung cấp.

Vì vậy, tôi cũng có số liệu thiết bị xạ trị bằng kim loại californium ở các bệnh viện lớn.

Hơn nữa, các công đoạn sản xuất thiết bị xạ trị bằng kim loại californium vô cùng phức tạp, đâu có nhanh như vậy đã dùng hết số kim loại đó rồi, sao lại có thể không còn sót chút nào chứ”.
"Theo thông tin tình báo của nhà họ Hồng, một nửa số kim loại californium đã được bán cho chiến khu của Hoa Đông.

¼ trong số đó được chế tạo thành thiết bị xạ trị, ¼ còn lại vẫn chưa sử dụng hết”.

Nghe vậy, lông mày Lâm Hàn không bất giác nhíu lại.
Hồng Nhai nói không sai, californium đúng là còn ¼ vẫn chưa dùng hết.
Sở dĩ còn lại nhiều như vậy là do thế lực của nhà họ Hàn, nhiều nhất cũng chỉ có ảnh hưởng đến một số khu đô thị xung quanh thành phố Đông Hải.
Do đó, chỉ có hơn mười thiết bị xạ trị bằng californium được sản xuất và chúng chỉ được sử dụng ở hơn chục thành phố xung quanh.
Sẽ rất khó khăn nếu muốn triển khai ở tất cả các thành phố lớn ở Hoa Đông.
Bởi mỗi thiết bị xạ trị bằng kim loại californium khi được đưa vào mỗi một thành phố, thì tương đương với việc chiếm đoạt quyền lợi của các công ty thiết bị y tế khác trong thành phố đó.
Những công ty thiết bị y tế đó đương nhiên không thể chỉ đứng nhìn quyền lợi của mình bị cướp đi, vì vậy họ kiên quyết chống lại việc xâm nhập của thiết bị xạ trị bằng kim loại californium của nhà họ Hàn.
Trong thời gian này, Hàn Hinh Nhi cũng đang bận rộn triển khai thiết bị xạ trị khắp Hoa Đông, nhưng dưới áp lực nặng nề, kết quả thu được không đáng kể.
Kết quả dẫn đến vẫn còn một phần tư kim loại californium vẫn đang bỏ không, muốn sử dụng nhưng không có nơi nào để sử dụng.
“Tin tức của ông Hồng còn khá nhanh nhạy đấy”.
Lâm Hàn liếc Hồng Nhai, ánh mắt có chút lạnh lùng.
“Đâu có đâu có, không phải là tôi thông tin nhanh nhạy, mà là tin tức của nhà họ Hồng nhanh nhạy”.
Hồng Nhai bật cười ha ha, đáp sáu chữ “nhà họ Hồng ở Kim Lăng”, giọng điệu thêm phần nghiêm túc.
Lâm Hàn tất nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Hồng Nhai.
Ông ta đang lấy nhà họ Hồng Kim Lăng gây áp lực lên Lâm Hàn!
“Cậu Lâm, kim loại californium đó, theo giá ước tính là một tỷ nhân dân tệ”, Hồng Nhai nói tiếp.
“Hiện giờ chỉ còn ¼ , giá là 250 triệu tệ.


Như thế này đi, cậu thấy thế nào, nhà họ Hồng sẵn sàng đưa ra 500 triệu để mua ¼ số california trong tay cậu”.
"Việc kinh doanh này chắc chắn là có lợi với cậu Lâm, cậu lại cân nhắc xem?”
Lâm Hàn cười lạnh: "Ông Hồng tính toán hay lắm, cho dù số california chỉ còn lại ¼, nhưng nếu như chế tạo thành thiết bị xạ trị bằng kim loại californium, sẽ đưa vào bệnh viện dùng cho chữa bệnh ung thư”.
"Thu nhập trong năm mười năm tới sẽ không chỉ dừng lại ở con số 500 triệu! Theo ước tính của tôi, thu nhập trong năm năm tới ít nhất cũng phải một tỷ nhân dân tệ, lợi nhuận lớn như vậy, ông nói xem tại sao tôi lại phải bán cho ông?”
Vẻ mặt của Hồng Nhai vẫn không thay đổi, cười nhẹ nói: “Cậu Lâm, lời cậu nói không sai, thu nhập trong năm năm tới của ¼ số californium đó, ít nhất là một tỷ.

Tuy nhiên, 30% thiết bị y tế ở Hoa Đông đang nằm trong tầm kiểm soát của tôi".
“Lãnh đạo của các bệnh viện lớn tại 43 thành phố của Hoa Đông tôi đều quen biết, hơn nữa còn có quan hệ hợp tác sâu rộng.

Chỉ cần một câu nói của tôi, tôi đảm bảo, bệnh viện của họ sẽ không để cậu đưa thiết bị xạ trị bằng kim loại californium vào sử dụng”.
Đôi mắt của Hồng Nhai tràn ngập sự tự tin.
“Đến lúc đó, ¼ s californium đó chỉ có thể nát rữa trong tay cậu, thậm chí thiết bị xạ trị cậu đã đưa vào cũng sẽ bị trả lại".
"Californium trong tay cậu chỉ là một thứ phế phẩm vô dụng!”
“Lâm Hàn, tôi khuyên cậu, nên cân nhắc kỹ lưỡng, nếu không những sắp đặt trước đó của cậu đều sẽ trở thành bong bóng.

Californium đó cũng sẽ thối nát trong tay cậu, không hề có lợi”.
Lâm Hàn nghe xong liếc Hồng Nhai một cái, nói với giọng nói bình thản:

“Ông đang uy hiếp tôi?”
“Đúng, uy hiếp!”
Hồng Nhai trực tiếp thừa nhận, ông ta thu lại nụ cười, trở nên lạnh lùng:
“Hơn nữa không phải là tôi đang uy hiếp cậu, là nhà họ Hồng- một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông, uy hiếp cậu”.
“Nếu cậu bán californium cho nhà họ Hồng chúng tôi với giá năm trăm triệu, mọi người đều vui vẻ.

Xung quanh thành phố Đông Hải, hơn mười thành phố, thiết bị xạ trị bằng kim loại californium bệnh viện lớn đã kiếm cho cậu không ít tiền rồi, cậu nên biết đủ”.
"Nếu cậu không chịu bán, vậy thì xin lỗi, đừng trách nhà họ Hồng lòng dạ độc ác.

Tất cả thiết bị xạ trị bằng kim loại californium từ hơn chục thành phố sẽ bị trả lại và biến thành một đống phế thải trong tay cậu.

Tôi còn bảo đảm, tất cả bệnh viện của cả Hoa Đông này, không có một bệnh viện nào dám để cậu đưa thiết bị xạ trị vào”.
“Lâm Hàn cậu, sẽ mất hết tiền vốn! Chỉ riêng việc chế tạo dụng cụ xạ trị bằng kim loại californium cũng tốn không ít nhỉ!”
Sau khi nói xong, Hồng Nhai nhìn Lâm Hàn chằm chằm với ánh mắt sắc bén, chờ đợi quyết định của anh.
Theo ông ta, Lâm Hàn sẽ không từ chối.
Nếu như bán, đôi bên đều có lợi.
Không bán, Lâm Hàn sẽ đơn phương mất tiền, mà còn tổn thất rất nhiều, giá trị của thiết bị xạ trị kim loại californium ít nhất cũng phải một tỷ!
Điều càng quan trọng hơn là số californium còn lại trong tay Lâm Hàn hoàn toàn không có đất dụng võ và ngay lập tức trở thành phế phẩm.
Hơn nữa còn có thể đắc tội với nhà họ Hồng.
Vì vậy Hồng Nhai tin rằng, chỉ cần là người có chút đầu óc, đều sẽ đồng ý.


Lâm Hàn, đương nhiên sẽ đồng ý.
"Chưa từng có ai uy hiếp tôi như ông".
Lâm Hàn có một chút cảm khái phẩy tay.
“Cậu Lâm, có gì phân phó ạ?”
Lý Minh liền bước tới.
“Ông ta cũng là một trong những nhà tài trợ cho“ Tôi là triệu phú?”, Lâm Hàn liếc Hồng Nhai một cái.
“Vâng, Hồng Nhai, đã tài trợ một trăm triệu cho “Tôi là triệu phú””, Lý Minh lập tức trả lời.
“Đá ông ta ra khỏi nhóm chát, 100 triệu kia sẽ lấy ra từ tài khoản công ty chúng ta”, Lâm Hàn nói hờ hững.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Lý Minh rút ra điện thoại di động và ngay lập tức mời Hồng Nhai ra khỏi nhóm trò chuyện giữa các nhà tài trợ của “Tôi là triệu phú”.
Ting ting!
Điện thoại Hồng Nhai ngay lập tức vang lên tiếng thông báo.
Ông ta mở ra xem: "Bạn đã bị xóa khỏi cuộc trò chuyện nhóm”.
“Lâm Hàn, cậu dám…”
Hồng Nhai trừng mắt, lửa giận trong đó như đang bùng cháy mãnh liệt.
Lâm Hàn này hoàn toàn không coi ông ta ra gì, càng không coi nhà họ Hồng phía sau ông ta ra gì!
“Đây chỉ là một bài học nhỏ mà thôi”.
Lâm Hàn mở cửa xe và liếc xéo Hồng Nhai đầy ẩn ý.
"Về phần ông nói bán californium cho ông, tôi đề nghị ông về nhà ngủ một giấc đi, vì trong mơ cái gì cũng có”.
“Ngoài ra, ông còn nói sẽ khiến tôi mất tất cả, và khiến californium trong tay tôi trở thành phế phẩm".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui