Chương 1293
Chờ đến ngày bắt đầu thực hiện kế hoạch này, nếu người nhà họ Khổng làm gì quá đáng thì Lâm Hàn không ngại khiến cho bốn quý tộc lớn ở Thiên Kinh này mất đi một chỗ, dời nhà họ Khổng khỏi vị trí quý tộc.
Giải quyết xong tất cả mọi chuyện, tâm trạng Lâm Hàn tốt hơn rất nhiều, tảng đá trong lòng anh cũng được thả xuống.
Bấy giờ, bụng anh bắt đầu réo lên inh ỏi nên Lâm Hàn vội vàng đi tìm mấy thứ để lấp bụng, sau đó nghĩ nghĩ, còn thời gian nên anh đi thẳng đến chỗ Lam Tư Vũ.
Lâm Hàn muốn giải quyết chuyện này sau, suy cho cùng kế hoạch lần này cũng quan trọng hơn.
Nhưng bây giờ anh lại có thời gian rỗi, Lâm Hàn muốn xử lý luôn để biết rõ tình huống cụ thể.
Trong màn đêm.
Trong khách sạn Song Mộc.
Lâm Hàn vừa mới ăn tối xong, đang đi dạo để tiêu cơm và anh đi tới chỗ Lam Tư Vũ.
Cao thủ chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ Lâm thấy Lâm Hàn đến bàn cung kính cúi người chào: “Cậu Lâm”.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói gì mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Vừa mới vào trong anh đã trông thấy một mảnh tuyết trắng, anh vội vàng xoay người.
“Cô làm cái gì thế hả? Tại sao lại không mặc quần áo vào?”, Lâm Hàn không nói gì.
Lam Tư Vũ sau lưng cũng nghệt mặt ra.
Cao thủ canh giữ bên ngoài chỉ gõ cửa vào đây khi đưa cơm thôi, những lúc khác hoàn toàn không bước vào phòng cô ta, chỉ không cho cô ta rời khỏi phòng mà thôi.
Vì thế, Lam Tư Vũ khá yên tâm về khoản này, cô ta thay quần áo ngay trong phòng mà không cần phải quan tâm đến việc khóa cửa hay gì đó.
Bình thường thì chẳng sao cả, không ngờ hôm nay đang chuẩn bị thay quần áo thì cửa lại bị mở ra, à mà hình như còn chưa gõ cửa tiếng nào, chẳng cho con người ta thời gian chuẩn bị gì.
Khi Lam Tư Vũ đang ngây người thì Lâm Hàn đã quay người đi nhưng lại nói với cái giọng trách móc cô ta á?
Lam Tư Vũ cũng không biết nói sao, rõ ràng người thiệt thòi là cô ta mà sao qua miệng anh lại có vẻ cô ta mới là người có vấn đề vậy?
Lam Tư Vũ vội vàng mặc quần áo vào, che giấu làn da tuyết trắng đi và hơi tức giận nói: “Anh ăn cướp lại còn la làng thế mà được à? Rõ ràng anh mới là người xông vào khi chưa gõ cửa, đúng là thứ mặt dày mày dạn!”
Lâm Hàn nghe thế lại nói với giọng chẳng sao cả: “Ai bảo cô không khóa cửa mà lại thay đồ trong này? Thế này đi, chúng ta nhường nhau một bước, xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi, dù sao cũng chẳng có ai chịu thiệt”.
Lam Tư Vũ đang buồn bực nghe xong thì lại càng thêm tức giận, không thể nhịn nổi lao về phía Lâm Hàn.
Anh thấy thế bèn giật mình, vội vàng né đi.
Anh nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, Lâm Hàn hơi kinh ngạc nhìn Lam Tư Vũ, không ngờ tốc độ của cô ta lại đáng sợ như vậy.
Tốc độ là một thứ Lâm Hàn khá am hiểu, nhưng trong nháy mắt khi hai người đối đầu nhau thì tốc độ của Lam Tư Vũ còn đáng sợ hơn cả anh.
Tuy đến giờ Lâm Hàn vẫn chưa xác định mình với Lam Tư Vũ có bản lĩnh cao hơn nhưng hôm nay xem ra, Lam Tư Vũ vượt xa Lâm Hàn về tốc độ mà anh am hiểu nhất, điều đó khiến Lâm Hàn cực kỳ kinh ngạc, cũng hơi sốc, dù sao kẻ nào cũng sẽ cảm thấy buồn bã hụt hẫng khi bại bởi một người trong chính thứ mà mình giỏi nhất thôi.
Chẳng cần phải so tài làm gì, Lâm Hàn có thể đoán được sơ sơ, tuy anh đánh đấm cũng không tệ, bình thường anh lợi hại hơn cao thủ nhà họ Lâm một chút, nhưng so sánh với Lam Tư Vũ thì vẫn có sự chênh lệch, Lam Tư Vũ có thể nói là cao thủ lợi hại nhất anh từng gặp, có lẽ còn mạnh hơn anh.
Bấy giờ, Lam Tư Vũ không nghĩ nhiều như thế, cô ta vọt tới chỗ Lâm Hàn và chuẩn bị ra tay với anh, nỗi sỉ nhục Lâm Hàn vừa cho sẽ ở lại trong ký ức cô ta đến cuối đời.
Lâm Hàn thấy thế bèn vội vàng bỏ trốn mất dạng, dù hơi hụt hẫng nhưng bản lãnh không bằng người ta thì đành vậy, Lâm Hàn không hề có suy nghĩ đánh bừa, anh sẽ trở thành gia chủ nhà họ Lâm, không cần phải đánh đấm quá giỏi, chỉ cần đủ để phòng thân là được, cao thủ của nhà họ Lâm cũng được nhưng quan trọng hơn là có thể tính toán toàn diện, sắp xếp nhân lực tài lực của nhà họ Lâm, cũng chính là một người có khả năng lãnh đạo tốt.
Lâm Hàn xoay người rời đi, anh chạy tới cửa và trực tiếp mở ra.
Cao thủ bên ngoài đã sớm nghe thấy tiếng động bên trong, nhanh chóng tụ tập tới, nếu Lâm Hàn không ra lệnh thì bọn họ sẽ trực tiếp vọt vào trong để hỗ trợ anh.
Lâm Hàn mở cửa, nhìn mười mấy cao thủ nhà họ Lâm đứng bên ngoài bèn nói thẳng: “Mau vào đó bắt cô ta lại, trực tiếp trói lại cho tôi!”
Cao thủ nhà họ Lâm hoàn toàn không suy nghĩ về mệnh lệnh kỳ lạ của Lâm Hàn, nghe lệnh anh, họ nhanh chóng vọt vào trong phòng.
Lam Tư Vũ chạy tới nghe Lâm Hàn nói thế thì cảm thấy khó thở, nghĩ con người này quá là mặt dày vô sỉ, rõ ràng anh là người được lợi, bây giờ lại bảo người của mình bắt cô ta lại, trói chặt.
Nhưng tức thì tức, vội thì vội, Lam Tư Vũ cũng hết cách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...