“Đưa đi cũng tốt, nếu Lâm Hàn chết thì căn biệt thự này sẽ là của chúng ta!”
Trần Diễm Diễm mặt mày hớn hở, Lâm Hàn chết thì đương nhiên biệt thự sẽ thuộc về Dương Lệ.
Mà của Dương Lệ thì đương nhiên sẽ là của người làm mẹ là bà ta rồi!
“Đúng đó, không có Lâm Hàn thì sau này tôi có thể sống trong biệt thự núi Vân Mộng rồi”.
Dương Cảnh Đào gật đầu: “Đến lúc đó tôi sẽ ném hết đồ của Lâm Hàn đi! Coi như chưa từng có người này!”
“Bố mẹ, đã lúc này rồi sao hai người vẫn nói được những lời này chứ?!”
Dương Lệ tức xì khói: “Mọi người không lo Lâm Hàn sẽ gặp chuyện sao?”
Nói đến đây, trong mắt Dương Lệ đã bắt đầu có giọt lệ.
Cô rất lo lắng nhưng lại có cảm giác bất lực.
Người bắt Lâm Hàn là người giàu nhất Đông Hải, quyền thế ngút trời, dù có báo cảnh sát, Dương Lệ nghĩ cũng vô ích.
“Lo lắng?”, Dương Cảnh Đào mỉm cười: “Còn lâu bố mới lo cho cái tên vô dụng đó, bố còn mong cho nó chết sớm ở bên ngoài ấy!”
“Đúng thế, nó chết thì căn biệt thự này sẽ thuộc về chúng ta!”, Trần Diễm Diễm cũng cười hả hê nói.
“Bố mẹ…”
Dương Lệ tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô đảo mắt liên tục, dù thế nào cô cũng không thể ngồi yên chờ chết, nhất định phải cứu được chồng ra!
Hàn Tiếu có quyền thế rất lớn ở thành phố Đông Hải, báo cảnh sát chắc chắn cũng không cứu được Lâm Hàn, bây giờ chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của những người có địa vị cao mới cứu được.
Người có địa vị cao…
Dương Lệ bắt đầu nghĩ đến những người có địa vị cao mà cô biết.
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Trần Vô Cực.
Trong buổi tiệc tân gia, Trần Vô Cực đã tặng cho họ tràng hạt mà vua Songtsen Gamp từng đeo, địa vị của ông ta chắc chắn không hề tầm thường.
Nhưng không có phương thức liên lạc thì làm sao tìm được Trần Vô Cực đây?
“Suy nghĩ… Suy nghĩ nào…”
Mắt Dương Lệ đảo qua đảo lại, cô lại nghĩ đến một người khác.
Người này là sếp trực tiếp của cô, giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm, Tôn Minh!
Quỹ đầu tư Nhân Phàm của Tôn Minh là một trong hai mươi công ty đầu tư hàng đầu thế giới, thân phận và địa vị của ông ta chắc chắn cao hơn Hàn Tiếu, nếu nhờ ông ta giúp đỡ chưa biết chừng có thể cứu được Lâm Hàn ra.
“Nhưng…nhưng mình chưa gặp giám đốc Tôn bao giờ, mà đây lại là chuyện riêng của gia đình, dù có gặp, liệu giám đốc Tôn có đồng ý giúp không?”
Lòng Dương Lệ thấp thỏm không yên, nhờ giám đốc công ty giúp đỡ, người ta bận trăm công nghìn việc, ngày nào cũng bận bịu, liệu có giúp cô những việc nhỏ nhặt này không?
“Không được, bằng mọi cách cũng phải làm cho được, bây giờ mình phải đi tìm giám đốc Tôn!”
Dương Lệ cắn răng, bước ra ngoài: “Nếu ông ta không đồng ý thì mình sẽ quỳ xuống cầu xin! Dù sao trong số những người mình biết, người có địa vị cao nhất cũng chính là giám đốc Tôn rồi!”
Nghĩ vậy, Dương Lệ lập tức lái xe đến Fortune Plaza, trụ sở của quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Cô bước tới quầy lễ tân, lưỡng lự một lát rồi cắn răng nói: “Tôi…tôi muốn tìm giám đốc Tôn”.
“Chào cô, xin hỏi cô tên gì?”, nhân viên lễ tân nhìn Dương Lệ rồi hỏi.
“Dương Lệ”.
“Dương Lệ…”
Nhân viên lễ tân mở xấp tài liệu ra xem, sau đó mỉm cười đáp: “Xin lỗi cô, hôm nay không có khách hàng nào tên Dương Lệ có hẹn với giám đốc Tôn cả.
Giám đốc Tôn rất bận, không hẹn trước thì không thể gặp”.
“Tôi là người tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ, tôi cũng là người của quỹ đầu tư Nhân Phàm, tôi muốn gặp giám đốc Tôn một lát cũng không được sao?”
Dương Lệ sốt ruột, Tôn Minh là cọng rợm cứu mạng, chỉ ông ta mới cứu được Lâm Hàn.
“Không được”.
Nhân viên lễ tân lắc đầu: “Hẹn trước mới gặp được giám đốc Tôn, mặc dù dự án cải tạo khu Bành Hộ ở thành phố Đông Hải rất lớn, nhưng đặt trong quỹ đầu tư Nhân Phàm thì cũng chỉ là một hạt cát mà thôi.
Nếu cô nói vậy mà tôi đồng ý với cô ngay thì người muốn gặp giám đốc Tôn mỗi ngày có thể xếp hàng dài cả con phố đó”.
Nghe đến đây, nước mắt Dương Lệ chợt trào ra:
“Cầu xin cô đó, cô cho tôi gặp giám đốc Tôn đi mà! Chồng tôi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ giám đốc Tôn mới có thể cứu anh ấy! Làm ơn! Nếu thật sự không được thì cô gọi điện thông báo cho giám đốc Tôn một tiếng cũng được!”
Vẻ mặt Dương Lệ đầy khẩn cầu.
Nhân viên lễ tân cũng hơi mềm lòng: “Được rồi, tôi sẽ gọi điện cho giám đốc Tôn, đương nhiên nếu giám đốc từ chối gặp cô thì xin cô hãy đi ngay lập tức”.
“Được, được, được, cảm ơn cô, cảm ơn cô!”, mắt Dương Lệ sáng lên.
Cô nhân viên nhấc điện thoại, bấm số điện thoại văn phòng của Tôn Minh.
“Tôi nói rồi, trong sáu tiếng này dù có chuyện gì cũng đừng tìm tôi, tôi rất bận!”, điện thoại vừa kết nối, một giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo vẻ tức giận.
Nhân viên tiếp tân run lên vì sợ hãi, vội vàng giải thích: “Xin lỗi giám đốc Tôn, nhưng ở đây có một cô gái tên Dương Lệ muốn tìm ông, cô ấy nói mình là người tổng phụ trách khu Bành Hộ, chồng cô ấy đang gặp nguy hiểm đến tính mạng”.
“Cái gì, Dương Lệ?”
Giọng ông ta đột nhiên trở nên khiếp sợ, lập tức nói lại: “Mau, mau, mau, để cô ấy lên đi, à không, tôi sẽ đích thân xuống gặp cô ấy!”
“Vâng ạ!”, cô gái cúp máy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, không ngờ Tôn Minh lại đồng ý gặp Dương Lệ, hơn nữa còn đích thân xuống gặp.
Trong vòng chưa đầy năm phút, một người đàn ông trung niên hấp tấp chạy tới.
Người đàn ông có đôi mắt thâm thuý, mặc bộ đồ vest bằng lụa tơ tằm.
Đó là Tôn Minh!
“Giám đốc Tôn!”, nhân viên lễ tân vội cúi đầu chào.
Dương Lệ nhìn Tôn Minh, đây là lần đầu tiên cô được thấy sếp lớn của mình, cô là người tổng phụ trách khu Bành Hộ, ở trước mặt Tôn Minh chức vụ của cô chỉ như con tôm con tép.
“Chào giám đốc Tôn!”
Dương Lệ chào xong lại cúi đầu ngay, lo lắng nói.
“Cô Lâm… À không, cô Dương đừng khách sáo, tôi nghe nói chồng cô đang gặp nguy hiểm đến tính mạng à?”, Tôn Minh hỏi, trong mắt thoáng thấy vẻ lo lắng.
Nếu cậu Lâm mà gặp nguy hiểm thì Tôn Minh ông có chết mười ngàn lần cũng không đủ đền tội.
“Vâng, đúng vậy!”
Dương Lệ gật đầu, cô không ngờ Tôn Minh lại dễ nói chuyện như thế: “Chồng tôi tên là Lâm Hàn, anh ấy bị người giàu nhất Đông Hải là Hàn Tiếu bắt đi, bây giờ không biết sống chết thế nào.
Tôi cũng không quen được ông lớn nào, sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi cũng chỉ có thể tới tìm giám đốc Tôn xin giúp đỡ”.
“Được, tôi biết rồi”.
Tôn Minh gật đầu, vẻ mặt hoàn toàn u ám.
Hàn Tiếu, ông ăn gan hùm mật gấu à mà ngay cả cậu chủ duy nhất của nhà họ Lâm chúng tôi cũng dám bắt, tôi thấy ông không biết chữ ‘chết’ viết thế nào rồi!
“Giám đốc Tôn, cầu xin ông, làm ơn hãy giúp tôi!”
Dương Lệ khóc lóc nói, trong mắt đầy ý cầu xin.
“Cô yên tâm, sẽ ổn thôi”, Tôn Minh an ủi rồi lại nói: “Cô Dương, cô tới phòng nghỉ ngủ một lát đi, khi nào tỉnh dậy, chồng cô sẽ trở lại với cô”.
Nhân viên lễ tân lập tức đưa Dương Lệ đến phòng nghỉ ngơi.
“Alo, Trần Vô Cực, cậu Lâm bị bắt rồi, có thể nguy hiểm đến tính mạng”, Tôn Minh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Vô Cực.
“Cái gì? Bị bắt rồi? Tính mạng gặp nguy hiểm?”
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói tức giận, đầy sát khí:
“Kẻ nào không biết sống chết, dám bắt cậu Lâm của chúng ta”.
Tôn Minh cảm nhận được sát khí này thì run rẩy đáp:
“Người giàu nhất thành phố Đông Hải, Hàn Tiếu”.
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đưa người đến chỗ Hàn Tiếu, cứu cậu Lâm ra!”
-------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...