Chàng Rể Vô Song


"Tất cả, về đơn vị!"
Tham mưu Trương xuống xe, đi tới bên ngoài đại sảnh, hét lớn một tiếng.
Bịch, bịch, bịch!
Những người lính kia vâng theo mệnh lệnh, đứng nghiêm xoay người một cách chỉnh tề, rồi chạy bộ về phía xe việt dã.
"Ơ...!Sao lại đi rồi?"
Hàn Tiếu thấy cảnh đó, mắt trợn tròn, chẳng hiểu ra sao.
Bọn họ đều là lính mà bố gọi tới, sao nói đi là đi luôn?
Mà lúc này, Hàn Thiên Thu bước xuống xe, hai chân ông ta như nhũn ra, mặt mày trắng bệch, vừa đặt chân xuống thì suýt chút nữa là té.
"Bố!"
Hàn Tiếu vội vàng bước đến đỡ lấy Hàn Thiên Thu.
Ruỳnh ruỳnh...
Động cơ nổ ầm ầm.
Đợi đến khi tất cả binh lính đều lên xe, ba chiếc việt dã mới lái ra khỏi trụ sở chính nhà họ Hàn.
Giờ đây, chỉ còn lại có hai bố con Hàn Thiên Thu và Hàn Tiếu.
"Bố, có chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ đi hết rồi? Vẫn chưa giết chết thằng nhóc ăn mày Lâm Hàn kia mà!"
Hàn Tiếu mặt mày kinh ngạc hỏi.
Hàn Thiên Thu không trả lời, mà nhìn về phía Lâm Hàn bằng ánh mắt nghiêm trọng và đầy kinh ngạc.
Rốt cuộc thì thằng nhóc kia có lai lịch gì, sao mà ngay cả thủ trưởng cũ cũng gọi điện thoại tới bảo vệ cậu ta!
Nhưng nói gì thì nói, hôm nay, nhà họ Hàn đã đụng phải một cục xương cứng rồi!
Lâm Hàn là người mà họ không đắc tội nổi!
Hàn Thiên Thu không ngu, ông ta lập tức chắp tay cười làm lành:

"Cậu Lâm à, ban nãy họ Hàn tôi có ăn nói lỗ mãng, hy vọng cậu Lâm bỏ qua.

Nhà chúng tôi cơ bản đã sụp đổ rồi, Californium kia, tôi cũng sẽ trả lại cậu, chỉ mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Hàn một lần!"
Hàn Thiên Thu biết, chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ truyền khắp chiến khu Hoa Đông.
Đến lúc đó, đám lãnh đạo kia đều sẽ biết ông ta đã chọc một người mà ngay cả thủ trưởng cũ cũng phải bảo vệ.
Hàn Thiên Thu đoán, có lẽ vì việc này, những mối quan hệ của mình ở quân đội sẽ lập tức trở thành hư vô.
Đây quả thật là một sự thất bại vô cùng thảm hại, còn chẳng có cơ hội để mà trở mình nữa.
Hàn Tiếu sửng sốt, câu đó của bố là sao, ông ấy đang khoan nhượng trước thằng ăn mày Lâm Hàn kia ư?
Không thể nào!
Tại sao bố lại phải nhường?
Lẽ nào ông ấy sợ thằng ăn mày đó?
Hàn Tiếu kinh ngạc đến mức thở hổn hển.
"Tha cho nhà họ Hàn?"
Lâm Hàn cười lạnh: "Tôi nói rồi, tôi sẽ làm cho nhà họ Hàn biến mất mãi mãi, còn Hàn Tiếu, chắc chắn phải chết!"
"A!"
Hàn Thiên Thu nghe vậy, sắc mặt thay đổi hẳn: "Cậu Lâm à, Hàn Thiên Thu tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất là Hàn Tiếu.

Cậu mà giết nó thì nhà tôi sẽ không còn người nối dõi nữa! Mong rằng cậu giơ cao đánh khẽ đi mà!"
Hàn Thiên Thu nói xong nhấc chân đạp mạnh lên lưng Hàn Tiếu:
"Thằng khốn nhà cậu, ai không chọc lại dám chọc cậu Lâm, còn không quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu ấy đi!"
Hàn Tiếu bị đá ngây ngẩn cả người, giờ phút này, ông ta vẫn đang chìm trong nỗi khiếp sợ, tại sao bố lại nhún nhường trước Lâm Hàn.
Có điều, dù gì ông ta cũng là người từng trải qua bao sóng to gió lớn và rất tỉnh táo, lập tức đoán được, bố có thái độ như thế, cho thấy lai lịch của thằng ăn mày Lâm Hàn kia không đơn giản chỉ có Trần Vô Cực!

Bịch!
Để giữ được mạng chó của mình, ông ta bèn quỳ xuống, không ngừng dập đầu bộp bộp với Lâm Hàn.
Ngay lập tức có máu chảy xuống từ trên trán ông ta, nhuộm đỏ một khoảnh đất.
"Cậu Lâm, tôi có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn, nên đã đắc tội cậu, mong cậu hãy bỏ qua cho tôi!"
Hàn Tiếu vừa dập đầu vừa nói:
"Cậu có thể lấy lại Californium kia.

Cậu thích con gái tôi cũng có thể ly hôn rồi cưới nó bất cứ lúc nào.

Hàn Tiếu tôi chắc chắn đồng ý hai tay hai chân! Chỉ xin cậu tha cho tôi một mạng!"
Bộp, bộp, bộp!
Hàn Tiếu không ngừng dập đầu, cảm thấy đầu mình đau đớn như muốn nổ tung.
Nhưng ông ta lại không dám dừng lại.
Hàn Tiếu bỗng dưng hiểu ra, ông ta đã sai ngay từ đâu rồi!
Nếu Lâm Hàn đã tặng sinh nhật một món quà vô giá như Californium, thì sau lưng của cậu ta, chỉ một ông trùm xã hội đen như Trần Vô Cực chắc chắn không có khả năng lấy ra loại khoáng chất ấy.
Hơn nữa, Lâm Hàn còn có thể khóa hết mọi nguồn tài chính và đục khoét các nhân vật nòng cốt của nhà họ Hàn đi, khiến cho các đối tác công thương và bên giao hàng ngưng hợp tác với nhà ông ta...!Thì một Trần Vô Cực mà làm được chuyện đó sao?
Hiển nhiên là lai lịch của Lâm Hàn cực kỳ khủng bố! Khó mà đoán được!
Có lẽ lời cậu ta nói từ đầu đến giờ hoàn toàn không phải khoác lác, mà nhà họ Hàn thực sự chỉ là hạt cát trước mặt Lâm Hàn thôi! Cậu ta có thể khiến bọn họ biến mất mãi mãi ngay lập tức!
"Cũng chẳng biết giờ hiểu rồi thì có muộn không nữa!"
Hàn Tiếu hối hận muốn chết.
"Cậu Lâm, Hàn Tiếu kia, nên xử lý thế nào?", Trần Vô Cực nhìn Lâm Hàn hỏi.

"Giết".
Lâm Hàn lạnh nhạt nói, anh hoàn toàn thờ ơ trước mấy cái dập đầu của Hàn Tiếu.
"Vâng".
Trần Vô Cực giơ súng lên nhắm thẳng vào Hàn Tiếu.
"A! Xin cậu Lâm hãy tha cho tôi đi mà!"
Hàn Tiếu sợ mất mật, ngồi bệt xuống đất, run lẩy bẩy không ngừng lùi về phía sau.
Bịch!
Hai chân Hàn Thiên Thu nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn!
Bộp, bộp, bộp!
Ông ta khóc nức nở, dập đầu với anh, vẻ mặt đầy van nài:
"Cậu Lâm, cầu xin cậu hãy bỏ qua cho con tôi! Cậu muốn giết thì giết tôi đi! Tiếu Nhi chết thì nhà họ Hàn sẽ không có người nối dõi mất!"
Lâm Hàn chắp hai tay say lưng, chỉ nhìn với vẻ mặt lạnh nhạt.
Hàn Tiếu, chắc chắn phải giết!
"Hàn Tiếu, có trách thì trách mày mù, đắc tội ai không đắc, lại dám chọc phải cậu Lâm của tụi tao".
Trần Vô Cực âm trầm cười, trong mắt tràn ngập sát khí, đang định bóp cò.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một giọng nói yêu kiều bỗng vang lên.
Hàn Hinh Nhi chạy ra.
Cô ta bị chích thuốc mê nên mới ngủ tới giờ.
Sau khi tỉnh lại, hình ảnh trước mặt khiến cô ta sợ ngây người.
Bố và ông nội của mình vậy mà lại đang dập đầu trước Lâm Hàn, mặt mày chảy đầy máu.
Còn một người thì lấy súng chĩa thẳng vào bố.
"Dừng tay lại!"
Hàn Hinh Nhi chạy đến trước Hàn Tiếu, giang tay cản:
"Không được nổ súng, đừng giết bố tôi!"

Tuy Hàn Hinh Nhi không thích Hàn Tiếu, nhưng vẫn là máu mủ ruột rà, sao cô ta có thể trơ mắt nhìn Hàn Tiếu chết trước mặt mình được?
"Cậu Lâm?"
Trần Vô Cực nhìn về phía Lâm Hàn, chờ Lâm Hàn ra lệnh.
Bịch!
Hàn Hinh Nhi cũng quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn, nước mắt tràn bờ mi:
"Lâm Hàn, tôi biết bố mình đã làm rất nhiều chuyện đắc tội anh, nhưng dù gì thì ông ấy cũng là bố tôi! Tôi không muốn nhìn thấy ông ấy chết! Cầu xin anh, tha cho bố tôi đi!"
Cô ta nói xong bèn dập đầu.
Bộp, bộp, bộp!
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.
Lúc đầu, khi trong nhà tù, Hàn Hinh Nhi đã vì cứu Lâm Hàn mà quỳ xuống dập đầu với Hàn Tiếu.
Nhưng, bây giờ thì ngược lại, Hàn Hinh Nhi vì cứu Hàn Tiếu mà dập đầu với anh.
"Tha cho Hàn Tiếu cũng được thôi".
Lâm Hàn nói: "Nhưng với một điều kiện".
"Điều kiện gì?!"
Hàn Thiên Thu và Hàn Tiếu vội vàng mở miệng hỏi, giống y một người đang sắp chết đuối túm được sợi dây cứu mạng.
"Cậu Lâm, có điều kiện gì, cậu cứ việc mở miệng, chỉ cần không giết con tôi, cái gì tôi cũng đồng ý hết!"
"Đúng đó cậu Lâm, cậu có nói đi, tôi nhất định sẽ làm được".
"Điều kiện này rất đơn giản, từ hôm nay trở đi, nhà họ Hàn đổi thành họ Lâm".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Hai người sửng sốt, rồi chợt hiểu ra ý của Lâm Hàn là nhà họ Hàn phải phục vụ cho anh!
Nói cách khác, cả nhà họ Hàn đều biến thành một vật thuộc sở hữu của Lâm Hàn!
Thế nhưng nhà bọn họ là một dòng tộc đứng đầu thành phố Đông Hải, có lịch sử hơn nửa thế kỉ, lẽ nào cứ thế mà sát nhập vào Lâm Hàn ư?
Vẻ mặt hai người bỗng trở nên do dự.
-------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui