Lái xe ra khỏi khách sạn, đi lên cầu vượt.
Nhung Nhung ngồi bên ghế phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ căng thẳng, im lặng không nói, tim đập thình thịch.
Loại chuyện kiểu rẻ mạt này, từ đáy lòng, Nhung Nhung rất muốn từ chối.
Nhưng Lâm Hàn vừa mới bỏ ra 10 triệu, mức giá này cô ấy không thể từ chối được.
Hơn nữa cô ấy cũng đang gặp khó khăn lớn về tài chính, nếu có được 5 triệu trong tay thì sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc sống sau này của cô ấy.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Nhung Nhung lén nhìn chàng thanh niên đang lái xe.
Đối phương chỉ yên lặng lái xe, hai mắt nhìn về phía trước, nhìn chúng trong veo, dường như không nhiễm chút tạp niệm.
Trong xe là một mảnh yên tĩnh.
“Xin hỏi… anh đưa tôi đi đâu?”, Nhung Nhung rốt cuộc cũng không nhịn được, khẽ cắn môi hỏi.
“Khách sạn”.
Lâm Hàn trả lời, giọng nói bình tĩnh.
“Khách sạn… gấp vậy sao!”
Nhung Nhung đỏ bừng cả mặt, không ngờ lại đi đến khách sạn luôn.
Cô ấy còn tưởng sẽ làm vài việc gì đó trước, ví dụ như xem phim, ăn cơm.
“Bỏ đi, đi khách sạn thì đi khách sạn, người ta cũng bỏ ra nhiều tiền như thế rồi”, Nhung Nhung thầm nghĩ.
“Ừm, tên thật của tôi là Từ Dung, tên của anh là gì?”
Từ Dung ngập ngừng mở lời, cô ấy không muốn trao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông mà chỉ biết tên là anh trai Rolls Royce.
“Tôi tên là Lâm Hàn”.
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
“Lâm Hàn… từ nay, tôi sẽ gọi anh là cậu Lâm nhé!”
Từ Dung lẩm bẩm cái tên này, ánh mắt rơi xuống người Lâm Hàn.
Lúc Lâm Hàn lái xe, vô ý kéo ống tay lên.
“Hả?”
Từ Dung chợt nhìn thấy trên cánh tay trái của Lâm Hàn có một nốt ruồi màu đen.
Nhìn nốt ruồi này, ánh mắt của Từ Dung hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, lặng lẽ lấy điện thoại, tìm video về anh trai Rolls Royce để xem lại.
Sau khi xem đi xem lại ba lần liền, Từ Dung lại quay sang nhìn vào nốt ruồi trên cánh tay anh.
Vị trí của nốt ruồi đó giống hệt như nốt ruồi của anh trai Rolls Royce, không sai lệch một chút nào.
“Cậu Lâm, anh… anh là anh trai Rolls Royce?!”
Từ Dung che miệng, đôi mắt mở lớn, khó có thể tin được mà nhìn Lâm Hàn, thân thể khẽ run lên.
Anh trai Rolls Royce là thần tượng của cô ấy, cũng là nam thần của cô ấy.
Mà bây giờ, nam thần của cô ấy lại ngồi ngay bên cạnh, lái xe cho cô ấy?!
Khoảnh khắc này, Từ Dung cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Đúng vậy, sao thế?”, Lâm Hàn khó hiểu hỏi.
“Sao thế á? Anh vẫn bình tĩnh như thế, hỏi tôi sao thế?”
Từ Dung kích động như sắp nổ tung:
“Anh là anh trai Rolls Royce, tại sao anh không nói sớm!”
“Tôi đã nói ở khách sạn Tùng Giang rồi mà”, Lâm Hàn nói.
“Hả…”
Từ Dung sững sờ, cô ấy bỗng nhớ ra, quả thật Lâm Hàn đã từng nói anh là anh trai Rolls Royce.
Nhưng lúc đó, Từ Dung căn bản không tin, coi như anh đang bốc phét.
Nào biết được, vốn dĩ Lâm Hàn không hề chém gió.
“Nếu là anh trai Rolls Royce…”
Nhìn Lâm Hàn ở bên cạnh, tim Từ Dung đập thình thịch như một chú nai nhỏ đang nhảy nhót lung tung.
Nếu có thể trải qua một đêm với thần tượng của mình thì dù là cho đi lần đầu tiên thì cũng không có gì, hơn nữa người ta còn phải bỏ ra 10 triệu vì cô ấy.
10 triệu đấy!
Nghĩ đến con số khổng lồ này, một cảm giác hạnh phúc mạnh mẽ tràn vào tim cô ấy.
Phải biết rằng có bao nhiêu streamer xinh đẹp mà anh trai Rolls Royce lại chọn cô ấy, còn bỏ ra nhiều tiền như thế thì sao mà cô ấy lại không thấy hạnh phúc chứ?
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn Tùng Giang.
Đây là một khách sạn 5 sao, đến quầy lễ tân, Lâm Hàn đặt một phòng tổng thống, rồi cùng Từ Dung đi vào phòng.
Căn phòng rất hào hoa, trên tường còn treo bức tranh sơn dầu, khiến không gian trở nên đầy tính nghệ thuật.
Chiếc giường rất lớn, ấm áp vô cùng.
Sau khi vào phòng, nhịp tim của Từ Dung càng đập nhanh hơn, nghĩ đến lúc trước, quản lý cao cấp Điền Điền đã nói với cô ấy, phải biểu hiện tốt, phục vụ Lâm Hàn chu đáo.
Cô ấy đỏ mặt, lặng lẽ ngồi bên giường, bắt đầu cởi quần áo.
Soạt…
Quần áo bên ngoài đã cởi ra, để lộ bộ nội y màu trắng.
Từ Dung rất gầy, nhưng da lại rất trắng, khiến người ta bất giác cảm thấy thương tiếc.
“Này? Cô làm gì đấy?”
Lâm Hàn đóng cửa xong, quay lại thì đã thấy Từ Dung cởi quần áo ra thì chợt sững người.
“Cậu Lâm, lẽ nào anh thích mặc quần áo?”
Từ Dung cũng sửng sốt, cúi đầu, mặt đỏ bừng: “Nếu anh thích mặc quần áo cũng được, dù sao tối nay tôi cũng là người của anh, anh thích thế nào cũng được”.
Lâm Hàn suýt nữa phun ra máu:
“Dung Dung, tôi đưa cô tới đây là để cô tạm thời nghỉ ở đây một tối.
Ngày mai tôi và cô đến trường bàn chuyện thực tập của cô với lãnh đạo trường”.
“Hả?”, Từ Dung ngây người: “Anh đưa tôi đến khách sạn không phải là để làm chuyện kia à?”
“Làm chuyện kia?”
Lâm Hàn bất lực lắc đầu: “Tôi đã kết hôn, không thể có lỗi với vợ tôi, hơn nữa, tôi cũng không có thói quen tranh thủ lúc người khác gặp nạn”.
“Suy nghĩ của tôi là giúp người thì giúp cho chót, ngày mai đến trường, tìm ban giám hiệu trường các cô, để ông ta đổi cho cô công việc thực tập khác, không làm streamer nữa, dù sao công việc này quá phức tạp”.
“Vâng…”
Sắc mặt Từ Dung có chút khó xử: “Nhưng… nếu anh thật sự muốn giúp tôi thì cứ nói luôn là được, vốn dĩ không cần phải tốn số tiền lớn như thế!”
“10 triệu đối với tôi chỉ như 1 xu của người bình thường thôi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói: “Những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì tôi thích dùng tiền, nếu không rất phiền phức”.
Từ Dung ngạc nhiên, mở miệng, còn muốn nói gì nữa nhưng lại phát hiện không nói được gì.
Cô cười thẹn thùng: “Xin… xin lỗi, là tôi suy nghĩ quá nhiều, tôi cho rằng anh để mắt tới tôi… Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tôi không xinh đẹp, vóc dáng cũng bình thường, sao anh lại để ý tới tôi chứ”.
Nói đến cuối cùng, Từ Dung cúi đầu, khóc nghẹn ngào, thân thể run rẩy, nhìn có vẻ rất đau lòng.
Lâm Hàn vội vàng tiến lên, an ủi nói:
“Xin lỗi, có thể cách giải quyết của tôi khiến cô hiểu lầm rồi, xin lỗi”.
“Anh không cần xin lỗi”.
Từ Dung lắc đầu: “Anh đã đối tốt với tôi lắm rồi, vốn dĩ không cần xin lỗi tôi.
Anh để tôi khóc một mình là được”.
Lâm Hàn bất lực lắc đầu.
Anh không giỏi an ủi con gái, nguyên nhân đưa Từ Dung đến đây chỉ đơn thuần là muốn giúp cô ấy giải quyết rắc rối.
Phải biết, trong app live stream Sa Ngư còn mấy cô gái nữa cũng giống như Từ Dung, có thể giúp thì giúp, điều này cũng không khó khăn gì với Lâm Hàn.
Ông bố thương mến Lâm Thiên Tiếu của anh đã nói càng nhiều tiền thì càng phải có trách nhiệm.
Câu nói này đến bây giờ Lâm Hàn vẫn nhớ rõ.
“Vậy cô nghỉ trước, sáng mai tôi sẽ đến tìm cô rồi cùng đi đến trường”.
Lâm Hàn đứng dậy, đi ra ngoài phòng.
“Đợi chút, cậu Lâm!”
Từ Dung lên tiếng, giữ anh lại.
“Sao thế?”, Lâm Hàn quay đầu nhìn cô, hỏi.
“Anh… anh có thể nói chuyện với tôi một lát rồi hẵng về không? Một mình tôi ngủ ở đây hơi sợ”, Từ Dung do dự một lát mới nói.
“Được rồi, cô muốn nói gì?”
Lâm Hàn nhìn thời gian, thấy vẫn chưa muộn lắm, nên đến ngồi bên giường hỏi.
-------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...